Chương 1
Cập nhật: 2 tháng trước
1
Lần đầu gặp Tạ Trĩ Vân, ta đang ngồi trên cái bô, không còn chút tôn nghiêm nào.
Cách một tấm bình phong, ta nghe thấy giọng điệu kính cẩn của phụ mẫu.
“Xin Tạ đại phu cứu lấy con gái ta!”
Bình phong có thể che khuất tầm mắt, nhưng bóng dáng mờ ảo của ta vẫn lộ ra vài phần, càng không thể che nổi âm thanh phía bên này.
Dù ta đã cố gắng kẹp chặt hai chân, nhưng thứ bên dưới vẫn không chịu nghe lời, liên tục lên tiếng trong lúc ta cố gắng thuật lại bệnh trạng.
“Tạ đại phu, ta từ sáng nay (bụp~) sáng nay bắt đầu (phụt~) không cầm được, ban đầu còn (ục ục~) có hình dạng, bây giờ thì (xoạt xoạt~) ngài cũng nghe rồi đó (tí tách tí tách)…”
Tạ Trĩ Vân chẳng hề biến sắc, chỉ lặng lẽ hỏi ta hôm qua đã ăn gì.
Điều này khiến ấn tượng đầu tiên của ta về hắn cực kỳ tốt, đặc biệt là giọng nói kia, trầm thấp mà mê hoặc.
Sau khi uống hết chén thuốc hắn kê, cuối cùng ta cũng thoát khỏi cái bô.
Phụ mẫu vui mừng khôn xiết, lập tức tăng gấp đôi tiền chẩn trị, dù Tạ Trĩ Vân có từ chối thế nào cũng không thoát được.
“Tạ đại phu, tướng phủ chỉ có mỗi một mình Nhược Dao là cốt nhục duy nhất. Từ nhỏ thân thể con bé đã yếu ớt, phải dưỡng bệnh suốt mười mấy năm nơi am ni cô, mãi đến gần đây mới dám đón về phủ. Ai ngờ mới trở về chưa bao lâu đã…”
Phụ thân ta, một người quyền khuynh triều dã, khi nhắc đến chuyện này lại không khỏi nghẹn ngào.
“Thật sự dọa ch.t ta và phu nhân. Nếu Nhược Dao có mệnh hệ gì, chúng ta cũng chẳng còn thiết sống nữa.”
Tạ Trĩ Vân không thể từ chối, đành nhận lấy tiền chẩn trị, từ đó trở thành khách quen của phủ thừa tướng.
Chỉ vì, bệnh của ta chưa khỏi, bệnh mới lại đến.
Xuân sang, ta chỉ vì đuổi theo bướm mà sưng vù cả mặt, mắt mũi sưng đến mức không mở nổi.
Đây cũng là lần duy nhất Tạ Trĩ Vân không che bình phong khi khám cho ta.
“Đừng che nữa, để ta nhìn xem.”
Hắn đến gần, mang theo hương thuốc quen thuộc.
Ta cố sức mở mắt, nhưng chỉ thấy một bóng dáng mơ hồ phủ xuống.
Đầu ngón tay mát lạnh lướt qua gương mặt ta, cẩn thận kiểm tra một hồi rồi rút ra chiếc ngòi ong bé xíu.
Chỉ là không hiểu sao, chỗ bị hắn chạm qua lại càng ngứa hơn, ta vô thức giơ tay lên gãi.
Cổ tay lập tức bị giữ chặt.
“Đau à?”
“Không đau, chỉ là…”
Ta cắn môi, thấp giọng nói:
“Chỉ là đột nhiên thấy nóng vô cùng, ngứa đến mức khó chịu.”
Động tác của hắn dừng lại trong thoáng chốc, sau đó mượn cớ nghiền thuốc mà thản nhiên buông tay, lui về phía sau vài bước, giữ một khoảng cách nhất định.
Ta lo lắng túm lấy vạt áo hắn, giọng đầy hoảng hốt.
“Ngài đừng đi… ta sẽ bị hủy dung sao?”
Tựa hồ có một tiếng cười khẽ vang lên.
Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp như ngâm rượu vang lên bên tai: “Đừng sợ, ngươi vẫn sẽ xinh đẹp như trước.”
Dứt lời, như thể nhận ra bản thân đã lỡ lời, bước chân hắn rời đi vội vàng hơn hẳn thường ngày.
Ta chống cằm, ôm mèo nhỏ vuốt ve.
“Mèo con, ngươi nói xem, có phải hắn cũng có chút thích ta hay không?”
Mèo con không cho ta đáp án.
Nhưng ta đã hạ quyết tâm—đợi đến mùa hè, ta sẽ tỏ tình!
2
Mùa hạ năm ấy, chẳng hiểu sao ta bỗng rụng tóc từng mảng.
Tạ Trĩ Vân bất chấp lời ta van nài, cứ nhất quyết thuyết phục cha mẹ ta cạo trọc đầu ta thành cái đầu trứng luộc, mọc một lớp là lại cạo một lớp.
Thế là, ta lại quyết định đợi đến mùa thu rồi mới tỏ tình.
Thế nhưng đến mùa thu, khẩu vị ta bỗng nhiên thay đổi kỳ lạ, mỗi ngày ăn tám bữa, còn mập hơn cả phụ thân ta. Thật vất vả Tạ Trĩ Vân mới chuẩn bị xong một bồn thuốc tắm, kết quả bị ta chen chật đến mức nổ tung.
Thôi thì… đợi đến mùa đông hãy tỏ tình cũng chưa muộn.
Ngày đầu tuyết rơi, cuối cùng ta cũng mặc lại được y phục cũ, thân hình đã hoàn toàn khôi phục.
“Tiểu thư, người thật xinh đẹp. Tạ danh y nhất định sẽ thích người cho mà xem.”
Giây trước còn đang sung sướng hân hoan, giây sau mặt ta đã sụ xuống như đưa đám.
Thích cái khỉ gì chứ.
Những chuyện mất mặt nhất, những chuyện không nên mất mặt, ta đều đã làm đủ trước mặt hắn rồi.
Bốn mùa xuân hạ thu đông, từ việc thích giọng nói của hắn, thích phẩm cách của hắn, dần dần ta thích tất cả mọi thứ thuộc về hắn — một cách tự nhiên mà sâu đậm.
Nhưng cũng tuyệt vọng hoàn toàn.
Mỗi lần gặp mặt, đều là khi ta trong tình cảnh xấu hổ nhất.
Hắn sẽ không bao giờ thích ta đâu.
Nha hoàn thấy ta ủ rũ, đoán được tâm sự trong lòng ta, bèn khuyên nhủ:
“Tiểu thư, là do người gặp người ngoài quá ít thôi. Bên ngoài còn khối nam tử tốt hơn Tạ danh y nhiều lắm.”
Mắt ta lập tức sáng rỡ. Có lý đấy chứ.
Ngay hôm đó, ta lén trốn khỏi phủ.
Nghĩ bụng, chỉ cần gặp nhiều người hơn một chút, Tạ Trĩ Vân sẽ không còn là duy nhất nữa. Ta quyết tâm… không thích hắn nữa.
Trước cổng Bạch Đồng Thư viện, ta ẩn sau thân cây, kiễng chân chờ đợi.
Chẳng bao lâu, một nhóm người từ trong thư viện bước ra.
Rõ ràng đều mặc y phục trắng giống nhau, nhưng người được vây quanh ở giữa lại nổi bật hơn hẳn.
Môi đỏ răng trắng, tuấn mỹ không ai sánh bằng.
Hắn cầm một cuốn sách trong tay, từng bước đi đều tao nhã và cao quý.
Tim ta đập rộn ràng — chính là hắn rồi.
Ta xách váy, cố gắng rơi lệ rồi chạy thẳng về phía mục tiêu.
“Hu hu, có người cướp túi tiền, ai đó cứu ta với…”
Quả nhiên người kia chú ý đến ta, chỉ là… ánh mắt hắn nhìn ta sao lại kỳ lạ đến thế?
Vẻ mặt khựng lại, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Hề hề, bị vẻ đẹp của ta làm kinh động rồi phải không?
Thật là một khởi đầu không tồi!
Chưa kịp lao đến trước mặt người kia, thì một vị học sinh nhiệt tình đã chắn đường ta.
“Cô nương, để ta giúp nàng đuổi theo!”
“Không cần ngươi giúp, ngươi đi từ trong kia ra được vài bước đã thở hồng hộc rồi.”
Học sinh nhiệt tình nọ nghẹn lời, lập tức ngã nhào lên người đồng môn.
Một tên tự luyến khác nheo mắt nhìn ta, tay tùy tiện vuốt vuốt đuôi tóc, khóe môi cong cong đầy vẻ trêu chọc.
“Quả nhiên là đến vì ta mà. Đám tiểu nương tử bây giờ, chiêu trò càng lúc càng phong phú.”
“Hừm… thôi được rồi, nể tình nàng có vài phần nhan sắc, ta sẽ phối hợp cùng nàng diễn xuất. Nói đi, muốn ta giúp kiểu gì đây~ hử~?”
Ta lập tức vung tay tát hắn ra, mặt đầy chán ghét.
“Không mua nổi cái gương thì đừng ra đường nữa. Làm ơn, ta là nữ tử, chứ không phải mù.”
Lập tức cả đám phá lên cười ầm.
Tên tự luyến kia che mặt bỏ chạy trong nhục nhã.
Lúc này, ai nấy cũng nhìn ra — ta rõ ràng là nhắm đến người ở giữa.
Mọi người nhìn trộm hắn, chờ xem phản ứng…
3
Ta cũng lén liếc nhìn theo, chỉ là ánh mắt hắn nhìn ta lại càng thêm phức tạp.
Đến nước này rồi, ta cũng chỉ có thể lấy hết can đảm mở miệng:
“Vị công tử này, có thể… có thể phiền chàng cùng ta đuổi theo tên trộm được không?”
Hắn nhướng mày, ánh mắt khẽ chuyển, một lát sau bất ngờ bật cười:
“Được, ta đi với nàng.”
Trên đường đi, ta không thể nào dời mắt khỏi gương mặt của hắn.
Thật sự quá đẹp rồi.
“Công tử thật là người tốt, vẫn chưa tiện thỉnh giáo đại danh của công tử.”
Lại đến rồi, lại đến rồi, lại là ánh nhìn phức tạp kia.
“Ta là Tạ…”
Ngay khi hắn vừa nghiêng người lại gần, ta bỗng ngửi thấy một mùi hương dược quen thuộc, chỉ là bị mùi mực sách nồng nặc lấn át, không dễ nhận ra.
Ta lập tức trợn to mắt, cắt ngang lời hắn:
“Chàng họ Tạ? Là Tạ trong nhà Tạ danh y ở Kinh thành kia sao?”
Vẻ mặt đối phương càng thêm rối rắm, khựng lại một thoáng rồi khẽ gật đầu.
“Á ~” Ta hét lên một tiếng chói tai.
Cảm giác đầu óc như đặc quánh, cả người run lên không kiểm soát.
Trời ơi đất hỡi, từ lâu đã nghe danh đại công tử nhà Tạ Trĩ Vân tuấn mỹ phi phàm, thậm chí còn hơn cả phụ thân hắn một bậc.
Nhưng ta nào ngờ, người khiến ta vừa gặp đã phải lòng hôm nay… lại chính là đại công tử nhà Tạ Trĩ Vân.
Thích cha chưa đủ, lại còn chạy đến quyến rũ con trai.
Đây có còn là việc người nên làm không?
“Tiểu thư họ Diệp, có thể bỏ tay khỏi người ta được chứ?”
…Thôi được rồi, ta không phải người nữa.
Nhưng liếc mắt nhìn lại một lần nữa, vẫn thấy rung động khôn nguôi.
Ta quyết định cứ thuận theo bản năng, không những không rút tay về, mà còn càng thêm táo bạo mà mò mẫm lung tung.
Thân hình thật tuyệt, so với đám thư sinh khác đúng là trưởng thành hơn hẳn.
Ta vừa tán thưởng, vừa nói bừa:
“Xin lỗi nhé Tạ công tử, có lẽ ta vì quá sốt ruột mà mắt mù rồi, chàng ở đâu thế, mau để ta chạm vào đi, ta sợ lắm hu hu… Đây là mặt, đây là cổ…”
Tay ta tiếp tục lần xuống dưới:
“Đây là lồng ngực… ối, bụng của chàng sao đột nhiên cứng lại thế, còn giật giật nữa, bị thương rồi à? Để ta xoa cho chàng nhé.”
Bàn tay đang làm loạn lập tức bị Tạ đại công tử ấn chặt vào bụng dưới.
Hắn thở dốc, nhịp thở dồn dập.
Trong lòng ta không khỏi vui mừng — đúng là trai trẻ, phản ứng mạnh thật.
Rồi lại âm thầm tự ti — phụ thân hắn chắc chắn sẽ không như vậy rồi.
Nghĩ đến Tạ Trĩ Vân, lòng ta chợt trầm xuống.
Tạ đại công tử thấy sắc mặt ta trở nên nghiêm túc, do dự một lúc, cẩn trọng hỏi:
“Nàng… biết ta là ai sao?”
Ta bĩu môi:
“Biết chứ, chàng là Tạ Trĩ Vân… nhi tử của Tạ Trĩ Vân.”
Trong mắt hắn lóe lên một tia kinh ngạc, sắc mặt cũng thoáng thay đổi.
Ta hiểu được phản ứng của hắn, bèn lên tiếng giải thích:
“Đừng lo, ta không phải người xấu, cũng không phải cố ý điều tra thân thế chàng để tiếp cận đâu. Ta chỉ là bệnh nhân của phụ thân chàng, từng nghe qua chuyện của chàng, hương thuốc trên người chàng giống hệt ông ấy, ngay cả giọng nói và dáng vẻ cũng rất tương đồng, nên ta mới đoán ra được thân phận của chàng thôi. Sao hả, ta thông minh đúng không?”
Tạ đại công tử không đáp, nhìn vẻ mặt thì cũng không giống đang tán thưởng ta thông minh lắm.
Ta chợt lóe lên một ý nghĩ:
“Không đúng, ngược lại là chàng — lúc nãy chàng gọi ta là tiểu thư họ Diệp. Làm sao chàng biết ta họ Diệp?”