Chương 1

Cập nhật: 2 tuần trước

1

Chiếc xe lao vun vút trong cơn mưa.

Tôi vừa từ lớp mỹ thuật phóng bạt mạng dưới trời mưa chạy đến xe, còn chưa kịp thở thì Trương Phàm phanh gấp một cái, cả người tôi đập thẳng vào lưng ghế.

Chưa kịp hoàn hồn, tôi đã bị anh ta lôi từ ghế sau xuống.

Mang giày cao gót, tôi đứng không vững, loạng choạng ngã sóng soài trong vũng nước bùn, toàn thân ướt sũng như con chuột lột.

“Ninh Ninh, em hiểu chuyện chút, tự về đi. Lạc Lạc còn đang chờ anh tới đón kìa.”

Trương Phàm đứng dưới ô, nhìn xuống tôi bằng ánh mắt lạnh nhạt:

“Anh đã nói là bận rồi mà em cứ nằng nặc đòi anh đến đón. Lần này để em nhớ đời, sau này đừng có chuyện gì cũng gọi anh như giúp việc.”

Tôi ngồi dưới đất nghe câu đó mà không biết do trời mưa to làm anh ta úng não hay sao.

Ủa? Không phải anh là tài xế nhà tôi hả?

Đón tôi không phải là việc của anh sao? Sao lại thành tôi “phí thời gian” của anh ta?

Thấy Trương Phàm sắp lái xe nhà tôi đi mất, tôi không thèm để ý quần áo ướt đẫm nữa, bật dậy, lao tới tát cho anh ta hai cái “bốp bốp”.

“Cái thá gì? Cho mặt mà không biết giữ à!”

“Lái xe sang hai ngày thì tưởng mình là thái tử sống dậy?”

Cả đời tôi chưa từng bị đối xử kiểu đó, còn cái tên tài xế này lại nghĩ chiếc Ferrari 458 nhà tôi là của mình?

Trương Phàm bị tôi đánh đến ngơ người, ô cũng rơi xuống đất, đứng ch.t lặng dưới mưa, hai tay ôm mặt:

“Cô… cô dám đánh tôi?!”

Nhìn tôi bình thản ngồi vào ghế lái, Trương Phàm đứng đó tức đến phát điên.

“Cô đợi đấy! Tôi sẽ báo lại! Tôi không bỏ qua đâu!”

Tôi hờ hững: “Tôi không chỉ tát anh, mà còn đuổi việc anh luôn.”

Nói xong, tôi đạp ga phóng vút đi, mặc kệ Trương Phàm ngã dúi dụi dưới mưa, lồm cồm bò dậy đuổi theo xe.

Về đến ký túc xá, tôi tắm nước nóng một trận, sau đó lên giường thiếp đi lúc nào không hay.

Lúc tỉnh dậy là vì tiếng gào to của bạn cùng phòng – Như Như.

“Ninh Ninh, mau dậy coi nè! Trường mình lại có rich kid mới rồi!”

Cô ấy kéo tôi lại gần, giơ điện thoại cho tôi xem bài hot trên mạng trường.

“Học cùng lớp mình – Tống Lạc Lạc – mới đổi xe nữa kìa. Anh cô ta cưng chiều cô ấy ghê chưa~”

Tôi ngẩng đầu nhìn, trong ảnh là một cô gái mặt mũi thanh tú bước xuống xe, bên cạnh là một chàng trai rất lịch thiệp đang cầm ô cho cô ta.

Nếu không nhìn kỹ biển số… thì đúng là khung cảnh “anh em tình thâm”.

Chỉ là… đó chẳng phải xe nhà tôi à?

Người con trai trong ảnh — chẳng phải chính là Trương Phàm, người vừa bị tôi tát đến choáng váng?

Trời ơi, tôi còn chưa kịp đuổi cổ anh ta, anh ta đã kịp lái chiếc xe khác của nhà tôi đi khè người rồi?

“Như Như, cậu nói… đó là anh của Tống Lạc Lạc?”

Tôi nhíu mày chỉ vào ảnh.

“Ừa, cậu không biết hả? Cậu hay nghỉ học nên không rõ đâu. Anh cô ta cưng chiều em gái nhất trường á! Ngày nào cũng đưa đón, mà toàn xe xịn khác nhau cơ!”

“Bữa nay còn lái Rolls-Royce kìa!”

Ủa?

Sao tôi không biết Trương Phàm còn có em gái?

Anh ta không phải là con một à?

Trương Phàm là sinh viên được ba tôi tài trợ. Nhà anh ta nghèo thật, nhưng học hành giỏi.

Vào đại học, anh ta nói không muốn nhận tài trợ nữa, muốn tự làm thêm để lo cho bản thân.

Ba tôi nể khí phách ấy, còn đặc biệt sắp xếp cho anh ta làm tài xế riêng cho tôi — công việc nhẹ, lương cao.

Tôi và Trương Phàm tuy đi cùng xe mỗi ngày nhưng chẳng thân thiết gì, đến cả tin nhắn cũng chỉ là “đón ở đâu, mấy giờ”.

Vậy mà hôm nay anh ta làm loạn một trận, lại còn nghe bạn cùng phòng nói — hóa ra lâu nay anh ta thường lái xe nhà tôi đến trường ra vẻ thiếu gia?

Còn “đưa đón Tống Lạc Lạc mỗi ngày, không trùng xe lần nào”?

Tôi — chủ xe — còn chưa được đãi ngộ thế đâu!

Không thể nhịn được nữa, tôi gọi cho ba.

Vừa nghe xong chuyện, ông không do dự: Trả đủ lương tháng, lập tức đuổi việc Trương Phàm, Gọi quản gia Vương thúc thu hồi ngay chiếc Rolls-Royce bị lái đi khoe mẽ.

Tưởng vậy là xong.

Nhưng tôi đánh giá quá cao độ biết điều của người khác.

Hôm sau, tôi và Như Như dậy sớm ra căn tin mua đồ ăn sáng.

Vừa cầm được bánh bao và sữa đậu nành còn nóng hổi, chưa kịp ăn miếng nào thì bị ai đó đẩy mạnh một phát, tôi suýt ngã, bánh bao bay mất, sữa đậu cũng đổ lên chiếc túi mới mua.

“Ninh Ninh, cậu có còn biết xấu hổ không?

Cậu chỉ là bạn gái của anh Phàm thôi, lấy quyền gì mà tự tiện lấy xe của ảnh?!”

Tống Lạc Lạc đứng khoanh tay trước mặt tôi, trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.

Ơ?

Tôi đâu? Đây là đâu? Tôi có bạn trai bao giờ?

Tôi ngẩn ra mấy giây rồi lạnh lùng hỏi lại:

“Chị gì ơi, chị là ai vậy? Biết vu khống là phạm pháp không?”

“Ha! Cậu còn dám chối?! Cái đồ mê vật chất!

Tôi không quan tâm, trả xe cho anh Phàm ngay!

Cậu là bạn gái cũ thì có tư cách gì mà còn đi xe ảnh?!”

Tôi trừng mắt nhìn cô ta, thở dài, móc tai rồi ngửa mặt nhìn trời.

Giỡn à? Thế giới này bị ma nhập hả?

Căn tin vốn đã đông, giờ có thêm Lạc Lạc gào thét, ai cũng hóng chuyện.

Tôi không nói thì thiên hạ lại nghĩ thật.

Tôi hét lên:

“Tống Lạc Lạc! Cô đừng vu khống nữa! Tôi không có quan hệ gì với Trương Phàm, anh ta là tài xế nhà tôi!

Tôi thu hồi xe nhà tôi có cần cô cho phép à?”

Cả căng tin sững người. Mọi ánh nhìn đổ dồn về Tống Lạc Lạc — đầy kinh ngạc và khinh thường.

Cô ta tức đến đỏ cả mắt, nhào tới định đánh tôi.

Tôi né cái rẹt, cô ta đập trúng một người bên cạnh, tiện tay hất đổ luôn tô cháo nóng của người ta.

“Aaaaaaaa—!”

Tiếng hét như lợn bị chọc tiết vang lên.

Tôi còn chưa hết cười thì nghe tiếng hét:

“Các người đang làm cái gì đấy?!”

Trương Phàm hùng hổ chen qua đám đông, quát tôi một cái rồi vội đỡ Lạc Lạc dậy.

Tống Lạc Lạc ngay lập tức nhập vai “nữ thần yếu đuối”, tay chỉ tôi mà khóc như mưa, nói không thành lời.

“Ninh Ninh! Mau xin lỗi Lạc Lạc! Nếu không, tôi… tôi sẽ không tha thứ cho em!”

Tôi đứng hình nhìn anh ta — đúng kiểu não úng nước.

“Tôi nhớ tôi đuổi việc anh rồi mà? Não anh chưa tỉnh hả? Nói cái quái gì vậy? Tôi làm bạn gái anh bao giờ? Xe nhà tôi bao giờ tới lượt anh làm chủ? Tại sao tôi phải xin lỗi cô ta?!”

Trương Phàm khinh khỉnh:

“Tôi biết hôm qua em ghen vì Lạc Lạc, nên mới ăn nói lung tung. Bây giờ xin lỗi, trả chìa khóa Ferrari 458 đây, tôi sẽ coi như chưa có gì xảy ra.”

Tôi suýt cười lăn.

“Dựa vào cái gì?”

“Dựa vào việc em là bạn gái tôi! Của em chẳng phải là của tôi sao, sao phải chia rạch ròi?”

Cả căn tin im phăng phắc.

Tôi tưởng chỉ Tống Lạc Lạc bị ảo tưởng, ai ngờ gặp cả cặp: tra nam + trà xanh, đúng là đôi “cộng chúa – hoàng tử ảo tưởng vũ trụ”!

Tôi đảo mắt một vòng:

“Anh nói tôi là bạn gái anh, tôi lại không biết đấy? Khi nào tôi đồng ý?”

Trương Phàm nghiêm túc liệt kê:

“Em nhắn tin bảo tôi đón, em cười với tôi, còn đưa tôi đi xe sang…”

“Vì em thích tôi, nên tôi hiểu cả rồi, khỏi cần tỏ tình!”

Hiểu cái đầu anh á!

Tôi đúng là: cạn lời mở cửa — cạn lời về nhà — full cạn lời.

2

“Muốn cười chết thật chứ! Anh là tài xế nhà tôi thuê, tôi không bảo anh lái xe đón, chẳng lẽ tôi phải tự lội bộ về nhà à?”

Tôi phì ra một hơi thật mạnh, lại nói tiếp:

“Nếu chuyện như vậy mà cũng tính là thích, thì chắc cả cái trường này ai cũng thích tài xế Didi mất rồi, vì ai ra khỏi cổng chẳng gọi họ đưa đón!”

Tôi móc mỉa vậy, người bình thường nghe xong chắc xấu hổ muốn độn thổ.

Nhưng Trương Phàm thì không, bởi vì anh ta là kiểu “đàn ông tự tin quá mức”!

“Ninh Ninh, anh biết em giận chuyện hôm qua anh đi đón Lạc Lạc, nên mới lấy chuyện anh là tài xế ra đâm vào chỗ đau của anh.”

“Nhưng em thử nghĩ đi, có tài xế nhà ai mà lương 2 Vạn một tháng, xe trong gara muốn chọn chiếc nào thì chọn không? Anh biết chú đã sớm công nhận anh rồi, còn coi anh như con ruột mà bồi dưỡng đấy. Em bớt bớt cái tính tiểu thư lại đi.”

Trương Phàm nhìn tôi bằng ánh mắt đầy chân thành, như thể tôi là người quá đáng vô lý.

Tống Lạc Lạc đứng bên cạnh cũng không chịu thua, trợn mắt mắng ngược lại:

“Đúng đó! Cẩn thận sau này anh Trương Phàm của tôi nắm quyền điều hành nhà họ Ninh, đuổi cổ chị ra ngoài luôn! Còn bày đặt ra vẻ tiểu thư!”

Nhìn Trương Phàm không những không phản bác, lại còn xoa đầu Lạc Lạc tỏ vẻ đồng tình, tôi chỉ muốn ngửa mặt gào lên “trời ơi”!

Ông trời ơi, cho tôi tia sét giáng xuống đây đi!

Tôi đã đụng phải hai kẻ gì vậy trời? Mơ cũng không chịu tỉnh, tưởng đang đóng phim tổng tài ngôn tình chắc?

Tôi nhìn bọn họ bằng ánh mắt vô cảm.

“Các người biết tôi họ Ninh không? Biết ba tôi chỉ có một đứa con gái duy nhất không? Biết cái gì gọi là quan hệ thuê mướn không? Biết quản gia nhà tôi cũng có lương mười vạn mỗi tháng không?”

Tôi nã ra một loạt câu hỏi, khiến đám sinh viên xung quanh nhao nhao bàn tán.

“Trời đất, mắc cười ghê! Quản gia nhà người ta còn lương mười vạn, Trương Phàm mà cũng vênh mặt bảo được nhận làm con nuôi với hai vạn? Nhà nào rảnh vậy?”

“Chuẩn luôn, hai người này chắc chưa từng thấy tiền nhiều nên mới hoang tưởng kiểu đó!”

“Không đúng đâu, người ta gọi là tự tin mù quáng đó! Tự tin đến mức nghĩ người ta bỏ con gái ruột để chọn tài xế làm con trai thừa kế, còn tính đuổi luôn chính chủ ra khỏi nhà!”

Đám đông xì xào chẳng ảnh hưởng gì đến Trương Phàm – vì da mặt anh ta dày khỏi nói. Nhưng với Tống Lạc Lạc còn non kinh nghiệm, rõ ràng cô ta bắt đầu luống cuống, lôi kéo Trương Phàm định chuồn.

Tôi bước lên chắn trước mặt hai người, vung tay tát cho Trương Phàm một cái thật mạnh.