Chương 1
Cập nhật: 1 tuần trước
01.
“Em vừa gọi anh là gì?”
Giọng Lục Châu khàn khàn, tuy vẫn lạnh lùng nhưng không còn mang theo khí thế xa cách như ban nãy.
Biết mẹo của đám bình luận có tác dụng, tôi lập tức dịu giọng:
“Anh đừng đi có được không? Ngoài kia đang có sấm sét, em sợ lắm.”
Tôi không nói dối. Từ sau khi bà ngoại mất, tôi rất sợ sấm sét, điều đó Lục Châu biết rõ.
Anh đứng đó nhìn tôi rất lâu, lâu đến mức tôi tưởng anh sẽ quay người rời đi.
Thế nhưng cuối cùng, anh lại mở tủ quần áo, lấy bộ đồ ngủ rồi đi vào phòng tắm.
…Lạ nhỉ, anh vừa tắm rồi mà? Lục Châu từ khi nào lại sạch sẽ đến mức này?
Trong lúc tôi còn đang thắc mắc, loạt bình luận lại ập đến, rối rít như đang xem phim trực tiếp:
【Cưng à, đây không phải sạch sẽ đâu, là “chuẩn bị hành động” đó~】
【Nữ phụ vừa gọi một tiếng “chồng yêu”, phản diện đã nóng hết cả người rồi, không trốn vào phòng tắm thì mất mặt lắm nha~】
【Khổ thân phản diện, bao năm không chạm vào ai, mỗi ngày phải tự an ủi bằng mấy món đồ cũ của nữ phụ, giờ bị “kích thích” nhẹ là không chịu nổi luôn.】
【Trời ơi, phản diện vừa vào phòng tắm vừa thấp giọng gọi tên nữ phụ kìa, tình cảm này đúng là “trong sáng” ghê.】
【Ủa khoan, bạn bên trên hiểu “trong sáng” là kiểu gì vậy?】
Tôi nhìn loạt bình luận mà sững người, đây là khu bình luận thật hả hay là “vùng hoang dã” thế?
Sao mấy dòng chữ đen kia nhìn càng lúc càng… vàng*?
* Càng nhìn càng vàng: trong văn hóa mạng Trung Quốc, “黃色” (màu vàng) là từ lóng ám chỉ nội dung 18+, tục tĩu, gợi dục.
Mặt tôi đỏ bừng, suýt nữa thì không kiềm được mà áp tai vào cửa phòng tắm nghe lén.
Cuối cùng vẫn cố gắng dằn lòng, thay đồ ngủ rồi lên giường nằm trước.
Một tiếng sau, Lục Châu bước ra khỏi phòng tắm.
Anh chỉ mặc quần ngủ, không mặc áo.
Tôi phải công nhận một điều: cho tới giờ, tôi chưa từng thấy người đàn ông nào có thân hình đẹp hơn Lục Châu.
Đúng nghĩa là cực phẩm cơ bắp, đỉnh cao quyến rũ.
Những giọt nước lấp lánh lăn dài trên bờ ngực và cơ bụng rắn chắc, chảy xuôi dọc theo cơ thể rồi biến mất nơi đường nhân ngư gợi cảm…
Tôi nuốt nước bọt cái ực.
02
“Nhìn đủ chưa?”
Giọng Lục Châu không nghe ra chút cảm xúc nào.
Tôi lập tức quay mặt đi:
“Ai nhìn anh chứ?”
Bình luận hiện ra:
【Không nhìn anh, anh lại không vui ấy chứ.】
【Nữ phụ vừa dời mắt đi, lông mày phản diện đã nhăn lại thành chữ 川 rồi kìa.】
【Nữ phụ đừng sợ, bọn tôi không chỉ nhìn, mà còn muốn sờ thử, tin không, cô mà chạm vào là phản diện phải vô phòng tắm lần nữa đấy!】
Tôi dĩ nhiên không dám sờ thật.
Lực tay của Lục Châu mạnh đến mức nào, tôi còn lạ gì.
Toàn thân như có sức trâu, chưa chắc tôi đã chạm được mà tay đã bị anh ấy bẻ gãy mất rồi.
Đám bình luận đúng là toàn một lũ hóng chuyện thích đổ thêm dầu vào lửa.
Người đàn ông bên cạnh dường như do dự một lúc lâu, rồi lấy từ tủ quần áo ra một chiếc chăn khác, nằm xuống bên kia giường.
Chiếc giường hai mét, vậy mà hai đứa tôi nằm ra lại phân chia rõ ràng như thể “Sông Sở – Hán” giữa thời chiến.
【Giờ thì không chịu ngủ chung giường với vợ, đến khi vợ chết rồi, mỗi đêm chỉ biết ôm ảnh khóc thôi nhé.】
【Hãy trân trọng những ngày còn được nhìn thấy nữ phụ đi, cô ấy là người đẹp nhất truyện đấy, sắp không được thấy nữa rồi.】
Đúng vậy, từ những dòng bình luận vừa rồi, tôi biết mình sắp chết.
Thế giới này có vẻ là một cuốn truyện ngược tâm truy thê hỏa táng tràng.
Lục Châu là phản diện, còn tôi là bạch nguyệt quang của phản diện – nhưng lại chết sớm.
Nam chính là em trai cùng cha khác mẹ của Lục Châu, tên là Lục Hoài Xuyên.
Mẹ của Lục Châu đã trầm cảm tự tử vì bị mẹ của Lục Hoài Xuyên chen vào hôn nhân.
Từ đó, Lục Châu sống cùng ông bà ngoại trong cảnh nghèo túng.
Cũng vì thế mà anh luôn ôm lòng thù hận với Lục Hoài Xuyên.
Dù bây giờ chỉ mới là giai đoạn đầu truyện, nhưng công ty của hai người đã bắt đầu có dấu hiệu đối đầu.
Ngòi nổ thực sự chính là cái chết của tôi.
Ngày thứ hai sau khi cưới, tôi ra nước ngoài công tác.
Tại nước ngoài, tôi gặp bạn của Lục Hoài Xuyên, bọn họ vì muốn trả thù thay Lục Hoài Xuyên nên thuê vài gã người nước ngoài định “dạy dỗ” tôi.
Không ngờ đám người đó lại nhắm đến nhan sắc của tôi, không những làm nhục tôi mà còn ném xác tôi xuống biển.
Thế là Lục Châu hoàn toàn phát điên, với Lục Hoài Xuyên thì thành thù sâu không đội trời chung.
Nhưng phản diện thì làm sao thắng được nam chính?
Cuối cùng, Lục Châu chết đúng tại vùng biển nơi tôi gặp chuyện.
Đọc đến đây, tôi lập tức lấy điện thoại ra, hủy vé máy bay sáng mai.
Cũng nhắn với trợ lý rằng cuộc họp hợp tác ngày mai chuyển sang họp trực tuyến,
Nếu đối phương không đồng ý thì hủy luôn buổi hợp tác.
Giữ mạng còn quan trọng hơn kiếm tiền.
Bình luận:
【??? Nữ phụ không ra nước ngoài nữa à? Tuyệt vời, người đẹp như vậy mà chết thảm quá thì đau lòng lắm.】
【Đây là một trong số ít phản diện trong ngôn tình mà không yêu nữ chính đấy, phản diện đáng thương như vậy, xin tác giả hãy cho ảnh một cái kết tốt đi.】
【Thương mấy cũng không thay đổi được việc ảnh từng làm tổn thương nam nữ chính. Có người còn đi tẩy trắng cho phản diện nữa, có chút tam quan được không?】
【Được rồi được rồi, bạn ở trên thanh cao quá. Vậy tôi chúc bạn, sau khi trải qua hết mọi chuyện do phản diện gây ra, vẫn có thể yêu thương người đã cướp sạch mọi thứ của bạn.】
【Thật lòng mà nói, nếu tôi trải qua những chuyện giống phản diện, chắc oán khí của tôi đủ nuôi sống cả mười con yêu ma tà đạo.】
03
Tôi đang mải mê xem bình luận thì bên cạnh truyền đến tiếng trở mình và tiếng rên khẽ đầy khó chịu của người đàn ông.
Lục Châu có vết thương cũ, là lúc trước từng bị vật nặng rơi trúng ở công trường, cứ mỗi khi trời âm u mưa gió là lại đau nhức.
Tôi chợt nhớ đến những dòng bình luận nói rằng anh ấy vì tôi mà ở vậy mấy chục năm, cuối cùng còn ôm tro cốt của tôi chết ngoài biển.
Mi mắt tôi nóng lên, tay khẽ khàng luồn vào trong chăn của anh, từ từ đặt lên vai anh ấy.
Tôi cảm nhận được Lục Châu khựng người lại, nhưng không hề ngăn cản.
Cho đến khi tay tôi chạm vào cơ ngực rắn chắc của anh, Lục Châu đột nhiên hít một hơi sâu, lập tức nắm chặt tay tôi lại, giọng khàn đặc:
“Em đang làm gì đấy?”
Tôi mím môi:
“Dầu xoa ở đâu? Em xoa bóp cho anh.”
Bàn tay người đàn ông siết lấy tay tôi chặt hơn, yết hầu chuyển động kịch liệt.
Tôi biết Lục Châu đang nghĩ gì.
Trước kia khi chưa chia tay, tôi cũng thường xuyên giúp anh massage, chỉ là lần nào cũng vậy—xoa bóp một lúc rồi… chẳng thể dừng lại được nữa.
Càng nghĩ, người tôi càng nóng lên. Tôi cuống cuồng rút tay về, xoay lưng lại với anh.
“Không muốn thì thôi, ngủ đi.”
Bình luận:
【Aaaaa nữ phụ, sao lại rụt rè thế, cố thêm chút nữa thôi, lý trí của nam phụ sắp đứt rồi!】
【Yên tâm đi, đã không ra nước ngoài nữa thì dây lý trí kiểu gì cũng đứt, nhìn vào mắt thất thần là số phận của nữ phụ mà.】
Tôi thật sự không muốn xem bình luận nữa, dứt khoát nhắm mắt, kéo chăn trùm kín đầu.
Có lẽ vì mệt mỏi sau đám cưới, tôi thiếp đi lúc nào không hay.
04
Sáng hôm sau, tôi bị nghẹt thở mà tỉnh dậy.
Mở mắt ra, đầu tôi đang gối lên cơ ngực rắn chắc của người đàn ông.
Lục Châu ôm tôi trong lòng.
Cánh tay to lớn siết chặt eo tôi.
Tôi ngủ vào chăn anh ấy từ lúc nào vậy?
Tôi khẽ cựa quậy vài cái, Lục Châu dường như cảm nhận được, không hài lòng mà siết tôi chặt hơn nữa.
Đầu tôi lại vùi vào lồng ngực anh ấy lần nữa.
Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không thể chịu nổi, tôi khó nhọc thoát ra khỏi vòng tay anh, thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông này, sao cơ bắp lại cứng đến thế? Toàn thân như sắt thép, suýt chút nữa ép tôi đến tắt thở.
Tôi vào nhà vệ sinh rửa mặt, khi nhìn vào gương thì phát hiện trên cổ mình có vết cắn rõ ràng.
Bình luận hiện lên:
【Nữ phụ, không cần nghi ngờ đâu, chính phản diện cắn đấy.】
【Aaaaa ai hiểu cảm giác khi thấy phản diện cắn nữ phụ chứ! Hành động này đúng kiểu chó đánh dấu vật sở hữu của mình ấy.】
【Nghĩ đến chuyện đêm qua phản diện cẩn thận ôm vợ vào lòng, còn lén hôn mấy cái, tôi không nhịn được cười.】
Tôi đưa tay xoa nhẹ vết cắn mà Lục Châu để lại, không nhịn được bật cười thành tiếng.
【??? Gì vậy trời, sao nữ phụ cũng cười rồi? Chẳng lẽ cô ấy cũng thích bị phản diện cắn sao?】
【Được rồi được rồi, phản diện biến thái chưa đủ, giờ nữ phụ cũng biến thái nốt, ship hai người này là định mệnh của tôi rồi.】
Tôi không buồn quan tâm đám bình luận nữa, vui vẻ vào bếp chuẩn bị bữa sáng.
Hôm qua chưa kịp để ý, bây giờ nhìn kỹ, căn nhà của Lục Châu lạnh lẽo đến đáng sợ.
Cả căn chỉ có ba tông màu: đen, trắng, xám.
Vì không thích người khác đụng vào đồ của mình, nên đến cả giúp việc cũng không có lấy một người.
Đồ ăn trong tủ lạnh thì ít đến thảm thương.
Tôi lấy một miếng thịt nguội ra, khẽ lẩm bẩm:
“Không hiểu mấy năm nay anh sống kiểu gì nữa.”
“Em đang làm gì vậy?”