Chương 1
Cập nhật: 2 tháng trước
1.
Tôi hiếm khi vào phòng chứa đồ của nhà mình. Trong đó toàn là dụng cụ câu cá của chồng, anh ấy ghét nhất việc tôi động vào những thứ đó.
Hôm đó, anh ấy không có ở nhà, con trai lại cần gấp một cái tua vít. Tôi sợ nó lục tung cả phòng nên đành tự vào tìm.
Lúc lục lọi, một chiếc vòng tay vàng từ trong túi nhung đỏ rơi ra, tôi sững người.
Vàng sáng lóa, nặng trịch, ánh lên vẻ giàu sang.
Tôi chợt nhớ ra, bảy ngày nữa là sinh nhật mình.
Mười năm kết hôn, sinh nhật năm nào anh cũng chỉ tặng hoa, mấy món mỹ phẩm hay trang sức rẻ tiền. Không ngờ năm nay lại chịu chi rồi!
Tôi lén chụp lại mấy tấm hình rồi vui vẻ rời khỏi phòng.
Tôi không phải kiểu người thích phá hỏng bất ngờ, anh ấy có lòng thì tôi cũng sẽ để dành niềm vui này đến ngày hôm đó.
Tôi gửi ảnh cho Hứa Tú Tú, hớn hở khoe.
Cô ấy lập tức dội cho tôi một gáo nước lạnh: “Cậu chắc là tặng cậu à?”
“Không tặng tớ thì còn tặng ai?” Tôi khó chịu đáp lại.
Tôi với chồng không phải lúc nào cũng mặn nồng, nhưng tình cảm vẫn tốt. Cả hai đều biết mật khẩu điện thoại của nhau, chẳng có gì bí mật cả. Tôi có niềm tin này.
“Ai mà biết? Nhưng lão Trình nhà cậu nhìn thì thật thà vậy thôi, chứ bên trong cũng không vừa đâu.”
Lời của Tú Tú ngày càng khó nghe, tôi không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện nữa, mất cả hứng.
Nhưng sau đó, cô ấy lại nhắn thêm một câu khiến tôi chột dạ:
“Cậu kiếm một cái vòng giả y hệt rồi tráo đi. Nếu là tặng cậu thì không sao, còn nếu là cho người khác… He he.”
Khoảnh khắc đó, tôi dao động.
Chuyện này như một tảng đá đè lên tim tôi, khiến tôi thấp thỏm không yên. Niềm tin nhiều năm qua dường như xuất hiện một vết rạn nứt.
Tối đó, khi chồng đi làm về, tôi không nhịn được thử thăm dò:
“Tú Tú nói giá vàng đang đẹp, mua vào bây giờ là hợp lý lắm, chắc sắp lên giá nữa đó.”
Anh ấy cười nhạo: “Phụ nữ các em toàn nghĩ vẩn vơ. Với mấy đồng lẻ trong tay, mua vàng hay không thì cũng vậy thôi.”
Lòng tôi trùng xuống. Ngữ điệu này, rõ ràng không giống như kiểu sắp mua vàng cho tôi.
Chuông cửa vang lên. Tôi ra mở, là một shipper giao hàng tận nơi.
WeChat nhảy thông báo. Hóa ra là Tú Tú gửi cho tôi một thùng trái cây.
“Ai đấy?” Chồng tôi tò mò thò đầu ra xem.
Tôi vội nhận lấy, trả lời: “Tú Tú đi chơi ở vườn trái cây, hái mấy quả gửi cho chúng ta.”
Anh ấy vốn không thích ăn hoa quả nên chẳng hỏi thêm.
Mở thùng ra, tôi lập tức nhìn thấy một góc túi nhung đỏ bên trong. Tú Tú hiểu tôi quá rõ.
Chưa kịp lấy túi ra, chồng tôi bỗng nhiên xuất hiện từ sau lưng, tiện tay cầm một quả lên.
Tôi suýt ngã vì giật mình.
“Xem nào, nhìn cũng chẳng ngon lắm.”
Anh cắn thử rồi bỏ đi. Tôi thở phào, nhanh chóng giấu túi nhung vào túi xách.
Hôm sau, tôi không do dự mà tráo ngay chiếc vòng thật trong phòng chứa đồ bằng chiếc vòng giả.
Hôm sau nữa, chiếc vòng trong phòng chứa đồ biến mất. Nhưng chồng tôi không nhắc gì tới nó.
Trái tim tôi dần lạnh đi.
Hai ngày sau, tôi đang làm việc thì nhận được một cuộc gọi.
“Vợ anh, anh bị đánh rồi…”
Tim tôi chùng xuống.
Gia đình này, e là không giữ được nữa rồi.
2
Người gọi cho tôi là đồng nghiệp của Trình Tư Nhiên, giọng nói mơ hồ, chỉ báo địa chỉ bệnh viện rồi nói Trình Tư Nhiên bị đánh, sau đó lập tức cúp máy.
Tôi vội vàng lao đến bệnh viện, thấy trên đầu Trình Tư Nhiên đã quấn băng gạc, nghe nói bị vỡ chai rượu đập trúng.
Tôi lo lắng hỏi: “Ai đánh anh? Bắt được chưa?”
“Không sao, hòa giải rồi.” Giọng anh trầm xuống, có phần không vui.
“Hòa giải? Bị đánh ra nông nỗi này mà hòa giải được sao?” Tôi sốt ruột.
“Đừng hỏi nữa! Sao em lại tới đây?”
Anh hất tay tôi ra, chất vấn.
“À… Em sợ có chuyện nên gọi điện cho chị dâu.” Đồng nghiệp anh đỏ mặt giải thích.
Trình Tư Nhiên hung hăng liếc hắn, ánh mắt rõ ràng là đang nói: Lo chuyện bao đồng rồi đấy.
Sau đó, tôi không ngừng gặng hỏi, anh mới chịu nói là do có người chặn đầu xe anh, anh nổi giận nên cãi nhau với tài xế kia, hai bên xô xát, cuối cùng hòa giải.
Nếu không có chuyện chiếc vòng vàng trước đó, anh nói gì tôi cũng tin. Nhưng bây giờ, niềm tin của tôi đã có một vết nứt, mà một khi đã có vết nứt, thì không cách nào vá lại cho trọn vẹn như ban đầu.
Tôi lái xe đưa anh về nhà, sau đó đi đón con trai.
Đến trước cổng khu chung cư, Trình Tư Nhiên xuống xe, chẳng buồn quay đầu lại.
Nhìn bóng lưng anh, tôi bất giác nhớ đến lời Hứa Tú Tú: “Trình Tư Nhiên là kiểu đàn ông ngoài lạnh trong nóng.”
Năm nay anh 38 tuổi, nhưng nhìn từ phía sau, trông vẫn như một chàng trai ngoài 20. Không bụng bia, vai rộng thẳng tắp, mặc đồ lúc nào cũng gọn gàng.
Tôi là người mê ngoại hình, lúc đầu đồng ý gặp mặt anh cũng chỉ vì anh có gương mặt ưa nhìn.
Còn anh chọn tôi vì tôi có tính cách hòa nhã, tháo vát.
Thế là, sau mười năm kết hôn, tôi trở thành một người vợ đảm đang mẫu mực.
Còn anh từ một thanh niên nóng nảy biến thành một người đàn ông trung niên ít nói, sống cuộc đời đơn điệu, sáng đi làm, tối về nhà, rảnh rỗi thì chơi game, cuối tuần đôi khi đi câu cá.
Tình yêu nồng nhiệt ban đầu đã nhạt dần, chúng tôi giống như một đôi vợ chồng già, gắn bó với nhau vì tình nghĩa. Tôi từng nghĩ như thế là đủ.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, ít nhất với anh, điều đó là không đủ.
Khi đứng trước cổng trường đợi con trai Tiểu Chấn tan học, tôi nhắn chuyện của Trình Tư Nhiên cho Hứa Tú Tú.
Cô ấy lập tức nhảy dựng lên, hét lớn: “Trời ơi, đây chắc chắn là một vụ bê bối! Nhất định là cô ả kia phát hiện chiếc vòng vàng bị tráo, nên cãi nhau với anh ta, cuối cùng ra tay đánh nhau luôn!”
Tôi vội phản bác: “Cậu đừng nói chắc chắn như thế, có khi thật sự là vì cãi nhau trên đường thì sao?”
Hứa Tú Tú cười lạnh: “Thế thì dễ thôi! Nếu đúng vậy, cậu tìm xem tay tài xế kia là nam hay nữ?”
Tôi im lặng một lúc, rồi đáp: “Anh ấy không nói, làm sao mà tớ biết được?”
“Có gì đâu mà không tra? Đến nước này rồi, cậu còn muốn trốn tránh sao? Đối mặt với sự thật đi, chị gái à!”
Đúng lúc đó, Tiểu Chấn từ cổng trường chạy ra, vui vẻ nhảy nhót.
Tôi nhìn con trai, lòng thắt lại.
Nếu tiếp tục điều tra, tôi có thể chịu được hậu quả không?
3
Vừa về đến nhà, tôi đã cảm thấy Trình Tư Nhiên có gì đó không ổn. Khuôn mặt anh vẫn còn vương nét tức giận.
Trong thùng rác ở bếp, tôi nhìn thấy những mảnh vỡ của chiếc cốc anh yêu thích nhất. Xem ra, lúc nãy anh đã nổi giận không ít.
Anh cãi nhau với ai sao?
Anh vào phòng ngủ nằm, còn tôi thì nấu cơm. Không biết có phải vì tâm trạng bất ổn không mà lúc thì để cháy thức ăn, lúc lại quên cắm điện nồi cơm. Cuối cùng, tôi tháo tạp dề ra, gọi đồ ăn ngoài.
Đêm nay, nằm chung giường mà lại có cảm giác như hai kẻ xa lạ.
Tôi bị Trình Tư Nhiên lay tỉnh. Vừa mở mắt ra đã thấy anh cau mày, gương mặt đầy vẻ khó chịu.
“Ngủ mà la hét ầm ĩ, ồn chết đi được!”
Anh bực bội quay lưng lại, tiếp tục ngủ.
Tôi dụi mắt, hình ảnh trong giấc mơ dần trở nên rõ ràng.
Tôi mơ thấy anh cùng một người phụ nữ đi dạo phố, bị Hứa Tú Tú bắt gặp, hai người lập tức lao vào đánh nhau.
Còn tôi thì vừa khóc, vừa chất vấn Trình Tư Nhiên.
Lòng tôi nặng trĩu, không thể ngủ tiếp được. Tôi đi ra bếp, rót một cốc nước rồi ngồi thẫn thờ trong bóng tối.
Đột nhiên, tôi thấy trong phòng ngủ có ánh sáng lóe lên.
Nhà tôi không dùng rèm cản sáng, ban đêm vẫn có chút ánh sáng yếu hắt vào, đủ để nhìn thấy mọi thứ mà không cần bật đèn ngủ.
Ánh sáng nhấp nháy mấy lần rồi vụt tắt.
Tôi nghi ngờ Trình Tư Nhiên đang dùng điện thoại. Nhưng mà… điện thoại anh có thể có bí mật gì chứ?
Chúng tôi dùng chung một mật khẩu, từ trước đến nay không hề đề phòng nhau.
Sáng hôm sau, tôi cố ý cầm nhầm điện thoại của anh, lướt qua vài lần, không có gì bất thường.
Anh nhìn thấy nhưng cũng chẳng vội lấy lại, bộ dạng hoàn toàn thờ ơ.
Đến công ty, tôi nhận được tin nhắn từ Hứa Tú Tú. Hiếm khi nào cô ấy dậy sớm như hôm nay.
Chúng tôi chơi thân từ nhỏ, cô ấy lúc nào cũng bao bọc tôi. Tú Tú nóng tính, còn tôi thì chậm chạp.
“Có phát hiện gì không?”
“Không có! Cậu cũng biết mà, bọn tớ không giấu mật khẩu với nhau. Chẳng lẽ tớ đã hiểu lầm anh ấy sao?”
“Cậu ngốc quá! Điện thoại có thể có hai hệ điều hành, hoặc anh ta có thêm một cái khác. Muốn ngoại tình thì có cả ngàn cách để giấu cậu!”
Giọng điệu của Hứa Tú Tú như thể đã khẳng định chắc chắn rằng Trình Tư Nhiên đã lún sâu vào con đường không thể quay đầu. Nghe cô ấy nói, tim tôi cứ trùng xuống hết lần này đến lần khác, nhưng lại chẳng có cách nào phản bác.
“Đừng có chùn bước! Chuyện này không thể làm ngơ được.” Tú Tú thấy tôi do dự, lập tức tiếp tục gây áp lực. “Hôm qua, chẳng phải đồng nghiệp của anh ta gọi điện cho cậu sao? Sao không đi hỏi hắn?”
Tôi gật đầu đồng ý với Tú Tú sẽ tiếp tục điều tra.
Nhưng trước đó, tôi cần chuẩn bị tâm lý đã.
4
Nhưng không ngờ, còn chưa kịp ra tay, tôi đã bị Trình Tư Nhiên tóm gọn.
Anh gọi điện về, nói bên công ty gas đến kiểm tra an toàn, nhưng anh không tìm thấy giấy bảo hiểm.
Tôi đành phải quay về nhà.
Không ngờ, vừa bước vào cửa, đã thấy anh đứng đó, trên tay là chiếc vòng vàng thật.
Hóa ra, lúc lục quần áo, anh vô tình làm rơi nó ra.
Sắc mặt anh đen kịt, lao đến túm chặt lấy cánh tay tôi, đẩy tôi xuống ghế sofa.
“Tống Âm! Cô nói rõ cho tôi nghe, chuyện này là sao?”
“Anh… Anh còn hỏi tôi? Anh không biết đây là gì sao?”
Tôi vốn nhát gan, thấy anh giận dữ lao tới, lập tức lắp bắp.
“Tại sao nó lại ở chỗ cô? Cô tráo nó đi đúng không?”
Ánh mắt anh sắc bén, nhìn thẳng vào tôi. Rõ ràng, anh đã nhận ra tất cả.
“Tôi tưởng anh mua tặng tôi… Tôi… chỉ là muốn đùa một chút thôi.”
Tim tôi đập thình thịch, có gì đó không đúng. Sao tôi lại có cảm giác mình mới là người có lỗi?
“Cô đổi vòng, chứng tỏ cô không tin tôi! Đúng là giỏi lắm!”
Mười năm kết hôn, tôi chưa từng thấy anh nổi giận đến mức này.
“Đúng, tôi làm đấy! Vậy anh nói đi, chiếc vòng giả đâu?”
Cuối cùng, tôi cũng gom đủ dũng khí để vạch trần tất cả.
Trình Tư Nhiên sững người, như thể vừa bị tôi tát một cú trời giáng.
Anh đứng đơ ra, ánh mắt chợt trở nên hoảng loạn.
“Tôi không nói rõ với cô được!”
Anh cầm lấy chiếc vòng, quay người chạy ra ngoài.
Đến nước này rồi, mọi ảo tưởng của tôi đều sụp đổ.
Còn gì để nói nữa chứ?
Tay tôi run rẩy bấm số gọi cho Hứa Tú Tú, vừa khóc vừa kể hết mọi chuyện.
“Tên khốn đó! Ngoại tình rồi mà còn dám lớn giọng chất vấn cậu? Cậu đúng là vô dụng mà! Chờ đấy!”
Mười phút sau, Hứa Tú Tú lao thẳng đến nhà tôi, túm lấy tay tôi kéo đi.
“Đi đâu?”
“Đi tìm bọn họ tính sổ!”
“Nhưng biết đi đâu mà tìm?”
“Trời ơi, cậu đúng là vô dụng mà! Cậu tưởng tôi đến tay không à? Tôi đã hỏi thăm đồng nghiệp anh ta, người đang mập mờ với anh ta là một nữ đồng nghiệp trong công ty! Chính đồng nghiệp của anh ta không chịu nổi nữa nên mới gọi điện báo cho cậu!”
Tôi như một con rối gỗ, để mặc cho Tú Tú kéo lên xe, đẩy vào ghế, rồi cài dây an toàn cho tôi.
“Đừng sợ, có tôi ở đây. Khi tôi còn ở đây, không ai có thể bắt nạt cậu được!”
Cô ấy vỗ nhẹ lên mặt tôi.
Lập tức, nước mắt tôi rơi lã chã.