Chương 1
Cập nhật: 1 tháng trước
1
Hôm nay là mùng Một Tết, cũng là ngày tôi và Vệ Trình Ngôn cưới nhau.
Tôi và hắn là bạn cùng lớp đại học, lần đầu gặp mặt tôi đã chú ý đến hắn trong đám đông, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Hắn cũng nói là đã yêu tôi từ lần đầu nhìn thấy.
Lần thứ ba hắn hẹn tôi đi xem phim, chúng tôi ngầm hiểu mà bắt đầu bên nhau.
Sau khi ở bên nhau, hắn đối xử với tôi rất tốt, chu đáo tận tình, gần như đáp ứng hết mọi mộng tưởng của tôi về bạn trai.
Còn tôi thì hết lòng với hắn, chẳng giữ lại gì cho bản thân.
Sau bốn năm yêu nhau, cuối cùng chúng tôi cũng sắp bước vào lễ đường.
Nhưng tôi không ngờ, cái đám cưới mà tôi mong chờ bấy lâu, lại biến thành trò hề.
Xe hoa từ từ chạy đến khách sạn đông đủ bạn bè người thân, lòng tôi vừa hồi hộp vừa phấn khích.
Đúng lúc đó, Vệ Trình Ngôn đột nhiên nắm lấy tay tôi, vẻ mặt khó xử nói:
“Thanh Thanh, tiền sính lễ 88.800 tệ này có thể bớt một chút không? Dù sao nhà em cũng chẳng thiếu tiền, đến lúc đó cả nhà anh sẽ đối xử thật tốt với em là được.”
Nghe xong, tim tôi như bị kéo sượt một cái.
Đáng ra tiền sính lễ phải được đưa trước ngày cưới, nhưng Vệ Trình Ngôn nói gần đây nhà hắn xoay xở không nổi, đợi đến đúng hôm cưới sẽ đưa.
Không ngờ đến thời điểm quan trọng thế này, hắn lại giở trò.
Tôi vẫn cố giữ bình tĩnh:
“Ý anh là sao? Chuyện tiền sính lễ chẳng phải đã bàn rõ từ đầu rồi sao? 88.800 là con số rất may mắn, nhà tôi còn cho thêm một căn nhà, yêu cầu của anh quá đáng, tôi không đồng ý.”
“Đúng là vậy… nhưng mà…”
Vệ Trình Ngôn ấp úng, “Nhưng gần đây bố anh bị ốm mà, nhà anh vì lo thuốc thang cũng tiêu không ít tiền, thật sự không xoay nổi 88.800.”
Tôi nghe xong, tức đến bật cười.
Bố hắn ốm thì tôi biết chứ, chỉ là cảm vặt thôi!
Mà chữa bệnh lại còn đến bệnh viện tư của dì tôi, một xu cũng không mất.
Đến miệng hắn thì nghe cứ như cả nhà lâm vào cảnh bần cùng vì cơn cảm cúm ấy.
“Dù sao cũng sắp là người một nhà rồi, ý anh là giảm bớt đi một chút cũng chẳng sao, anh thấy 8.888 cũng là con số đẹp.”
Vệ Trình Ngôn vừa nói xong, tôi lập tức chết lặng.
Tôi hít sâu, cố nhịn cơn giận:
“Vệ Trình Ngôn, 88.800 là chúng ta đã thống nhất từ đầu, giờ anh đột ngột đổi ý, anh bảo tôi biết giấu mặt vào đâu? Bố mẹ tôi nhìn tôi thế nào?”
“Thanh Thanh, em thông cảm cho anh đi mà, nhà anh thật sự không gom nổi chừng ấy tiền!”
Đến lúc này hắn còn muốn đánh trống lảng.
Tôi tức đến phát run, lại thấy xót cho chính mình.
“Không phải chuyện tiền nong,” tôi sốt ruột giải thích, “mà là chuyện thái độ. Nếu nhà anh không có đủ 88.800 tệ, có thể nói trước với tôi, giờ sắp đến cửa khách sạn rồi anh mới nói không đủ tiền, là sao hả?”
2
Hắn nhíu mày nhìn tôi, “Bố mẹ anh chỉ có thể đưa được 8.888 tệ, một xu cũng không thêm được.”
Thấy tôi im lặng, hắn tiếp tục dỗ dành, “Thanh Thanh, 8.888 với 88.800 cũng chẳng khác nhau mấy, đừng vì chút tiền này mà cãi vã nữa được không? Anh hứa, sau khi cưới tiền trong nhà để em toàn quyền giữ, lương hàng tháng anh đưa hết, cả tiền tiết kiệm của bố mẹ sau này cũng là của chúng ta.”
Tôi lạnh lùng nhìn hắn, ngay cả lời hứa hiện tại còn chẳng giữ được, còn dám nói đến chuyện sau này?
“88.800, một xu cũng không được thiếu. Không thì tôi không xuống xe.”
Tôi nghĩ tôi nói thế thì hắn sẽ biết tôi thật sự tức giận.
Dù sao hôm nay cũng là ngày cưới của chúng tôi.
Điều tôi để tâm không phải là 88.800 tệ, mà là cái kiểu nói một đằng làm một nẻo của hắn.
Thế mà lúc này, phù rể đang lái xe lại đạp mạnh phanh một cái.
Lực quán tính khiến đầu tôi đập thẳng về phía trước, trán va mạnh vào lưng ghế, đau đến nỗi nước mắt suýt nữa rơi.
Tôi ôm trán, vừa định mở miệng than vài câu.
Thì đột nhiên cảm thấy có một bàn tay thò sang, nắm chặt lấy tay tôi, móng tay gần như ghim thẳng vào da thịt.
Tôi sững người, quay đầu lại thì thấy đôi mắt âm u của Vệ Trình Ngôn đang nhìn tôi chằm chằm.
“Chúc Thanh Thanh, em đang uy hiếp anh à?”
Vệ Trình Ngôn gằn từng chữ, vẻ mặt dữ tợn, gân xanh trên trán nổi lên rõ mồn một.
Nói xong, chưa đợi tôi phản ứng, hắn mở cửa xe, thô bạo kéo tôi xuống khỏi xe hoa.
Lực quá mạnh khiến tôi suýt nữa ngã sõng soài xuống đất.
“Tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp. Bây giờ cô tự xuống xe suy nghĩ lại đi, khi nào nghĩ thông thì tôi quay lại đón.”
Dứt lời, rầm một tiếng, cửa xe đóng sầm.
Tôi mặc váy cưới, đi giày cao gót, lảo đảo bò dậy từ dưới đất, dưới ánh mắt soi mói của người qua đường.
Vệ Trình Ngôn sao có thể đối xử với tôi thế này?
Ngày cưới, chỉ vì 88.800 tệ, hắn lại nhẫn tâm vứt tôi giữa đường?
Đúng lúc đó, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt của Hồng Bân Bân hiện ra.
“Thanh Thanh, em cúi đầu chút đi, trong khách sạn còn bao nhiêu người thân đang chờ hai đứa, em làm vậy chỉ khiến Trình Ngôn khó xử hơn thôi…”
Tôi quay đầu nhìn về phía Vệ Trình Ngôn đang ngồi ghế sau, hắn chỉ lạnh lùng liếc tôi một cái rồi quay mặt đi, “Đi thôi, kệ cô ấy. Bao giờ cô ấy nghĩ thông, đám cưới mới tiếp tục. Dù sao mất mặt cũng không phải là tôi.”
Nói xong, Vệ Trình Ngôn kéo cửa sổ xe lại.
Hồng Bân Bân hiểu ý, lập tức khởi động xe, xe hoa lao đi thẳng, để lại tôi đứng ngơ ngác một mình.
Bộ váy cưới dính đầy bùn đất, không thể thảm hại hơn.
Gió lạnh quất vào mặt, nhưng tôi chẳng còn thấy lạnh nữa.
Ánh mắt soi mói của người qua lại tôi đều mặc kệ.
Tôi tê dại cầm điện thoại, gửi cho Vệ Trình Ngôn một tin nhắn cuối cùng.
Tôi hỏi hắn, “Anh chắc chắn muốn bỏ mặc em giữa đường ngay ngày cưới sao?”
Một phút… rồi năm phút trôi qua…
Tôi vẫn không nhận được hồi âm.
Bị vị hôn phu bỏ rơi ngay giữa đường, tôi không diễn tả nổi cảm xúc lúc ấy.
Thất vọng chắc chắn là có, nhưng còn nhiều hơn là cảm giác may mắn.
May vì chưa kịp kết hôn đã nhìn rõ được con người thật của hắn, chứng tỏ ông trời vẫn thương tôi.
Cuộc hôn nhân này, không cưới cũng tốt.
3
Tôi mặc váy cưới, từng bước đi về phía khách sạn.
Con đường này như dài ra vô tận, tôi đi mãi mà vẫn chưa thấy điểm cuối.
Giữa đường, mẹ gọi điện cho tôi.
Vừa bắt máy, giọng trách móc của mẹ đã vang lên, “Thanh Thanh, con vừa cãi nhau với Trình Ngôn à? Sao con lại dại dột thế? Hôm nay là ngày cưới của hai đứa, sao còn gây gổ với thằng bé?”
Nghe mẹ trách, tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xám xịt.
Hôm nay không có nắng đẹp, cũng chẳng phải trời quang mây tạnh.
Mà nghĩ lại, một ngày thế này sao xứng có thời tiết đẹp chứ?
Tôi cười gượng, không giải thích vì sao Vệ Trình Ngôn bỏ đi, vì sao đám cưới lại không tổ chức nữa.
Chuyện như vậy, tôi không mở miệng nổi.
Vì thế, tôi hít sâu, cố tỏ ra bình thản:
“Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa. Con có lý do của riêng mình.”
Mẹ thở dài, nhẹ giọng hỏi:
“Giờ con đang ở đâu?”
“Con đang trên đường đến khách sạn. Tới nơi rồi con sẽ giải thích với mọi người.”
Cúp máy, tôi lại xách váy tiếp tục bước đi.
Trên đường, tôi xóa hết những bài viết có liên quan đến Vệ Trình Ngôn trên mạng xã hội.
Sau đó xóa sạch toàn bộ ảnh trong điện thoại.
Dành cả bốn năm thanh xuân cho một người như hắn, nghĩ lại đúng là chẳng đáng chút nào.
4
Nửa tiếng sau, tôi cuối cùng cũng đến trước cổng khách sạn.
Mắt tôi lập tức chạm phải dòng chữ to tướng hiện trên màn hình điện tử:
Chúc mừng cô Chúc Thanh Thanh và anh Vệ Trình Ngôn trăm năm hạnh phúc.
Buồn cười thật!
Trước cửa có hai cô lễ tân đứng đón khách, khi thấy tôi thì thoáng sững sờ.
Cũng đúng, có cô dâu nào lại một mình mặc váy cưới đi bộ đến tiệc cưới chứ?
Huống chi sắc mặt tôi lúc này chẳng ra sao.
Phải mất một lúc họ mới kịp phản ứng.
“Cô Chúc, cuối cùng cô cũng đến rồi, hôn lễ sắp bắt đầu, cô mau chuẩn bị đi ạ!”
Chuẩn bị?
Tôi chuẩn bị cái gì?
Chuẩn bị để người ta cười vào mặt mình sao?
Tôi phớt lờ họ, đi thẳng vào khách sạn.
Ngay lối vào, treo tấm ảnh cưới của tôi và hắn.
Tôi dừng lại nhìn một lúc lâu, rồi quay sang gọi lễ tân:
“Giúp tôi tháo tấm ảnh cưới ngoài cửa xuống vứt đi.”
Lễ tân dù có chút nghi ngờ, nhưng thấy sắc mặt tôi không ổn nên không dám hỏi.
Bức ảnh cưới đó, vốn là bức tôi ưng ý nhất.
Trong ảnh, tôi mặc váy cưới trắng tinh, nụ cười rạng rỡ.
Vệ Trình Ngôn thì nhìn tôi đắm đuối, ánh mắt đầy yêu thương.
Chỉ là giờ đây nhìn lại, chẳng thấy gì ngoài sự mỉa mai.
Bên trong khách sạn đông nghịt người thân bạn bè, tôi còn nghe thấy những lời chúc tụng vang lên.
“Thanh Thanh là đứa tôi nhìn nó lớn lên, giờ được gả cho người mình yêu, đúng là viên mãn rồi.”
“Phải đấy, tôi thấy Trình Ngôn cũng không tồi, đôi này rồi sẽ sống hạnh phúc dài lâu thôi!”
Đúng lúc đó, mẹ của Vệ Trình Ngôn là người đầu tiên trông thấy tôi.
Bà bước đến, chau mày nói:
“Thanh Thanh, con làm mình làm mẩy cũng phải đúng lúc. Bình thường Trình Ngôn nó còn dỗ dành được, hôm nay là ngày cưới mà con tự dưng xuống xe, chẳng phải làm khó nó sao?”
Tôi bật cười lạnh nhìn bà ta.
Trước kia khi tôi và Vệ Trình Ngôn mới quen nhau, bà vốn chẳng vừa lòng.
Bà nói tôi là gái thành phố, được nuông chiều quen thói, không biết làm việc nhà, càng không biết làm Vệ Trình Ngôn vui.
Còn nói tôi bị bố mẹ làm hư, lấy về chắc gì đã yên phận.
Nếu không phải vì tôi là con một, bà chẳng bao giờ chịu chấp nhận tôi.
Những lời đó là Vệ Trình Ngôn kể lại.
Hồi đó tôi giận đến mức cãi nhau với hắn một trận lớn, sau đó phải mất mấy ngày mới bình tĩnh lại rồi bắt đầu tính chuyện lâu dài với hắn.
Để lấy lòng bà ta, tôi không biết đã tốn bao nhiêu tiền mua quà.
Nào là vòng vàng, dây chuyền vàng, bông tai vàng…
Đến lúc đó bà mới mắt nhắm mắt mở, chịu gật đầu.
“Thanh Thanh, không phải tôi làm mẹ chồng mà trách móc gì con. Tôi chỉ có mình Trình Ngôn là con trai. Nó vì cưới con mà mấy năm nay tốn bao nhiêu tiền, gần như vét sạch nhà cửa rồi! Giờ con chỉ vì 88.800 tệ mà bỏ xuống xe, người ta nhìn thấy thì nhà họ Vệ còn mặt mũi nào nữa?”