Chương 1
Cập nhật: 2 tháng trước
01
Thành Ngọ là kẻ vô dụng chỉ biết ăn bám chờ ch,ết.
Trước khi gả cho hắn, dù hắn nghèo nhưng ít ra còn có chí tiến thủ.
Không ngờ sau khi thành thân, hắn liền lộ rõ bản chất thật sự, làm mất công việc mã phu, còn phải dựa vào ta ra ngoài làm công kiếm tiền nuôi gia đình.
Ta giận thì giận, nhưng nghĩ lại, hắn tuy lười biếng, nhưng ít ra không ra ngoài gây chuyện, như vậy cũng đỡ lo phần nào.
Cho đến một ngày, hắn ngủ một giấc tỉnh dậy, đôi mắt ánh lên vẻ khác lạ:
“Ta xuyên không tới cổ đại rồi? Tốt quá rồi!”
Hắn cười hề hề:
“Nhất phu đa thê, ta tới đây!”
Ta nghe hắn lảm nhảm, cứ tưởng hắn ngủ mơ nên đầu óc lẫn lộn, liền bực bội giơ tay đập hắn một cái:
“Đồ vô dụng không làm nên trò trống gì, sáng sớm đã mộng mị cái gì vậy!”
Đã phải dậy từ tinh mơ để làm việc cực nhọc, nửa đêm lại bị hắn đánh thức, ta bực tức vô cùng.
Không ngờ hắn lần đầu tiên dám bật lại:
“Đồ đàn bà ch/ết tiệt, phu vi thê cương, ngươi dám mắng trượng phu của mình, muốn ch/ết à?”
Nói xong, hắn nhìn quanh căn nhà rách nát mà chúng ta đang ở, lại nói:
“Ta biết rồi, ngươi chính là ghét ta nghèo, ghét ta không có tiền.
“Chớ khinh thiếu niên nghèo hèn, đợi ta phát đạt rồi, ngươi đừng hối hận!”
02
Hôm đó, Thành Ngọ như biến thành một người khác.
Một kẻ vô dụng như hắn lại nói muốn đi học, muốn tham gia kỳ thi mùa xuân để làm quan.
Ta nhìn hắn với vẻ không thể tin nổi: “Ngươi biết chữ sao?”
Hắn hất cằm nhìn ta bằng ánh mắt khinh miệt, hừ lạnh một tiếng từ trong mũi:
“Ve sầu mùa hạ làm sao hiểu được băng tuyết.”
Nói xong, hắn cầm toàn bộ tiền công một năm của ta đi học đường.
Ba ngày liên tiếp, hắn dậy từ lúc canh tư, đi học đến tận khuya mới về.
Về đến nhà, hắn mệt đến mức ngã đầu xuống giường là ngủ ngay.
Ta vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng, nhưng cũng lo lắng.
Ngạc nhiên vì tên này biết chữ, vậy mà trước giờ lại giấu ta.
Vui mừng vì thái độ hắn có vẻ nghiêm túc, chẳng lẽ nhà ta thật sự sắp có một tú tài?
Nhưng lo lắng cũng chẳng ít, bởi ta cảm thấy hắn không đáng tin, sợ hắn lại gây chuyện gì đó.
Ta nhìn hắn nằm bẹp trên giường, trong lòng ngổn ngang đủ thứ cảm xúc.
Dù gì cũng là phu quân của ta, nhìn hắn mệt đến thế này, ta vẫn không khỏi đau lòng.
Ta thở dài, giúp hắn cởi giày, định thay áo cho hắn.
Nhưng ngay lúc đó, ta chợt ngửi thấy trên người hắn nồng nặc mùi phấn son…
Thậm chí còn là thứ phấn son rẻ tiền, gay mũi đến khó chịu.
Trực giác lập tức báo động.
Học đường quái quỷ gì lại khiến người ta ám đầy mùi phấn son thế này?
Ta lập tức giáng một chưởng lên trán hắn: “Ngươi lại chạy đi đâu mà đú đởn hả?”
Hắn rên rỉ hai tiếng, đôi mắt mơ màng nửa nhắm nửa mở, trở mình một cái rồi ngủ lăn ra.
Xoay lưng về phía ta, chẳng rõ là mệt thật hay đang giả chết.
Ta giữ lại mối nghi ngờ trong lòng.
Hôm sau, khi Thành Ngọ ra khỏi nhà đi “học đường”, ta cũng cáo bệnh xin nghỉ, lặng lẽ theo sau hắn.
Ta nhìn thấy hắn càng đến gần học đường thì càng cúi gằm mặt xuống.
Đến khi gặp tiên sinh, hắn đỏ mặt đến mức không thể đỏ hơn:
“Ta… ta không học nữa, có thể trả lại tiền cho ta không?”
Ta nghe xong mà cạn lời.
Tiên sinh có vẻ cũng giận dữ: “Ngươi đến đây để đùa giỡn sao?”
“Ta còn chưa tính sổ với ngươi đây!”
Ông rút ra bài luận của Thành Ngọ, ném xuống trước mặt hắn:
“Ngươi nhìn xem, chữ của ngươi viết cái quái gì thế này? Xiêu xiêu vẹo vẹo, thiếu nét lung tung, chó nhà ta đạp lên giấy còn đẹp hơn chữ của ngươi!”
Thành Ngọ nghểnh cổ, vẫn còn mạnh miệng: “Tiên sinh biết cái gì, đây là chữ giản thể! Sau này các người đều phải viết thế này!”
Tiên sinh tức đến suýt nghẹn: “Ngươi tưởng mình là Thương Hiệt sao, mà ở đây tự tiện tạo chữ? Còn bài luận nữa, viết loạn xạ chẳng ra gì, so với trẻ bảy tuổi còn không bằng!”
“Đây là bát cổ văn, sớm muộn gì cũng bị đào thải thôi!” Thành Ngọ lại lên giọng.
Tiên sinh không chịu nổi nữa, vớ lấy cây chổi đuổi hắn ra ngoài:
“Biến! Cút ngay!”
Thành Ngọ không lấy lại được tiền, người cũng bị đuổi thẳng cổ.
Hắn tiu nghỉu lê bước ra ngoài.
Ta đang định bước lên tìm hắn, nhưng lại thấy hắn rẽ sang một con hẻm nhỏ.
Trong lòng dấy lên nghi ngờ, ta vội vàng bám theo.
Vậy mà… hắn lại mò vào thanh lâu!
Ta tận mắt nhìn thấy hắn móc ra một xâu tiền từ trong tay áo, nhét vào tay một ả son phấn lòe loẹt, gương mặt u ám khi nãy lập tức bừng sáng.
Tiền ta chắt chiu từng đồng cho hắn đi học, vậy mà hắn lại đem đốt vào chốn phong trần!
Ta tức đến sôi máu, xông thẳng tới, túm lấy tóc hắn:
“Theo ta về nhà ngay!”
Biết mình đuối lý, Thành Ngọ để mặc ta mắng suốt mấy ngày, cứng họng không cãi lại.
Dù sao, chuyện học đường cũng coi như xong.
Nhưng hắn lại chẳng cam lòng ngồi yên trong nhà: “Một nam nhân như ta, suốt ngày ru rú trong nhà thì còn ra thể thống gì!”
Hắn nằm nhà được mấy ngày, lại bắt đầu nghĩ đến chuyện buôn bán.
Hắn nói: “Ngọc Thu, ta có mấy ý tưởng tuyệt vời…”
Nhớ đến vố trước, ta vội chặn họng hắn ngay:
“Ngươi muốn làm ăn thì đừng có làm bậy, trước tiên đi học đã.”
Ta thật sự sợ hắn lấy hết số tiền dành dụm của ta mà tiêu sạch không chừa một xu.
Ta mất không ít bạc, nhờ vả khắp nơi, mới tìm được cho hắn một công việc học việc tại tửu lâu gần nhà, làm trợ lý ghi sổ sách.
Hắn hào hứng đi làm, nhưng buổi tối về nhà lại phụng phịu không vui.
“Ta không làm nữa!” Hắn hậm hực.
“Sao lại không làm?” Ta ngơ ngác.
“Chúng nó bắt ta làm từ bồi bàn!” Hắn gào lên, “Hừ! Đám chim sẻ thì làm sao hiểu được chí lớn của hồng hạc!”
Ta nghe mà ù tai, nào là bồi bàn, nào là chim sẻ, hồng hạc…
Ta còn định hỏi thêm, nhưng hắn đã tự giận dỗi bỏ đi.
Ta đành tự mình đến tửu lâu dò hỏi, kết quả vừa nghe đã hiểu ngay.
Chẳng phải ai làm khó hắn, mà chính hắn ngang ngược quấy rối.
Tính toán sổ sách, hắn không biết bấm bàn tính, cũng chẳng chịu học, khăng khăng nói mình tính nhẩm giỏi hơn.
Mấy chuyện thuế má, hắn cũng ù ù cạc cạc, dạy rồi mà vẫn chẳng nhớ nổi.
Chủ quán bó tay, đành để hắn ra sảnh trước, thử giới thiệu món ăn mới cho khách.
Kết quả, thực đơn hắn còn không thuộc, khách hỏi đông hắn đáp tây.
Đã vậy, hắn còn làm vỡ mấy cái đĩa, khiến khách sợ hãi bỏ chạy.
Mới một ngày trôi qua, chủ quán đã nhức đầu đến sắp phát điên, dứt khoát đuổi thẳng cổ hắn.
Mất mặt quá, Thành Ngọ về nhà còn mạnh miệng bảo rằng do hắn tự nghỉ.
Làm phiền người ta như thế, ta vội vàng đi xin lỗi.
Sau mấy phen vất vả, cuối cùng ta cũng hiểu ra một đạo lý.
Không sợ đàn ông vô dụng, chỉ sợ đàn ông tự cho mình tài giỏi.
Từ nay về sau, ta không thể để Thành Ngọ tự tung tự tác nữa!
3
Không kiếm việc gì cho hắn làm, ta lại sợ hắn chạy tới thanh lâu tìm nữ nhân.
Suy đi nghĩ lại, ta dứt khoát nhờ người tìm cho hắn một công việc ngay trong phủ mà ta đang làm.
Ở ngay dưới mắt ta, hắn chắc không dám làm bậy nữa chứ?
Nhà mà ta đang làm việc, lão gia là quan tam phẩm trong triều, nghe nói còn có chút quan hệ với hoàng gia.
Làm việc ở đây, chính là một chén cơm vàng.
Không chỉ bổng lộc hậu hĩnh, mà đối đãi với hạ nhân cũng rộng rãi, chưa bao giờ khắt khe.
Vì giúp hắn có chỗ làm, ta đã tốn không ít công sức.
Cuối cùng cũng tìm được cho hắn công việc giữ cổng.
Đây là một vị trí béo bở, bởi trong nhà lớn thế này, ai cũng phải đi qua cửa.
Đám gia đinh ra ngoài tiêu khiển, công tử về muộn, tiểu thư sai người đi mua sắm, ai cũng phải đi qua cửa này.
Bất kể là ai, đều phải biết điều mà đưa chút tiền lót tay, để tránh bị nói hớ.
Dễ dàng moi móc chút đỉnh cũng đủ sống sung túc.
Ta cứ ngỡ rằng, lần này Thành Ngọ sẽ chịu an phận.
Không ngờ, khi nhìn thấy các nha hoàn xinh đẹp trong phủ, lòng hắn càng thêm cuồng vọng.
“Tam thê tứ thiếp, quả nhiên là hay thật.” Hắn nuốt nước bọt, rồi lại nhắm ngay đến nha hoàn thiếp thân của đại thiếu phu nhân.
Đó chính là Vân Yên, người đứng đầu trong đám nha hoàn của phủ.
Nàng là tâm phúc của đại thiếu phu nhân, đến cả các thiếu gia, tiểu thư có vai vế thấp hơn cũng phải kiêng dè đôi phần.
Hơn nữa, đại thiếu gia sớm đã có ý thu nàng làm thiếp, về cơ bản đã xem như nửa chủ tử trong phủ.
Ấy vậy mà, Thành Ngọ như kẻ mất trí, mặt dày chạy đến dây dưa với nàng.
Rõ ràng chẳng liên quan gì đến nhau, hắn lại ngang nhiên kéo tay nàng bày tỏ tình cảm.
Vừa mở miệng dụ dỗ nàng đi theo mình, vừa thừa cơ động tay động chân.
Vân Yên lập tức biến sắc, giáng thẳng cho hắn một bạt tai: “Cút xa ra, đồ lưu manh thối tha ở đâu chui ra vậy?!”
Thành Ngọ bị đánh đến ngây người, nhưng khi hoàn hồn lại, hắn lập tức nổi giận lôi đình:
“Con tiện nhân này, ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám cự tuyệt ta? Chẳng qua cũng chỉ là một nha hoàn, được ta để mắt tới là phúc phận của ngươi!”
Vân Yên phì một tiếng: “Đồ vô liêm sỉ! Bà đây thà xuất gia cũng không thèm theo ngươi!”
Lúc ấy ta còn đang hầu hạ nhị tiểu thư, bỗng có nha hoàn quen biết hớt hải chạy đến báo tin, nói phu quân của ta gây họa rồi.
Ta hoảng hốt chạy đến, vừa vặn nhìn thấy cảnh Thành Ngọ nắm chặt vạt váy của Vân Yên, vội vàng xông tới, giáng mạnh một chưởng lên lưng hắn:
“Ngươi điên rồi sao?! Mau buông tay ra, xin lỗi Vân Yên cô nương ngay!”
“Ngọc Thu, đây là phu quân của ngươi?” Vân Yên nhìn thấy ta, quay sang hỏi, ánh mắt lạnh như băng.
Vân Yên là người lăn lộn trong nội viện đã nhiều năm, không chỉ xinh đẹp mà tâm tư cũng vô cùng tinh tế, khéo léo.
Từ khi ta vào phủ đến nay, chưa từng thấy nàng tức giận với ai.
Nhưng lần này, nàng rõ ràng đã thực sự nổi giận.
Thành Ngọ lần này đúng là đã giẫm phải vảy ngược rồi.
Ta lạnh sống lưng, vội vàng kéo Thành Ngọ cúi đầu nhận lỗi.
Ta thật sự sợ đến mức muốn chết, chỉ lo bị tên đàn ông vô liêm sỉ này liên lụy, đến ta cũng bị đuổi khỏi phủ!