Chương 1
Cập nhật: 1 tháng trước
Việc đầu tiên ta làm sau khi trọng sinh, chính là đến doanh trại khổ dịch, mua lại Kỷ Vân Tranh.
Vừa mới qua một trận bão cát, trong lao phòng bụi đất mịt mù, trong đống rơm rạ nơi góc đất nằm một người.
Y phục rách rưới, tóc tai rối bời, bẩn thỉu đến mức không nhận ra hình dạng ban đầu.
Hắn gầy yếu, da bám sát lấy xương, đôi mắt nhắm chặt.
Nếu không phải lồng ngực vẫn còn khẽ phập phồng, thoạt nhìn thật chẳng khác nào một bộ hài cốt.
Quan Thành nằm nơi biên giới hoang vu, là ranh giới giữa hai nước.
Khí hậu khắc nghiệt, đất đai cằn cỗi, phạm nhân thường bị đày đến đây làm khổ dịch.
Nam đinh bản địa phần lớn bị bắt đi tòng quân, đi rồi chẳng mấy ai trở lại.
Trong thành chỉ còn lại lũ già yếu, phụ nữ cùng trẻ nhỏ, khó mà gánh nổi sưu thuế nặng nề.
Quan phủ thì vừa thiếu lương vừa thiếu ngân, chẳng muốn nuôi đám khổ dịch thân thể chẳng ra gì này.
Trời cao hoàng đế xa, quan phủ bèn nhân danh thương dân mà công khai bán người, niêm yết giá cả rõ ràng.
Hai mươi tiền, ngày thường đến một tiểu nha hoàn cũng mua chẳng nổi.
Nay lại có thể đem về một lao động tay chân khỏe mạnh.
Tính đi tính lại, chẳng lỗ chút nào.
Bởi vậy, mỗi lần quan phủ bán người, đều dẫn đến cảnh tranh mua ồn ào hỗn loạn.
Chỉ có Kỷ Vân Tranh, giảm đến tận năm tiền vẫn không ai muốn.
Lao đầu chỉ vào Kỷ Vân Tranh nửa sống nửa chết, hảo tâm khuyên ta:
“Cô nương, ta khuyên cô nên giữ tiền mà chờ đợt bán khổ dịch tiếp theo thì hơn. Cẩn thận mang về rồi chết giữa đường, thì lỗ to đấy.”
Ta không đáp, dứt khoát móc tiền ra.
Lao đầu là người có lòng, khẽ chậc một tiếng, nhịn không được hạ giọng nói:
“Ta nói thật cho cô nghe, chưa nói đến cái chân què không làm được việc, người này từng bị đem đi làm dược nhân, cô nương có biết dược nhân là gì không?”
“Chính là người bị đem ra thử thuốc. Thuốc độc thuốc mạnh gì cũng thử hết, người này đầu óc thường hay mê loạn, ngay cả máu phun ra cũng là màu đen…”
Ta nghe mà lòng thắt lại, lập tức nhét năm tiền vào tay hắn, cắt đứt lời lảm nhảm kia.
“Làm phiền quan gia, ta chỉ cần hắn.”
Lao đầu thấy khuyên không được, cũng không nói thêm nữa, nhận lấy tiền rồi mở cửa ngục.
Chân phải của Kỷ Vân Tranh huyết nhục be bét, vặn vẹo ở một góc độ kỳ quái, mơ hồ toát ra mùi hôi tanh.
Ta thẳng chân đá văng đám chuột đang bu quanh gặm nhấm phần thịt thối trên chân hắn, không tốn chút sức đã cõng hắn lên đi thẳng ra ngoài.
Một người vóc dáng cao lớn hơn ta như vậy, lúc này lại nhẹ hẫng như không.
Lao đầu mang vẻ “mua rồi không trả” gọi với theo:
“Cô nương, người này nếu không dùng được, chúng ta cũng không đổi người mới đâu đấy.”
Đổi người mới?
Khẩu khí thật lớn.
Dù có gom hết đám khổ dịch trong ngục này lại, cũng không bằng nổi Kỷ Vân Tranh.
2.
Kỷ Vân Tranh nguyên là tiểu tướng quân của phủ Quốc công.
Xuất thân từ danh môn thế gia, chiến công hiển hách.
Hoàng hậu đoản mệnh khi xưa là di mẫu của hắn, thái tử được trăm quan yêu mến, bách tính kính trọng, chính là biểu ca của hắn.
Kỷ Vân Tranh khác hoàn toàn với đám công tử thế gia nơi kinh thành chỉ biết tham hưởng lạc thú.
Từ nhỏ hắn đã lập chí, muốn giống như phụ thân và tổ phụ, trở thành đại tướng quân chinh chiến sa trường, giết giặc hộ quốc.
Kỷ Vân Tranh quả thực khiến người ta nở mày nở mặt, văn võ song toàn, mười bảy tuổi đã theo phụ thân ra chiến trường, một đao chém đầu danh tướng Bắc Mạc, danh vang khắp nơi chỉ sau một trận.
Thiếu niên khí phách bừng bừng, yên cương bạc trắng, ngựa phi qua nơi nào, xuân sắc dâng trào nơi ấy.
Phong độ như ngọc, chí khí tựa hồng hộc giương cánh.
Cho đến nửa năm trước, hoàng thượng phát hiện thái tử có ý đồ mưu phản.
Thái tử lập tức bị phế, giáng làm thứ dân, đày đến U Châu.
Căn cơ của thái tử trong triều bị nhổ tận gốc, Kỷ Vân Tranh là cánh tay đắc lực của thái tử, tự nhiên cũng bị liên lụy.
Nói ra chỉ thấy buồn cười, thái tử nhân đức hiền minh, lại là đích trưởng tử, ngai vàng tương lai vốn thuộc về y, sao còn phải mưu phản?
Rõ ràng chỉ là cái cớ giả nhân giả nghĩa của đế vương bạc tình.
Dân sinh nước Hứa suy tàn, Bắc Mạc rình rập như hổ đói, nhiều năm qua phải chịu nhục bồi thường, xưng thần cầu an.
Hoàng đế sợ người kế vị quá mức tài giỏi, làm nổi bật sự hôn ám bất tài của hắn.
Các hoàng tử còn lại ghen ghét thái tử đã nhiều năm, vừa thấy có cơ hội tranh ngôi, liền nhân đó đạp thêm một cú, ngầm sai quan lại các nơi “chăm sóc tận tình” đám tội nhân này.
Trên đường mưa gió băng tuyết, tuy thái tử lắm phen khốn khổ, nhưng vẫn còn cựu thần liều chết bảo vệ.
Kỷ Vân Tranh chính là một trong những người liều mạng ấy.
Bị giẫm gãy một chân, quần áo rách nát, đi đứng tập tễnh, đầu tóc bù xù.
Bị bắt đi thử thuốc, trăm độc xâm thân, thần trí tổn hại.
Liên tiếp mấy ngày không có cơm ăn là chuyện thường, muốn ăn thì phải bò như chó, không còn chút tôn nghiêm, nhục nhã cầu ăn.
Từ kẻ trên cao rơi xuống vũng bùn trong một đêm, Kỷ Vân Tranh trở thành chó chết ai cũng có thể giẫm một cước.
Nội tâm hắn tan vỡ theo cả thân xác.
Chỉ là, không ai ngờ thái tử sẽ đông sơn tái khởi, đăng cơ làm tân đế.
Kỷ Vân Tranh trở thành Chỉ huy sứ Kim Lân Vệ, thân tín của thiên tử.
3.
Tranh thủ trước khi đợt bão cát tiếp theo ập đến, ta cõng Kỷ Vân Tranh về nhà.
Nấu thuốc đổ cho hắn uống, cắt bỏ phần thịt hoại ở chỗ bị thương, băng bó lại, dùng khăn vải lau sạch bùn đất trên mặt hắn.
Kỷ Vân Tranh quả thật rất tuấn tú, ngũ quan tuấn lãng, lúc cười lên rạng rỡ như mặt trời.
Chỉ tiếc rằng, kiếp trước, không ai chuộc Kỷ Vân Tranh ra khỏi doanh trại khổ dịch.
Đám bè đảng của hoàng tử đối đãi hắn như khổ dịch hèn mọn nhất, đem một Kỷ Vân Tranh hấp hối ném vào bãi thuần mã, đặt cược xem hắn cầm cự được bao lâu thì bị chiến mã giẫm chết, lấy tính mạng hắn làm trò tiêu khiển.
Kỷ Vân Tranh không chết, nhưng bị vó ngựa giẫm gãy chân phải.
Sau khi hành hạ xong, bọn chúng chắc mẩm hắn không thể sống sót, liền ném hắn đến Quan Thành – nơi heo hút lạc hậu này, chỉ chờ hắn trút hơi thở cuối cùng, trở thành một bộ hài cốt vùi trong cát vàng.
Đỡ phải xử lý thi thể.
Kỷ Vân Tranh nằm trong đống rơm kia bảy ngày, bụng đói cồn cào, sốt cao không hạ, giãy giụa bên bờ sinh tử.
Sau cùng nhờ ý chí kiên cường, hắn gắng gượng sống sót một cách kỳ tích, nhưng chân phải hoàn toàn phế bỏ.
Chỉ huy sứ Kim Lân Vệ phục vụ tân đế, tất phải có thủ đoạn sấm sét, tuyệt đối không nương tay.
Kỷ Vân Tranh là loại quan lại nghiêm khắc như thế.
Loại cực kỳ tàn nhẫn, cực kỳ biến thái.
Bất kể là ai, cũng không có người nào chịu nổi chín mươi chín hình phạt trong địa lao Tây Uyển của Kim Lân Vệ.
Đó là cảnh sống không bằng chết thực sự.
Tân đế đương nhiên không trách cứ Kỷ Vân Tranh, ngược lại, còn hết mực ủng hộ.
Đã có ác quan, thì tất nhiên cũng có bạo quân.
Thân thể tàn tật, thần trí điên cuồng.
Trong miệng dân chúng, Kỷ Vân Tranh trở thành “Kỷ Diêm Vương” được truyền tai nhau, đủ để dọa trẻ con ngừng khóc ban đêm.
Bách tính không mong hắn chết, vì chết đi quá nhẹ nhàng, chẳng thể giải tỏa căm phẫn trong lòng họ.
Phải chịu đủ cực hình tra tấn, sau đó phơi xác giữa chốn đông người, cuối cùng nghiền xương thành tro, mới coi như ác giả ác báo.
Kỷ Vân Tranh năm tuổi bắt đầu đọc sách, bảy tuổi luyện võ, mười bảy tuổi chém đầu tướng địch.
Phong tư tuyệt luân đến thế.
Hắn vĩnh viễn chẳng thể ngờ, có một ngày, thanh kiếm trong tay mình lại chĩa vào đồng bào, mà đồng bào ấy chỉ mong hắn chết đi.
Tiểu tướng quân năm nào ôm mộng xông pha sa trường, bảo vệ sơn hà, giờ đã thành một phế nhân đến đi đường còn không vững.
Những binh pháp, sách lược khắc cốt ghi tâm thuở thiếu niên, nay chỉ còn lại những mảnh vụn rơi rớt giữa giấc mộng nửa đêm.
Kỷ Vân Tranh vĩnh viễn không thể cầm quân đánh giặc nữa rồi.
Biến cố phế thái tử năm thứ mười tám niên hiệu Gia Ninh, đã viết lại vận mệnh của rất nhiều người.
May thay, đời này, còn kịp thay đổi được rất nhiều chuyện.
Hắn cũng không cần phải chịu khổ đến thế nữa.
4.
Ngày hôm sau, Kỷ Vân Tranh vẫn hôn mê đến tận giờ ngọ mới tỉnh.
Lúc ta gánh nước về thì vừa đúng lúc sắc xong bát thuốc hôm nay cho hắn.
Đồng tử đen láy của Kỷ Vân Tranh ban đầu mông lung vô thần, sau khi nhìn rõ khuôn mặt ta, ánh mắt dần tập trung lại, đầy vẻ bất ngờ.
Đôi môi mỏng khô nứt của hắn khẽ động đậy, cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn.
“Dung Nguyệt?”
“Là ta.”
Ta dịu dàng đáp, giống như mỗi lần trước kia khi trả lời hắn.
Kỷ Vân Tranh nhíu mày, chăm chú nhìn ta rất lâu, muốn nói gì đó, nhưng trong cổ họng chỉ phát ra những tiếng khàn nhẹ, nghe không rõ ràng.
Ta bưng bát thuốc còn nóng hổi, thổi nguội cho hắn.
“Ta biết chàng có rất nhiều điều muốn hỏi, đừng vội, uống thuốc trước đã.”
“Choang.”
Kỷ Vân Tranh không nhận, vung tay hất đổ bát thuốc, cố vùng dậy khỏi giường, muốn rời đi.
Ta không cản, chỉ đứng nhìn hắn đi được hai bước rồi ngã ngồi xuống đất, ôm ngực ho khan không dứt.
Ta vội vàng bước đến muốn đỡ hắn nằm lại giường.
Kỷ Vân Tranh không chịu, nghiêng người quay mặt đi, không muốn để ta chạm vào.
Giọng hắn khàn khàn mang theo tức giận.
“Ngươi có biết che giấu lưu phạm là tội gì không? Nếu bị phát hiện là bị chém đầu đấy, ngươi không muốn sống nữa à!”
Ta bình thản rút từ trong ngực ra một tờ thân khế, trải thẳng ra trước mặt hắn.
“Che giấu gì chứ? Lưu phạm ở đâu ra?
Ta mua chàng từ chỗ quan phủ, đường đường chính chính.
Lấy được thân khế thì là thân tự do, không còn là phạm nhân nữa.”
Ta giải thích rõ nguyên do ta mua khổ dịch từ nha môn Quan Thành cho Kỷ Vân Tranh nghe.
Hắn vẫn không nói gì, nhưng khuôn mặt quay đi lại quay về, cũng bằng lòng để ta đỡ hắn.
Ta dọn sạch đống hỗn độn dưới đất, lại ra ngoài sắc thêm một bát thuốc, trở về tiếp tục thổi nguội.
Đưa bát thuốc cho Kỷ Vân Tranh lần nữa, hắn vẫn không nhận.
Ta cứ thế giữ nguyên tư thế đưa tay, dẫu đến mức tay run lên cũng không buông xuống.
Kỷ Vân Tranh không trụ được lâu bằng ta, cuối cùng lên tiếng trước.
Giọng nói không còn giận dữ, thay vào đó là vẻ cố ý xa cách.
“Ta nay đã là phế nhân, không muốn liên lụy đến ngươi.”
“Đừng vì ta mà lo lắng nữa, cứ để ta tự sinh tự diệt đi.”
Tự sinh tự diệt?
Làm sao có thể.
Ta đặt bát thuốc xuống, tay phủ lên mu bàn tay hắn.
Từng chữ từng lời thốt ra:
“Chúng ta vốn đã có hôn ước, còn nói gì đến liên lụy.”
Đúng vậy, ta và Kỷ Vân Tranh là thanh mai trúc mã.
Hắn là vị hôn phu của ta.
5.
Phụ thân ta là đương triều Thái phó, là ân sư của thái tử.
Dung gia cũng là một trong những thế lực ủng hộ thái tử.
Năm thứ mười bảy niên hiệu Gia Ninh, phụ thân ta bị liên lụy bởi một vụ án tham ô kỳ quặc, bị giáng chức đày đến Lĩnh Nam.
Vài tháng sau, bị cách chức tại chỗ.
Giờ nghĩ lại, ý định phế thái tử của hoàng đế có lẽ đã manh nha từ lúc ấy.
Biến cố của Dung gia đến sớm, mà cũng nhẹ.
Nhưng cha mẹ ta vì thế mà buồn bực thành bệnh, đến đầu năm Gia Ninh thứ mười tám thì lần lượt qua đời.
Khi đó, Kỷ Vân Tranh mới vừa mắc tội, thân còn khó giữ.
Đời này, ta vượt nghìn dặm từ Lĩnh Nam đến Quan Thành, chính là để thay đổi vận mệnh của Kỷ Vân Tranh.