Chương 1

Cập nhật: 4 ngày trước

1

Lúc tôi đang đứng trên sân khấu trao thư đính hôn với Lục Cảnh Văn, liền nghe thấy vài vị khách dưới khán đài cười nhạo:

“Phương Vân Cẩm đúng là vớ được món hời, nếu không phải em cô ta bệnh thì làm gì đến lượt cô ta gả vào nhà họ Lục.”

“Đúng vậy, nhìn cái vẻ đắc ý ấy xem, Lục Cảnh Văn cam tâm ở bên cô ta chắc?”

Tôi liếc nhìn đám người buông lời cay nghiệt, lại là mấy tiểu thư nhà có tiền, vì nhà họ Phương tôi đang xuống dốc nên tha hồ chà đạp tôi.

Lời vừa dứt, màn hình lớn phía sau sân khấu chớp chớp mấy cái rồi đột ngột phát clip.

Thậm chí còn không có che mờ.

Tiếp theo là giọng nói của Lục Cảnh Văn và cô em gái cùng cha khác mẹ của tôi, Phương Nhược:

“Cảnh Văn, là do số em không tốt, không thể làm cô dâu của anh.”

“Qua đêm nay, chúng ta coi như người xa lạ… được không?”

Ngay sau đó là tiếng Lục Cảnh Văn đầy đau đớn:

“Anh không cho phép em tự làm khổ mình! Em là người anh yêu!”

Rồi là tiếng rên rỉ không thể nghe nổi.

Khán phòng nổ tung.

Tôi thì vẫn bình tĩnh nhìn về hàng ghế cuối.

Phương Nhược đang tươi cười như hoa, ánh mắt thách thức rõ ràng.

Tôi biết cô ta sẽ phá hỏng buổi lễ này, nhưng không ngờ cô ta dám chơi lớn đến vậy, để cả đám người xem cảnh mình nhục nhã thế kia.

Cô ta chờ tôi phát điên.

Nhưng điều cô ta không ngờ, là tôi chỉ khẽ bật cười, nhướng mày nhìn Lục Cảnh Văn:

“Lục Cảnh Văn, cưới tôi khiến anh ấm ức lắm phải không?”

Không đợi anh ta kịp nói, tôi “soạt soạt” xé đôi thư đính hôn, ném thẳng vào mặt anh ta.

Trước khi đám đông kịp phản ứng, tôi xách váy bước xuống sân khấu, nắm tóc hai cô gái ngồi hàng ghế đầu, hai kẻ vừa xì xào sau lưng tôi, vả mỗi người hai cái, rồi ngẩng đầu sải bước bỏ đi.

Bạn thân tôi đậu xe sẵn ngoài sảnh, tôi phi thẳng lên xe, quăng đôi giày cao gót vướng víu ra, chân trần giẫm lên thảm.

Nhà họ Phương vừa đuổi ra thì bạn tôi đã đạp ga, chiếc xe thể thao xé gió phóng vèo đi, để lại bụi khói cho cả đám hít.

Ngồi trong xe, tôi vừa trả lời tin nhắn trợ lý, vừa gửi đoạn clip “bất ngờ” kia cho các kênh truyền thông mà tôi nắm.

Chưa đầy năm phút sau, mấy tài khoản lớn cả triệu follow trên Weibo đã đồng loạt đưa tin:

Con riêng nhà hào môn phát tán clip nóng ngay tại lễ đính hôn của chị gái, Hot girl mạng Phương Nhược tung clip

Đúng là con riêng ngông cuồng, bữa tiệc đính hôn đáng xấu hổ nhất năm.

Nhìn lượt xem và bình luận tăng chóng mặt, ánh mắt tôi ánh lên sự hả hê.

Giờ thì nhà họ Lục, có muốn không cưới Phương Nhược cũng khó.

Mà chỉ cần Lục Cảnh Văn cưới Phương Nhược —thì bọn họ… chỉ còn đường xuống mồ!

2.

Nhà họ Phương không liên lạc được với tôi, như ngồi trên đống lửa, chỉ còn cách đến chất vấn nhà họ Lục.

Bữa tiệc đính hôn vì clip nóng mà tan thành mây khói.

Người đứng ra chủ trì hôn sự – bà Lục – mặt đen như đáy nồi, ném ly rượu xuống rồi bỏ về.

Ngay cả chú Lục, bình thường ôn hòa nhất, cũng sầm mặt rời khỏi buổi tiệc.

Lục Cảnh Văn chắc chắn không ngờ mọi thứ lại thành ra như vậy.

Anh ta, “nam chính” của clip, chỉ biết chết trân đứng giữa sân khấu, dưới chân là mảnh vụn thư đính hôn mà tôi vừa xé.

Chỉ là… không một ai trong hội trường cảm thấy thương hại.

Dù không dám lên tiếng vì thân phận của anh ta, nhưng trong mắt họ đều là sự châm biếm, hả hê.

Buổi tiệc loạn lạc cuối cùng được MC cho qua một cách miễn cưỡng.

Người của tôi ở nhà họ Phương báo rằng Phương Nhược đã lên xe cùng Lục Cảnh Văn sau bữa tiệc.

Tôi gật đầu.

Chắc chắn cô ta lại định khóc lóc kể khổ, rửa não anh ta thêm lần nữa.

Bạn thân nhìn tôi, người vừa trốn đính hôn vừa bận rộn điều phối truyền thông – thở dài:

“Thật hiếm thấy nha, vị hôn phu ngủ với em gái con riêng, còn bà thì vẫn rảnh rỗi lo truyền thông?”

Tôi bật cười, tay vẫn không ngừng lướt trên điện thoại:

“Cậu xem lại đoạn clip ấy là hiểu tại sao tôi chẳng nổi một cơn sóng.”

“Tôi, Phương Vân Cẩm, không có hứng thú với hàng chưa tới size tiêu chuẩn.”

Bạn thân đơ mất một giây, sau đó cười lăn đập vô lăng.

Tôi cười nhếch môi, tiếp tục phân việc cho trợ lý.

Khi về tới nhà bạn thân, tôi mới nhận được điện thoại của cha tôi.

Tôi bật loa ngoài, lập tức vang lên tiếng ông gào như sấm:

“Phương Vân Cẩm! Con mẹ nó sao mày dám bỏ đi hả?!”

Tôi vẫn đang mở laptop trả lời mail, môi hơi nhếch lên:

“Cha còn rảnh để mắng tôi à? Buổi đính hôn tan nát như vậy, chẳng phải là nhờ cô con gái riêng yêu quý của cha sao?”

“Vì muốn cướp vị hôn phu của chị ruột, cô ta phát clip giường chiếu ngay tại lễ đính hôn đấy.”

“Dựa theo ‘tiêu chuẩn đạo đức’ mà cha áp lên tôi bao năm nay, cô ta nên bị đ .á/nh đến gần ch .t, rồi nhốt xuống hầm cùng với chó, đúng không?”

Bên kia điện thoại, hơi thở dần nặng nề.

Tôi lạnh nhạt nói tiếp:

“Thay vì rống lên với tôi, sao cha không lo làm sao để Lục Cảnh Văn cắn răng cưới cho bằng được con gái cha?”

“Dù sao thì, một đứa không biết liêm sỉ, thật không dễ để nhà họ Lục chấp nhận đâu.”

Nói xong, tôi cúp máy cái rụp, điềm nhiên quay lại trả lời mail.

3

Trong ký ức của tôi, nhà họ Phương khởi nghiệp từ ngành may mặc.

Sau đó nhân cơ hội cải cách mở cửa mà vươn lên, trở thành nhà cung cấp vải vóc hàng đầu tại Bắc Kinh.

Thời kỳ huy hoàng nhất, ngay cả minh tinh nổi đình đám cũng diện đồ của nhà họ Phương lên sân khấu biểu diễn.

Cho đến khi các bậc trưởng bối và mẹ tôi qua đời, cha tôi lên nắm quyền, nhà họ Phương mới bắt đầu xuống dốc không phanh, thậm chí lao dốc không kìm được.

Cũng chẳng có gì bất ngờ — cha tôi chỉ mải mê chìm trong tửu sắc đàn bà.

Huống hồ kế thất của ông ta chỉ là một ả thư ký nhỏ nóng bỏng, đầu óc rỗng tuếch, miễn cưỡng tốt nghiệp cao đẳng.

Ả ta sinh ra Phương Nhược từ sớm, chưa có danh phận đã sinh con, rồi dần dần lên làm Phu nhân nhà họ Phương.

Còn tôi thì sang châu Âu du học, gần mười năm không đụng tới chuyện trong nhà.

Mãi đến gần đây mới bị gọi về, cũng chỉ vì chuyện hôn nhân liên minh gia tộc.

Nhà họ Lục nhắm vào chút kỹ thuật còn sót lại của nhà họ Phương, muốn mượn danh hôn nhân để trắng tay bắt vàng.

Thế nhưng phu nhân nhà họ Lục vốn kiêu ngạo, không vừa mắt ả Phương Nhược lả lơi quyến rũ, đích thân gọi tên tôi.

Vậy nên khi buổi đính hôn đổ bể, con trai bà ta lại leo lên cùng một chiếc xe với ả hồ ly tinh Phương Nhược.

Phu nhân nhà họ Lục tức đến suýt phát điên.

Vệ sĩ do nhà họ Lục cử đến lập tức kéo cả Phương Nhược lẫn Lục Cảnh Văn về.

Lục Cảnh Văn quỳ trên nền nhà, nhìn gương mặt biến ảo khôn lường của mẹ mình.

Nuốt nước bọt, cất cao giọng:

“Thưa mẹ… chuyện đến nước này rồi, mẹ cho con cưới Nhược Nhược đi.”

Phu nhân nhà họ Lục liếc nhìn Phương Nhược đang bị bịt miệng quỳ bên cạnh.

Ánh mắt bà ta không bỏ sót tia đắc ý lướt qua trong đáy mắt cô ta.

Lục Cảnh Văn thấy mẹ không nói gì, tưởng đâu bà đã đồng ý, còn toan đà thắng xông lên:

“Con biết mẹ và cha đều nghĩ như nhau, dù gì cũng là con gái nhà họ Phương, cưới ai mà chẳng như nhau!”

“Hơn nữa Nhược Nhược lớn lên trong nhà họ Phương, dĩ nhiên giáo dưỡng hơn hẳn Phương Vân Cẩm!”

Vừa dứt lời, Lục Cảnh Văn đã bị một chén trà nóng hầm hập hất thẳng vào mặt, kèm theo cả chén sứ ném thẳng đầu.

Ban đầu phu nhân nhà họ Lục còn chỉ tiếc sắt không rèn thành thép, giờ thì bà coi thằng con trai này cũng chẳng khác gì người chết.

Bà cười lạnh một tiếng, nhìn thẳng Lục Cảnh Văn đang quỳ dưới chân mà gằn từng chữ:

“Nói bậy! Con tưởng mẹ đồng ý liên hôn với nhà họ Phương chỉ vì mấy thứ vụn vặt đó à?”

“Để mẹ nói cho con biết, mẹ nhắm trúng chính là Phương Vân Cẩm!”

“Con bé mười chín tuổi đã có thương hiệu thiết kế riêng ở nước ngoài, doanh thu của nó còn cao hơn cả mấy chuỗi sản phẩm còn sót lại của nhà họ Phương cộng lại!”

“Nếu không phải vì con vô dụng, làm việc gì cũng lỗ, mẹ cần gì phải vội tìm một đứa con dâu biết kiếm tiền chứ?”

Dứt lời, bà ta lườm Phương Nhược đang co rúm sau lưng Lục Cảnh Văn, hừ lạnh:

“Con còn dám nói con hồ ly này có giáo dưỡng?”

“Người có giáo dưỡng thật sự, sẽ tung clip cảnh mình lên giường với anh rể ngay tại lễ đính hôn của chị gái à?”

Vừa nói xong, Lục Cảnh Văn ngẩng phắt đầu, hấp tấp kêu lên:

“Mẹ, chuyện đó không phải do Nhược Nhược làm đâu! Là Phương Vân Cẩm!”

Chưa kịp nói hết câu, cậu ta đã bị một cái tát trời giáng của phu nhân nhà họ Lục vả lệch cả mặt.

“Con còn dám nói thêm một câu, thì cút cùng với thứ không biết liêm sỉ phía sau con đi!”

Phu nhân nhà họ Lục hít sâu một hơi, nhìn lại Lục Cảnh Văn mà trong mắt chỉ còn nỗi thất vọng nặng nề:

“Mẹ cho con ba ngày. Nếu con còn định hủy hôn, thì khỏi cần quay về nhà họ Lục.”

Trên mặt Lục Cảnh Văn thoáng qua tia giằng co.

Chưa kịp nói gì, đã bị người hầu phía sau lôi thẳng xuống tầng hầm.

Còn Phương Nhược thì bị quẳng khỏi nhà họ Lục.

Đám phóng viên đang rình rập quanh khu biệt thự lập tức chụp được khoảnh khắc nhị tiểu thư nhà họ Phương bị đuổi khỏi cửa.

Bọn họ còn phóng đại thêm tình tiết, kể lại toàn bộ sự việc theo chiều hướng cực kỳ “sinh động”.

Nhà mẹ đẻ của bạn thân tôi vốn là một công ty truyền thông nổi tiếng trong nước.

Thế nên trước cả khi nhà họ Phương kịp đi mua chuộc đám paparazzi, tôi và bạn thân đã để các tài khoản marketing đăng bức ảnh kia lên hot search.

Làm mấy chuyện thiếu đạo đức như vậy, tôi chẳng mảy may đổi sắc mặt.

Bởi nguyên tắc đầu tiên để sinh tồn trong giới hào môn, chính là:

Đối với kẻ xâm phạm lợi ích của mình, tuyệt đối không được nương tay.

Nhất là loại như Phương Nhược — đứa con riêng bám rễ sâu trong nhà họ Phương.

Muốn tôi nắm được nhà họ Phương sau này, thì trước hết, phải hủy sạch danh tiếng của ả ta.