Chương 1

Cập nhật: 2 tháng trước

01

Ôn Noãn đang làm thủ tục ly hôn.

Tôi sợ không có ai đón Nhụy Nhụy tan học, nên vừa tan làm là lập tức chạy đến.

Không ngờ Lục Dục còn nhanh hơn cả tôi.

Tôi đang định giơ tay lên gọi hắn, lại thấy Lục Dục dắt tay Nhụy Nhụy, vừa đi vừa nghe điện thoại, hoàn toàn không nhìn thấy tôi.

“Anh đã nghe lời em, không ly hôn. Vậy còn em thì sao? Nhìn em bây giờ, anh thật sự hối hận rồi, em biết không?!”

Tôi khựng chân lại.

Lục Dục đang gọi điện cho ai?

Cái gì mà hắn không ly hôn?

Cái gì mà hắn hối hận rồi?!

Tôi còn đang sững người ra đó, thì đã thấy Lục Dục chở Nhụy Nhụy, chiếc xe vút đi mất.

02

Trong hai tiếng đồng hồ sau đó, tôi gọi cho Lục Dục mấy cuộc liền.

Nhưng lần nào cũng báo đang trong cuộc gọi.

Tôi vì hai câu nói của hắn mà thấy bất an lạ thường.

Ba năm trước, Lục Dục đã nghe lời ai mà không chịu ly hôn?

Giờ thì hắn lại đang hối hận vì điều gì?

Hối hận vì đã không ly hôn với tôi ư?

Người ở đầu dây bên kia… là ai?

Là Ôn Noãn sao?

Tôi mở danh bạ, tìm đến số của Ôn Noãn, do dự một lúc, cuối cùng vẫn cắn răng bấm gọi.

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận…”

Tay tôi không kìm được mà khẽ run lên.

Suốt quãng đường về nhà, đầu óc tôi cứ như đang lạc trong sương mù.

Ôn Noãn là bạn học kiêm bạn thân của tôi.

Chúng tôi cùng học đại học, cũng kết hôn cùng một năm.

Vào năm tôi và Lục Dục cãi nhau dữ dội nhất, cô ấy từng khóc cùng tôi, mắng chửi cùng tôi, thậm chí còn nhiều lần một mình đến tìm Lục Dục để nói chuyện vì tôi.

Tôi từng tự hào vì có một người bạn như vậy.

Nhưng hôm nay…

Tôi như phát hiện ra có gì đó không đúng.

Ngẫm lại ba năm nay, Lục Dục không chỉ nhớ rõ tất cả các ngày kỷ niệm của tôi, mà còn nắm rõ mọi sở thích của tôi.

Thậm chí lần sinh nhật trước, hắn còn tặng tôi một chiếc túi Hermès đã ngừng bán từ ba năm trước.

Cái túi đó, tôi từng tiếc mãi vì không mua được.

Mà chuyện đó, tôi chỉ từng kể với một mình Ôn Noãn.

Vậy mà không lâu sau, tôi lại nhận được chính chiếc túi ấy.

Ba năm trước, Lục Dục nào có như vậy.

Hắn xưa nay chưa từng là người tỉ mỉ chu đáo.

Chẳng lẽ, suốt ba năm qua, tất cả những món quà Lục Dục tặng tôi… đều là do một người phụ nữ khác cố tình sắp đặt?

Chỉ cần nghĩ đến chuyện đó thôi, tôi đã thấy buồn nôn đến mức toàn thân nổi da gà.

03

“Tan làm rồi à? Rửa tay rồi ăn cơm đi.”

Tôi chớp mắt. Không ngờ Lục Dục lại có mặt ở nhà.

“Sao thế? Không khỏe à?”

Bàn tay ấm áp của hắn áp lên trán tôi.

Không hiểu sao, rõ ràng là một hành động rất đỗi bình thường, vậy mà tôi lại không kìm được mà né tránh.

Lục Dục nhíu mày: “Sao thế?”

Tôi nhìn người đàn ông trước mặt một cách nghiêm túc.

Bây giờ hắn đối xử với tôi vô cùng dịu dàng, thậm chí đến tháng, vì không muốn tôi đụng vào nước lạnh mà hắn còn giặt hết quần áo giúp tôi.

Một người như vậy.

Những điều hắn làm cho tôi, rốt cuộc là thật lòng…

Hay là…

Chỉ vì nghe lời?

Nghe lời người khác?

“Tình hình ly hôn của Ôn Noãn sao rồi?” Tôi đột nhiên hỏi.

Chồng Ôn Noãn từng bạo lực gia đình, mỗi lần uống rượu lại đánh cô ấy.

Cô ấy đã nhẫn nhịn ba năm, lần này mới thật sự quyết tâm ly hôn.

Mà Lục Dục chính là luật sư đại diện của cô ấy.

“Vẫn đang làm thủ tục.” Lục Dục không nói thêm gì nữa.

Tôi ngừng lại một chút.

“Con thì sao? Quyền nuôi thuộc về ai?”

“Tất nhiên là giao cho Ôn Noãn, cái đó còn cần hỏi sao?” Giọng Lục Dục bắt đầu có chút mất kiên nhẫn.

“Nhưng sau khi kết hôn Ôn Noãn không có công việc, ly hôn rồi thì quyền nuôi con khó mà giành được về phía cô ấy, đúng không?”

“Rầm!”

Cái bát trong tay Lục Dục bị hắn đập mạnh xuống bàn: “Cô ấy là bạn cô, chẳng phải cô nên nghĩ cho cô ấy một chút sao?”

Tôi ngơ ngác nhìn hắn. Đang định mở miệng, thì đã thấy hắn đứng bật dậy, cầm lấy áo khoác đi thay giày.

“Công ty còn việc, lát nữa về.”

Cánh cửa đóng sầm lại, lúc ấy tôi mới hoàn hồn.

Tôi không nhịn được mà nghĩ, câu nói vừa rồi của tôi…

Rốt cuộc có gì sai?

Để Lục Dục phải nổi giận đến mức đó?

04

Lục Dục chưa ăn xong đã bỏ đi.

Trong lòng tôi nghẹn một hơi, cũng không nuốt nổi cơm.

Nghĩ đến sự kỳ lạ của hắn hôm nay, tôi vẫn không nhịn được mà ra ngoài, bắt xe đến công ty Lục Dục.

Tòa nhà văn phòng yên tĩnh, bảo vệ nhận ra tôi, nói rằng trên lầu đã không còn ai.

Tôi không tin.

Lục Dục rõ ràng nói là đến tăng ca.

Tôi bảo muốn lên xem thử, bảo vệ cũng dễ dàng cho tôi vào công ty.

Nhưng khi bước ra khỏi thang máy, nhìn cánh cửa kính đóng kín, tim tôi bất giác chùng xuống.

Công ty hoàn toàn không có ai.

Lục Dục…

Thật sự đã nói dối.

Tôi hít sâu một hơi, quay đầu bắt xe đến nhà Ôn Noãn.

Chu Dịch nhìn thấy tôi, tưởng tôi tới vì chuyện ly hôn giữa anh ta và Ôn Noãn, liền im lặng nhường tôi vào nhà.

“Ôn Noãn đâu?” Tôi hỏi.

“Cô ấy không nói là đến tìm cô sao?” Chu Dịch ngơ ngác nhìn tôi.

Tim tôi chợt trầm xuống.

Lục Dục nói dối, bảo rằng đang ở công ty.

Ôn Noãn cũng nói đến tìm tôi, nhưng rõ ràng là không có.

Tôi sợ Chu Dịch sẽ lập tức liên lạc với Ôn Noãn để hỏi cô ấy đang ở đâu, liền vội nói:

“Anh thật sự định ly hôn với Ôn Noãn à?”

Chu Dịch tưởng tôi tới để khuyên ngăn vụ ly hôn của họ, liền bắt đầu nhờ tôi nói giúp với Ôn Noãn.

“Tôi thật sự không đánh cô ấy! Chỉ là lúc cãi nhau, tôi đẩy cô ấy một cái thôi!

“Hơn nữa lần nào cũng là cô ấy gây chuyện trước! Cô ấy nói tôi vô dụng, không kiếm được tiền bằng Lục Dục, cũng không chu đáo như Lục Dục. Cô nói xem, trước khi cưới cô ấy đã biết tôi lương thấp như thế, nếu đã thấy chán ghét thì đừng có cưới tôi!

“Sao tự dưng bây giờ lại cứ bới móc chuyện này hoài không dứt?

“Đã thế còn cứ lấy tôi ra so với Lục Dục nhà cô, tôi thật sự là…”

Đầu óc tôi bỗng chốc quay cuồng.

Cảm giác như tất cả mọi chuyện…

Bỗng chốc đã rõ ràng.

Tôi bước xuống lầu trong trạng thái mơ hồ, đứng ngơ ngác dưới khu chung cư.

05

Tôi bỗng nhớ lại chuyện của một năm trước.

Hôm đó là sinh nhật hai mươi tám tuổi của Ôn Noãn.

Tôi nghĩ dù sao mình cũng nên tặng một món quà quý một chút để thể hiện thành ý, thế là tôi đến tiệm vàng mua một chiếc vòng tay.

Nhưng khi mang vòng về đến nhà, tôi đã thấy trên bàn đặt sẵn một hộp quà, bên trong là một chiếc khăn lụa Hermès.

Lục Dục nói với tôi:

“Vợ à, đây là đối tác tặng, em xem có thích không.

Nếu không thích thì đem tặng người khác cũng được.”

Vì chiếc khăn đúng màu Ôn Noãn thích, nên tôi đã tặng nó cho cô ấy.

Từ đó tôi thường thấy cô ấy đeo chiếc khăn đó.

Tôi từng nghĩ, vì là tôi tặng nên cô ấy mới luôn mang theo bên người.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, có thật là như vậy không?

Hơn nữa, chiếc khăn đó, thật sự là do đối tác tặng sao?

Lại còn đúng màu mà Ôn Noãn thích đến thế?

Lục Dục đối với Nhụy Nhụy cũng rất tốt.

Có lần tôi và Ôn Noãn dẫn Nhụy Nhụy đi công viên trò chơi.

Lục Dục tan làm liền tìm đến, lúc đến còn cầm ba cây kem vị khoai môn.

Tôi không thích khoai môn, tôi chỉ thích vị vanilla.

Mà khoai môn, lại chính là mùi vị Ôn Noãn luôn thích.

Còn có những lần ra ngoài ăn cùng nhau, Lục Dục luôn dặn dò phục vụ đừng cho ngò.

Tôi từng nghĩ, đó là vì hắn coi trọng bạn tôi, là vì tôi.

Tôi thậm chí còn âm thầm vui mừng vì chuyện đó.

Tôi còn kể lại với Ôn Noãn.

Bây giờ nghĩ lại, lúc đó hình như cô ấy chỉ lặng lẽ liếc nhìn tôi một cái, rồi đáp: “Lục Dục đối xử với cậu tốt thật đấy.”

Những chuyện như vậy, kể mãi không hết.

06

Rất nhiều chuyện, khi chưa nghĩ đến hướng đó, thật sự chẳng thấy gì kỳ lạ.

Nhưng một khi bừng tỉnh, liền thấy mọi chuyện đều sai.

Nhưng đã tối thế này rồi…

Lục Dục có thể đang ở đâu?

Tôi nên đi tìm hắn ở đâu?

Tại sao hắn phải lừa tôi.

Tại sao.

Ôn Noãn tại sao cũng phải nói dối.

Nếu đã nói dối, thì chắc chắn là đang làm chuyện gì mờ ám.

Đột nhiên, tôi nghĩ đến một nơi.

Tôi bắt xe đến căn hộ mà tôi từng mua trước khi kết hôn.

Một năm trước, Lục Dục nói căn hộ để không cũng phí, chi bằng cho thuê.

Vì hắn bảo là đồng nghiệp trong công ty thuê, nên tôi còn hạ giá xuống thấp hơn giá thị trường khoảng mười phần trăm.

Sau đó mỗi tháng tiền thuê đều chuyển khoản đúng hẹn, tôi cũng chưa từng ghé qua lần nào.

07

Cửa thang máy mở ra, tôi từng bước bước đến trước căn hộ số 2008.

Trên kệ giày trước cửa, có mấy đôi giày.

Không may là, trong đó có hai đôi giày nam đều là tôi mua.

Còn đôi giày nữ duy nhất, tôi cũng vô cùng quen thuộc.

Đôi giày này, tôi từng thấy Ôn Noãn mang.

Tôi nhìn chằm chằm vào những đôi giày trước cửa, nước mắt không thể kiềm được mà lăn dài.

Lục Dục, sao anh dám?

Tôi giơ tay định gõ cửa, nhưng khi nhìn thấy mắt mèo trên cửa, tôi lại khựng lại.

Tôi quay người, đi đến phòng điện kế bên thang máy, kéo cầu dao xuống.

Rất nhanh sau đó, bên trong có tiếng động.

“Em đừng ra vội, để anh xem có phải bị ngắt cầu dao không…”

Vừa nhìn thấy tôi ở cửa, giọng của Lục Dục lập tức im bặt.

“Sao thế? Để em đi với anh…”

Người phụ nữ sau lưng hắn vừa ló đầu ra, thì đã bị Lục Dục theo phản xạ đưa tay chắn lại.

Trước mặt tôi là một người đàn ông chỉ mặc áo sơ mi.

Còn người phụ nữ kia, mặc áo choàng tắm.

“Ân Nhã, nghe anh nói…”

Tôi đẩy mạnh Lục Dục sang một bên, lấy túi xách trong tay ném thẳng vào người Ôn Noãn.