Chương 1

Cập nhật: 2 tháng trước

01.

Trong lễ cưới.

Lúc đang trao nhẫn, điện thoại của Cố Chu đổ chuông.

Anh ta vừa nhìn màn hình, sắc mặt liền thay đổi, rồi vội vàng quay người định rời đi.

Tôi vội kéo tay áo anh ta lại.

“Sao thế? Anh đi đâu vậy?”

Cố Chu tỏ rõ sự bực bội, lơ đãng đáp:

“Lâm Uyển uống hết cả lọ thuốc ngủ, anh phải đưa cô ấy đi bệnh viện ngay.”

Ra là vậy.

Tôi hiểu, cứu người là chuyện nên làm.

Nhưng lúc này, chúng tôi đang làm lễ cưới.

Đây là hôn lễ tôi đã dốc lòng chuẩn bị bấy lâu, tôi không muốn nó bị phá hỏng như vậy.

Hơn nữa, cứu người không nhất thiết phải là chú rể đi, đúng không?

Tôi hơi sốt ruột:

“Không thể nhờ người khác đưa cô ấy đi sao? Dù gì hôm nay là đám cưới của chúng ta mà, anh bỏ đi rồi em biết làm sao?”

Tôi vừa dứt lời, Cố Chu đã nhìn tôi với ánh mắt đầy phẫn nộ, khó tin.

Anh ta hất mạnh tay tôi ra.

“Đủ rồi! Đường Chi, Uyển Uyển đang nguy kịch, em sao có thể vô tình máu lạnh thế này? Đến nước này rồi mà em còn ghen tuông được à?”

Đây là lần đầu tiên anh ta nói với tôi bằng giọng điệu như vậy.

Phải, lần đầu tiên anh ta mắng tôi, lại đúng vào lễ cưới của chúng tôi, trước mặt biết bao nhiêu bạn bè và người thân.

Dưới sân khấu là ánh mắt châm chọc có, thương hại cũng có, khiến tôi cảm thấy mặt nóng bừng, vô cùng khó xử.

Dường như nhận ra mình đã nói quá lời, Cố Chu ngập ngừng an ủi tôi:

“Lễ cưới lần sau anh sẽ bù cho em, nhưng bây giờ anh phải đi cứu Uyển Uyển, mong em hiểu cho.”

Nói xong, anh ta quay đầu bỏ chạy, chẳng buồn ngoái lại.

Nhưng anh ta không biết…

Sẽ chẳng còn “lần sau” nào nữa.

Bởi vì anh ta mắc ung thư giai đoạn cuối, sắp không sống được bao lâu nữa.

Lý do tôi đồng ý kết hôn với anh ta, chỉ là vì tôi yêu anh ta, muốn bên cạnh chăm sóc, bầu bạn với anh trong khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời.

Nhưng đến giờ phút này, tôi nhận ra —

Anh ta không xứng.

Nếu đã lo lắng cho Lâm Uyển đến vậy, vậy thì để họ “khóa đời nhau” đi, tôi không chơi nữa.

Tôi quay đi, lau nước mắt, rồi cầm lấy micro từ tay MC.

Giả vờ bình thản, tôi mỉm cười nói:

“Xin thông báo, lễ cưới hủy bỏ. Phong bì cưới sẽ được hoàn lại sau bữa tiệc. Coi như hôm nay là bữa tiệc gia đình tôi mời mọi người dùng cơm.”

Tôi cứ nghĩ chuyện đến đây là kết thúc, không ngờ phiền phức hơn còn ở phía sau.

Mẹ của Cố Chu là Vương Tố lập tức nổi đóa.

Bà ta đập mạnh đôi đũa, mặt mày giận dữ:

“Hủy cái gì mà hủy? Tôi đồng ý chưa? Cô dựa vào cái gì mà tự ý quyết định thay nhà họ Cố chúng tôi?”

Ha… Lúc Cố Chu bỏ đi, bà ta không ngăn. Khi anh ta mắng tôi, bà ta cũng im thin thít.

Vậy mà bây giờ tôi tuyên bố hủy lễ cưới, thì bà ta nổi giận?

Tôi chớp mắt:

“Được thôi, tôi sẽ không làm chủ thay nhà họ Cố nữa. Vậy bữa tiệc hôm nay, tôi chỉ mời họ hàng bên nhà tôi thôi nhé. Còn họ hàng bên nhà trai thì các người tự tiếp đi.”

“Khách bên nhà trai, mời rời bàn. Phong bì thì tự đi tìm người nhà họ Cố mà lấy.”

Dù sao tiền đặt tiệc cũng là tôi bỏ ra, tôi muốn mời ai thì mời.

Vừa dứt lời, họ hàng bên nhà Cố Chu ồ ạt đứng dậy rời đi, nét mặt ai cũng cực kỳ đặc sắc.

Vương Tố thì đứng sững tại chỗ, không ngăn nổi một ai.

02

Vương Tố không muốn hủy lễ cưới.

Bởi bà ta thừa biết con trai mình đang ở giai đoạn cuối của bệnh ung thư, sống không được bao lâu nữa. Giờ vất vả lắm mới tìm được một “con ngốc” như tôi để chăm sóc cho con trai bà ta, bà ta đương nhiên không nỡ buông tay.

Ban đầu, bà ta còn định giấu tôi, định đợi sau khi chúng tôi đăng ký kết hôn, nước đã đổ đi thì tôi có hối hận cũng muộn rồi.

Chỉ là bà ta giấu không kín, vài ngày sau, khi tôi đến nhà Cố Chu làm khách, tình cờ nhìn thấy kết quả khám bệnh của anh ta, tôi mới biết chuyện này.

Tuy vậy, tôi vẫn kiên định lựa chọn kết hôn với Cố Chu.

Bởi vì tôi yêu anh ta. Và trong quan niệm đạo đức của tôi, việc hủy hôn vì lý do như thế trước ngày cưới là một chuyện rất vô đạo đức. Tôi không thèm làm vậy.

Có lẽ ngoài tôi ra, Lâm Uyển cũng là một sự lựa chọn.

Nhưng theo những gì tôi biết về Vương Tố, bà ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận Lâm Uyển. Dù sao điều kiện của Lâm Uyển với nhà tôi chênh lệch đâu chỉ một trời một vực, lại còn bị trầm cảm, sau này sống chung với Cố Chu, chưa biết ai phải chăm ai.

Cho nên, trong lòng bà ta, tôi vẫn là người con dâu lý tưởng nhất hiện tại.

Vì thế, bà ta bất chấp tất cả muốn giữ lấy lễ cưới này.

Nhưng giờ xem ra, bà ta đã thất bại rồi.

Mãi đến khi họ hàng bên phía Cố Chu đi sạch, Vương Tố mới quay đầu lại mắng tôi.

“Đường Chi! Con trai tôi chỉ là đi cứu người, lát nữa sẽ về ngay. Vậy mà cô dám tự ý hủy luôn lễ cưới, có phải quá đáng lắm không hả?”

Nhưng bà ta vừa nói xong, đám bạn thân của tôi đã không nhịn nổi.

Vốn dĩ họ đã tức sẵn vì Cố Chu bỏ đi, tôi thì bị uất ức. Giờ Vương Tố còn ở đó lải nhải nói lễ cưới không thể hủy, chẳng phải càng khiến người ta buồn nôn hơn sao?

Các cô ấy lần lượt bất bình nói:

“Cứu người á? Phải tự anh ta đi cứu chắc? Gọi 110, 120 không được à? Bảo đám phù rể kia đi không được à? Nhất định phải là anh ta à? Tôi phì!”

“Hừ, bạn trai cũ kết hôn, cô ta nuốt thuốc ngủ, nuốt xong còn đặc biệt báo tin cho bạn trai cũ. Ai mà không biết cô ta đang tính toán gì chứ? Chỉ có loại đàn ông rẻ tiền thế kia mới mắc mưu thôi!”

“Đã vì một người đàn bà khác mà bỏ trốn ngay trong lễ cưới thì cứ để hắn ta cưới người đàn bà ấy đi. Đường Chi nhà chúng tôi là người có phúc, không bước chân vào cửa không phúc đâu!”

Vương Tố tức đến phát điên.

“Các cô dựa vào đâu mà mắng con trai tôi?”

Bà ta quay sang chất vấn tôi:

“Đường Chi, bạn thân cô mắng chồng cô như thế, mà cô không nói đỡ cho chồng cô lấy một câu à? Trước kia Cố Chu đối xử với cô tốt như vậy cơ mà!”

Tôi trừng mắt nhìn.

“Thưa bà, bà nói vậy có lố không? Tôi với Cố Chu chưa đăng ký, lễ cưới cũng chưa làm xong, anh ta tính là chồng tôi kiểu gì? Bà đừng nhận bừa người thân nữa. Bạn tôi mắng tên đàn ông bỏ trốn trong lễ cưới là vì thương tôi, tôi thích nghe. Bà không ưa thì mời đi cho, nơi này không hoan nghênh bà.”

Con trai bà ta đã không chừa mặt mũi cho tôi, vậy thì tôi cũng chẳng việc gì phải giữ thể diện cho bà ta cả.

Mặt mày Vương Tố méo mó hết cả lại, bà ta lao đến định đánh tôi.

“Con tiện nhân, bà liều với mày!”

Dĩ nhiên, bà ta còn chưa kịp chạm vào tôi thì đã bị mấy người chú và cậu của tôi cản lại.

Sau đó, những người đàn ông cao lớn, vạm vỡ đến từ miền Bắc ấy, mỗi người giữ chặt một tay, một chân của bà ta, mặc bà ta vùng vẫy phản kháng, trực tiếp vứt luôn bà ta ra ngoài.

Lúc này, tôi mới dặn nhân viên phục vụ bắt đầu lên món.

Không còn mấy kẻ chướng mắt kia nữa, bầu không khí trong đại sảnh lập tức trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn.

Mẹ tôi, mấy chị em thân thiết, mấy cô dì trong họ đều thi nhau an ủi tôi, bảo rằng nhận ra bộ mặt thật của Cố Chu trước khi đăng ký kết hôn vẫn còn là chuyện tốt, còn hơn là cưới rồi bị cắm sừng, rồi phải ly hôn.

Các cô ấy nói sẽ giới thiệu cho tôi người tốt hơn, gấp trăm lần Cố Chu.

Mấy đứa em nhỏ vì muốn tôi vui lên, đứa nào đứa nấy đều tranh nhau lên sân khấu biểu diễn tiết mục, chỉ để tôi nở nụ cười.

Các chú, các cậu cũng nói sẽ đứng ra bảo vệ tôi. Nếu Cố Chu còn dám vác mặt tới gây chuyện, bọn họ nhất định sẽ đánh cho anh ta phải khóc gọi cha gọi mẹ.

Nhìn những người luôn yêu thương tôi như vậy, nỗi buồn sót lại trong lòng tôi cũng tan biến sạch.

Bên cạnh tôi đã có muôn vàn vì sao lấp lánh, hà tất phải vì mất đi một con đom đóm mà đau lòng?

Huống hồ… còn là một con đom đóm sắp tắt.

03

Về đến nhà, tôi chuyển trả lại cho Cố Chu mười vạn tiền sính lễ mà anh ta từng đưa, coi như chính thức nói lời tạm biệt.

Vừa mới chuyển xong không bao lâu, Cố Chu đã gọi điện đến.

Giọng điệu anh ta đầy chất vấn.

“Đường Chi, rốt cuộc em định giở trò đến bao giờ nữa?”

Tôi thật sự cạn lời.

“Anh bị bệnh à? Ai đang giở trò với anh hả?”

Cố Chu lại tỏ ra khó chịu như thường lệ.

“Trước thì em đòi hủy lễ cưới, sau lại nổi giận đuổi mẹ anh với họ hàng nhà anh đi, thấy anh không thèm đoái hoài gì thì giờ lại giả vờ giả vịt chuyển lại tiền sính lễ. Không phải chỉ để chọc tức anh à?”

Tôi: ???