Chương 1

Cập nhật: 2 tháng trước

1.

“Phu nhân, người mau ra ngoài đi thôi, Hầu gia còn chưa về, tiểu Hầu gia và thiếu phu nhân đang chờ người ra làm lễ bái đường…”

“Nếu người còn không ra, sẽ lỡ giờ lành mất…”

Bên tai là tiếng thúc giục không ngừng của ma ma.

Trong đầu ta lại toàn là cảnh tượng đáng sợ lúc bản thân bị ép ch .t trong từ đường.

Nhìn đứa con trai do ta tận tay nuôi lớn, lại trở thành đao phủ gi .t ch .t ta, tay cầm dải lụa trắng, quỳ xuống ép ta đi tìm ch .t…

Ta đầm đìa mồ hôi, hoảng hốt tỉnh dậy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Lúc này mới phát hiện trước mắt là căn phòng lớn của ta ngày trước.

Từ khi con dâu Nguyễn Kim Châu nắm quyền, ta đã bị dọn đến góc viện hẻo lánh nhất Hầu phủ.

Làm gì có màn lụa giao tiêu sáng rỡ thế này, chăn đệm tơ lụa êm ái thế này? Đến cả cơm đưa tới cũng là đồ nguội lạnh.

“Phu nhân, hôm nay là ngày đại hỉ, chẳng phải người luôn mong tiểu Hầu gia cưới vợ sinh con sao?”

Thì ra ta đã sống lại vào ngày thành thân của Thiệu Văn Uyên và Nguyễn Kim Châu.

Kiếp trước, ta vì cơn giận khi Thiệu Văn Uyên vừa đỗ trạng nguyên nhưng lại khăng khăng đòi cưới một nữ thương hộ mà sinh bệnh nặng, đến ngày thành thân vẫn nằm liệt trên giường.

Còn đứa con ngoan của ta lại nhất quyết phải đợi ta ngồi lên ghế chủ vị mới chịu bái đường, nếu không sẽ quỳ mãi không đứng dậy, khiến ta buộc lòng phải thừa nhận mối hôn sự này.

Dẫu sao cũng là cốt nhục thân sinh, ta cuối cùng vẫn mềm lòng, không đành để hôn lễ trở nên lộn xộn, gắng gượng bệnh tật mà chủ trì trọn vẹn một màn đại hôn.

Giờ có cơ hội làm lại, ngày quan trọng thế này, sao ta có thể vắng mặt?

Thật quá thất lễ.

Ma ma khoác cát phục cho ta, đang định chải tóc trang điểm thì tay chợt khựng lại giữa không trung.

“Phu nhân, người… định ra ngoài trong bộ dạng này sao?”

Ta nhìn gương bạc, khuôn mặt bệnh hoạn tiều tụy không chút huyết sắc, trên trán còn quấn băng chống gió.

Ta xuất thân thế gia vọng tộc, xưa nay luôn coi trọng thể diện, quyết không cho phép bản thân lôi thôi lếch thếch xuất hiện trước mặt người khác.

Kiếp trước khi Thiệu Văn Uyên ép ta ra mặt thì đã sát giờ lành, đợi ta trang điểm chỉnh tề xuất hiện, thì thời khắc bái đường đã qua.

Nguyễn Kim Châu khăng khăng đợi đến giờ lành kế tiếp, đám khách mời bèn phải đứng chờ suốt, không ai nói gì nhưng ai nấy đều chán nản.

Toàn là người quyền quý, không khí vui vẻ cũng vì thế mà tan biến, mọi lời oán thán sau lưng đương nhiên đều đổ lên đầu ta.

Ta vì con trai mà nhẫn nhịn, còn Nguyễn Kim Châu thì chẳng màng lễ cưới của mình, nhất quyết muốn dằn mặt toàn bộ Hầu phủ.

Nay, ta đâu cần coi trọng thân tình cốt nhục gì nữa.

Tự nhiên phải để nàng ta nếm thử thủ đoạn của ta mới được.

Ta xoay nhẹ vòng ngọc nơi cổ tay, để người dìu ra ngoài.

“Không phải đang đợi ta sao? Vậy thì… đừng để lỡ giờ lành nha.”

2

Khi ta đến nơi, đại sảnh vốn có phần lặng lẽ bỗng như nước sôi sùng sục, náo nhiệt hẳn lên.

“Sắc mặt của Phu nhân Hầu phủ sao lại nhợt nhạt đến thế? Phấn son cũng không giấu nổi mùi thuốc.”

“Còn có thể vì lý do gì nữa? Nghe nói phu nhân bị con trai chọc giận đến sinh bệnh, chuyện này mà xảy ra trong nhà ta thì ai chịu nổi?”

“Tiểu Hầu gia còn nói chắc như đinh đóng cột rằng mẫu thân hắn chỉ đang giận dỗi nhất thời, phải cho người đến mời mới chịu ra mặt, giờ nhìn lại, chẳng khác gì bị ép buộc.”

“Tân nương vừa mới bước chân vào cửa đã nghịch ý bà mẫu, quả thực là bất hiếu. Danh xưng trạng nguyên e rằng cũng chỉ có tài mà chẳng có đức.”

Lão phu nhân ngồi ở ghế phụ, tay nắm quải trượng, giữa đám đông quát ta một tiếng:

“Ngươi ăn mặc lôi thôi thế kia, còn ra thể thống gì nữa!”

Bà ta xưa nay vẫn luôn không vừa mắt ta vì chỉ sinh được một nhi tử thì thân thể đã suy yếu, khiến Hầu phủ hậu duệ đơn bạc, chưa bao giờ cho ta sắc mặt dễ chịu.

Nhất là sau khi Nguyễn Kim Châu một lần sinh ba, ba năm bế sáu, lại càng trở thành vũ khí hữu hiệu nhất để bà chèn ép ta.

Ta khẽ ho hai tiếng, thái dương đã rịn mồ hôi.

“Là con dâu bất tài, lại đúng vào lúc này mà phát bệnh, vốn không muốn để ngày vui nhiễm phải u ám.”

“Hầu gia chinh chiến nơi xa, ta còn phải kiêng dè, để mẫu thân ngồi ở vị trí cao đường, càng có thể trấn được cục diện.”

“Nhưng Văn Uyên thành tâm thành ý đến mời, làm mẹ cũng không nỡ phụ lòng hiếu thuận của nó, lại sợ lỡ giờ lành, chỉ đành sơ sài qua loa, mong chư vị rộng lòng tha thứ cho sự thất lễ của ta.”

Lời này nói ra quả là vừa khéo, cho dù lão phu nhân có chán ghét ta đến đâu cũng không thể tiếp tục bắt bẻ.

Thế nhưng, người có mắt đều nhìn ra được thái độ dửng dưng lạnh nhạt của Thiệu Văn Uyên đối với ta, ai nấy đều đổ ánh mắt thương hại lên người ta.

Chỉ trong chốc lát, phu thê Thiệu Văn Uyên đã bị vô số ánh nhìn bất thiện soi mói.

Nguyễn Kim Châu không nghi ngờ gì chính là hòn đá làm vỡ tan quy củ cao môn, lấy thân phận nữ thương hộ gả vào Hầu phủ, không kiệu hoa, không che mặt, lại còn cưỡi ngựa xuất giá.

“Trạng nguyên có thể cưỡi ngựa dạo phố, vì sao ta lại không được?”

Giờ phút này, nàng ta hối hận không thôi, tiếng xì xào châm chọc của kẻ khác vang lên rõ ràng, biểu cảm của bản thân lại chẳng thể che giấu.

Chỉ đành cắn răng bái đường, nụ cười hoàn hảo tập luyện mấy tháng lúc này lại khó coi còn hơn khóc.

Ta dịu dàng nói:

“Nhìn xem, vừa khéo, nếu ta mà mất thời gian trang điểm chải chuốt, các ngươi lại không chịu hành lễ, lỡ mất giờ lành, chẳng phải là lỗi của ta sao?”

Làm xong nghi lễ, ta tháo chiếc vòng ngọc biếc trên cổ tay, tuy sáng trong nhưng đã có dấu vết tháng năm.

“Ban đầu còn tưởng hôm nay không đến dự, lễ ra mắt của tân nương để mai dâng trà rồi mới tặng, vừa rồi vội vàng quá chưa kịp chuẩn bị, vậy đưa trước cái này cho con vậy.”

Thiệu Văn Uyên lập tức hô hấp dồn dập, ánh mắt cháy bỏng nhìn ta.

Ta mỉm cười đáp lại bằng ánh nhìn quả quyết.

Không ngờ Nguyễn Kim Châu lại cho rằng ta cố tình làm nhục nàng ta, lúc nhận vòng cố ý buông tay, khiến chiếc vòng rơi xuống đất vỡ thành ba mảnh.

3

Nguyễn Kim Châu thẳng lưng, bộ dáng đầy kiêu ngạo.

“Đa tạ mẹ ban thưởng, chỉ là Kim Châu đường đường danh chính ngôn thuận bước vào cửa, chiếc vòng ngọc tuy quý giá, nhưng đem đồ đã qua tay người khác ban cho tân nương, thật sự không ổn cho lắm.”

“Xin thứ lỗi, Kim Châu tay chân thô kệch, xem ra không có phúc để nhận vật quý như vậy.”

Một câu này khiến toàn bộ khách khứa trong sảnh đều lặng ngắt như tờ.

Kiếp trước, bởi vì bọn họ bị liên lụy chịu vạ lây, sau đó tất thảy lời gièm pha đều trút lên đầu ta.

Nay không có ta chắn trước, từng hành động mà Nguyễn Kim Châu cho là hào sảng cứng cỏi, trong mắt bọn họ chỉ là nực cười không hơn không kém.

Ta còn chưa kịp mở miệng, bên cạnh đã vang lên một tiếng quát lớn:

“Vô lễ! Cha mẹ ngươi dạy ngươi như vậy sao, lại dám đối đãi với phần thưởng từ trưởng bối như thế?”

Nguyễn Kim Châu bị dọa sững, đến cả Thiệu Văn Uyên cũng không thể tin nổi mà nhìn nàng ta chằm chằm.

Ta nhìn nàng ta đầy thương hại, lên tiếng giải thích:

“Chiếc vòng ấy là bảo vật truyền đời của Thiệu gia, chỉ truyền lại cho con dâu trưởng. Vốn dĩ đợi con sinh đích tử rồi mới giao lại cho con…”

“Quả thật không rõ đã qua bao nhiêu đời nhưng dù con có chướng mắt đồ cũ, cũng không nên bất cẩn như thế.”

Nguyễn Kim Châu theo phản xạ liền phản bác:

“Ta thấy chất ngọc này cũng chẳng phải thượng phẩm, không đủ giá trị để làm vật truyền đời. Gần đây nhà ta mới có được một khối nguyên liệu, hay là cho thợ khắc một đôi khác?”

Nàng ta khoe khoang như thể trình bảo vật:

“Khối nguyên liệu ấy mới thực sự là tuyệt phẩm…”

Nàng ta quá nóng lòng muốn thể hiện gia thế nhà mình, sự tục khí buôn bán toát ra từng lời nói.

Lão phu nhân giận đến nỗi ném luôn cây trượng:

“Đồ ngu dốt! Đó là ngọc bội được Hoàng hậu khai quốc ban tặng, đâu phải loại đá kém cỏi kia của ngươi mà dám đem ra so sánh!”

Ta đứng dậy định đi trấn an lão phu nhân:

“Mẫu thân bớt giận, chiếc vòng này nếu dùng vàng nạm lại, may ra vẫn có thể…”

Lời còn chưa dứt, ta đã phun ra một ngụm máu, ngất lịm tại chỗ.

Tân nương làm vỡ bảo vật gia truyền, lão phu nhân giận đến nỗi ném cả quải trượng, tiểu Hầu gia khiến mẹ mình tức đến thổ huyết.

Ngươi vừa hạ màn, ta liền lên sân khấu.

Vở kịch hôm nay đủ để nuôi sống lời đàm tiếu của kinh thành suốt nửa năm.

Mà đây… mới chỉ là khởi đầu.