Chương 1
Cập nhật: 1 tuần trước
1
“Mẹ ơi, mai là tiệc đính hôn của con rồi, mẹ phải trang điểm thật đẹp, đến lúc đó diện lên cho mọi người trầm trồ.”
“Đúng đó mẹ, nếu thiếu tiền thì cứ nói với tụi con, đừng tiếc gì hết, con với chị có tiền mà!”
Nghe hai cô con gái nói những lời ấm lòng, tôi cảm thấy cực kỳ mãn nguyện, bao nhiêu năm thương yêu chúng cũng không uổng.
Chừng ấy năm, chuyện gì tôi cũng tự tay làm, dốc hết tâm sức nuôi dạy chúng nên người.
Cuối cùng, đúng như lời bình luận nói, chúng đã thành công, phúc của tôi đến rồi.
“Được được, cảm ơn hai cô con gái yêu quý của mẹ.”
“Giờ mẹ sẽ gửi tin này vào nhóm gia đình, cho cả nhà thấy hai cô con gái hiếu thảo của mẹ thế nào!”
Vừa cúp máy, tôi liền gửi tin con gái lớn tổ chức tiệc đính hôn vào nhóm gia đình.
Tin vừa đăng lên, cả nhóm lập tức rộn ràng.
“Kỳ Kỳ và Đồng Đồng thật giỏi giang!”
“Đúng thế! Vừa tài giỏi lại vừa hiếu thảo! Ghen tị chết mất thôi, chị đúng là có phúc quá!”
“Người ta nói con gái là ngân hàng chi nhánh, quả thật không sai chút nào!”
Tin nhắn khen ngợi cứ thế tuôn ào ào, nhưng chồng tôi vẫn lặng thinh như mọi khi.
Từ khi tiểu thanh mai của hắn qua đời, hắn đã sống ly thân với tôi, cả năm không gặp một lần.
Bao nhiêu năm nay chuyện của hai đứa con gái hắn cũng chẳng biết gì, càng không hề quan tâm.
Tôi chẳng buồn để ý tới hắn, tắt điện thoại rồi cầm thẻ đen con gái đưa, đi mua sắm, trang điểm cho thật xinh đẹp.
Sáng nay tôi dậy thật sớm, mời chuyên gia đến làm tóc và trang điểm.
Sau đó tới khách sạn kiểm tra lại toàn bộ quy trình, chuyện trọng đại của con gái không thể xảy ra sơ suất nào.
Khách đến hôm nay toàn là người nhà họ Thẩm, còn nhà mẹ đẻ tôi thì chẳng ai đến cả.
Hồi trước bố mẹ tôi vốn đã không ưa nổi Thẩm Dục cái thằng nghèo rớt mồng tơi, là tôi cố chấp muốn lấy hắn nên mới bất hòa với bố mẹ.
Về sau tôi còn không thèm nghe lời can ngăn của họ, cứ khăng khăng nhận nuôi con của người khác, khiến họ hoàn toàn thất vọng về tôi.
Thực ra hồi đó tôi đã nói với họ về nội dung bình luận, nhưng họ lại cho rằng tôi bị điên.
Đang mải nghĩ, bố mẹ chồng được dì út và cả nhà dì dìu vào.
Họ đi thẳng tới vị trí chủ tọa rồi ngồi phịch xuống, còn cả nhà dì út cũng chen chúc ngồi luôn bên cạnh.
Bất đắc dĩ, tôi đành đi sang phía đối diện, vừa định ngồi xuống thì bị bố mẹ chồng quát thẳng mặt.
“Đây không phải chỗ của cô, cô không xứng ngồi đây!”
Tôi ngớ người, nhìn quanh bàn tiệc, tổng cộng chỉ có tám chỗ ngồi.
Họ chiếm hết cả vị trí chủ tọa, chẳng lẽ bắt tôi ngồi vào chỗ dành cho lũ nhỏ?
Tôi đứng chết trân tại chỗ, tiến thoái lưỡng nan.
“Tôi hỏi cô còn đứng đó làm gì? Mau rót nước cho bố mẹ đi! Mắt mũi để đâu không biết!”
Dì út Thẩm Dương vừa ăn hạt dưa vừa liếc tôi một cái đầy khó chịu.
Trước đây Thẩm Dương gả cho một gã nghèo kiết xác, sinh ra đứa con trai vừa xấu vừa hỗn, suốt ngày chửi tôi là con gà mái không biết đẻ.
Giờ tôi nuôi được hai cô con gái tài giỏi, còn con trai vô tích sự của bà ta thì ăn bám ở nhà, ngày ngày đá xoáy tôi.
“Con gái giỏi đến mấy cũng chỉ là thứ bỏ đi, sớm muộn gì cũng là người nhà khác. Không như con trai là bom nguyên tử, có thể không dùng nhưng nhất định phải có!”
“Đúng không con trai yêu quý của mẹ.”
Nói xong còn đưa tay sờ sờ cái mặt tròn trịa của thằng con trai xấu xí.
Tôi chỉ có thể loanh quanh bên bàn, chạy tới chạy lui phục vụ bố mẹ chồng.
Bao nhiêu người thân có mặt nhưng không ai chịu nói giùm tôi một câu công bằng.
Ngay lúc đó, hai cô con gái và chàng rể tương lai giàu có của tôi đến.
Đám thân thích lập tức ùa tới nịnh nọt, chen lấn đến mức tôi bị đẩy dúm dó, kiểu tóc tỉ mỉ chuẩn bị cũng bị rối tung rối mù.
Sau khi dỗ dành xong mọi người, con gái và con rể muốn dìu tôi ngồi xuống.
Nhưng chỗ chủ tọa đã bị bố mẹ chồng và nhà dì út chiếm sạch, nhìn bộ dạng tả tơi của tôi, con gái tức đến mặt đỏ bừng.
Nể mặt người lớn, con gái chỉ còn cách nhịn xuống, ấn tôi ngồi vào ghế bên trái chủ tọa.
“Kỳ Kỳ, Đồng Đồng, bà ta không xứng ngồi đây, vị trí này phải để cho người thân nhất của các con.”
“Mẹ mang thai mười tháng, lại vất vả nuôi chúng con nên người, không ai có tư cách hơn mẹ.”
Nói xong, con gái chẳng thèm nhìn bố mẹ chồng nữa, dứt khoát ép tôi ngồi xuống.
Nghe đến chuyện mười tháng mang thai, bố mẹ chồng và dì út cười nhạt đầy mỉa mai.
“Nhà họ Thẩm chúng tôi đúng là phải cảm ơn chị dâu đã nuôi được mấy đứa giỏi giang như vậy, ha ha ha.”
Bố mẹ chồng càng nhìn hai đứa càng hài lòng, “Kỳ Kỳ với Đồng Đồng nhìn đúng là giống con trai tôi, đẹp thế chứ lị.”
“Giờ lại còn kiếm được rể giàu như vậy, chắc tổ tiên nhà họ Thẩm đội mồ dậy mất rồi!”
Vừa tỏ vẻ cảm ơn tổ tiên xong, bố mẹ chồng lập tức đổi giọng.
“Này Bạch Tịnh, bố mẹ cũng có tuổi rồi, đang lúc cần tiền tiêu.”
“Bố nghe nói Kỳ Kỳ và Đồng Đồng đưa con cái thẻ đen, để con tiêu thì phí quá, thôi thì con đưa cho bố mẹ, coi như con có hiếu.”
Nhà dì út bên cạnh nghe thế lập tức ánh mắt đầy tham lam.
“Nghe bảo thẻ đen tiền tiêu không xuể, thế là có nhà cưới vợ cho con trai tôi rồi!”
“Mẹ ơi, con mà có thẻ đó là cưới được vợ rồi phải không?”
“Đương nhiên rồi, con trai ngốc của mẹ.”
Tôi còn chưa kịp từ chối, hai con gái đã vội vàng lên tiếng.
“Thẻ đó là tụi con tặng mẹ, đã đăng ký tên mẹ rồi, ngoài mẹ ra không ai dùng được.”
Bố mẹ chồng bán tín bán nghi, “Không đổi được à? Nhưng để nó tiêu thì đúng là phí, nó xứng gì mà tiêu nhiều tiền vậy.”
Con gái tôi lập tức sa sầm mặt:
“Thẻ đen đã đăng ký là không đổi được. Hơn nữa, mẹ là mẹ ruột tụi con, mẹ không xứng thì còn ai xứng?”
Dì út thì thầm một câu: “Mẹ ruột? Chưa chắc đâu nha!”
Bị bố mẹ chồng lườm một cái cháy mặt.
Thấy con gái thật sự tức giận, bố mẹ chồng vội vàng đổi giọng: “Thôi thôi, thẻ này tụi tôi không cần nữa.”
“Mẹ! Nếu không cần thì con trai tôi lấy gì cưới vợ đây?”
Dì út sốt ruột la lên.
“Im ngay!”
“Con rể có tiền như vậy, chắc tiền sính lễ cũng không ít nhỉ?”
Hừ, thì ra bọn họ nhắm vào chỗ này.
Con rể liếc con gái tôi một cái, con gái lại quay sang nhìn tôi.
Tôi gật đầu đồng ý.
Con rể vỗ tay một cái, cửa mở ra, bốn vệ sĩ cao lớn đẩy vào bốn chiếc vali to đùng.
Ra hiệu cho vệ sĩ mở ra, tiền bên trong làm mọi người lóa cả mắt.
“Tổng cộng hai triệu, trước mắt coi như là sính lễ.”
Rồi con rể còn lấy ra sổ đỏ và chìa khóa xe.
“Mẹ, đây là sổ đỏ biệt thự với chìa khóa xe Rolls-Royce. Con biết người Kỳ Kỳ quan tâm nhất chính là mẹ ruột này.”
“Cả sính lễ lẫn mấy cái này đều là con biếu mẹ.”
Bố mẹ chồng và dì út bên cạnh nhìn mà đỏ cả mắt, tôi còn nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của họ.
Tôi vừa định đưa tay nhận, cánh cửa đột ngột bị đẩy ra.
Một đôi nam nữ tay nắm tay bước vào.
Tôi ngẩng đầu nhìn, thì ra là chồng tôi – đến tận giờ phút này của buổi tiệc đính hôn hắn mới xuất hiện.
Ánh mắt tôi dừng lại ở người phụ nữ đi cạnh hắn.
Dù đã hơn hai mươi năm, tôi vẫn nhận ra ngay – đó là Tống Vân Vân, tiểu thanh mai được cho là đã chết từ lâu của hắn.
Cả đám người thân đều chết lặng, nhìn tôi rồi lại nhìn Tống Vân Vân, không hiểu sao chồng tôi lại nắm tay người phụ nữ khác.
Bố mẹ chồng thì như đã chuẩn bị sẵn, kéo Tống Vân Vân lại gần, bảo phục vụ kê thêm ghế giữa họ cho cô ta ngồi.
Thế là vị trí chủ tọa đổi thành của Tống Vân Vân.
“Bạch Tịnh, năm đó nếu không vì cô chọc phá, tôi đã chẳng chia tay Vân Vân để cưới cô. Mọi chuyện hôm nay đều là quả báo của cô!”
“Nhưng mà, tuy cô không xinh lắm, lại dạy con rất giỏi, mới khiến con gái tôi và Vân Vân có được thành tựu như bây giờ.”
Tôi lạnh lùng cười thầm – năm đó Thẩm Dục vì tiền nhà tôi mà khúm núm nịnh nọt, là hắn tự tay ruồng bỏ Tống Vân Vân, giờ còn dám quay lại đổ lỗi cho tôi, đúng là không biết xấu hổ.
“Kỳ Kỳ, Đồng Đồng, đừng trách bố mấy năm nay không chăm sóc tụi con. Đều tại con đàn bà độc ác Bạch Tịnh này, là cô ta khiến tụi con lớn lên thiếu cả tình thương cha lẫn mẹ.”
“Vân Vân mới là mẹ ruột của tụi con, chính cô ta khiến nhà mình tan vỡ hơn hai mươi năm!”
Tống Vân Vân bước tới, nắm lấy tay hai con gái, “Kỳ Kỳ, Đồng Đồng, mẹ mới là mẹ ruột của các con. Năm nào bố cũng gửi ảnh các con cho mẹ xem.”
“Tha thứ cho mẹ vì những năm qua không ở bên, sau này mẹ sẽ bù đắp thật tốt cho các con.”
Rồi cô ta quay sang nhìn tôi, trong mắt không giấu nổi vẻ đắc ý:
“Thật sự phải cảm ơn chị đã nuôi dạy con gái tôi thành công đến thế. Nếu không có chị, giờ người hóa già xấu xí đã là tôi rồi.”
Hai con gái đứng sững tại chỗ, không biết phải làm sao, chỉ biết nhìn tôi.
Bố mẹ chồng và dì út vội vàng bước lên tẩy não:
“Kỳ Kỳ, Đồng Đồng, đây mới là mẹ ruột của các con, là Bạch Tịnh cướp các con đi, khiến các con từ nhỏ đã mất tình thương của bố mẹ ruột.”
“Các con nên hận cô ta! Phải hận cô ta!”
Thẩm Dục móc tờ đơn ly hôn ra ném thẳng vào mặt tôi:
“Ký đi! Bạch Tịnh, nhìn cô thêm một giây tôi cũng thấy ghê tởm! Người tôi muốn cưới từ đầu đến cuối chỉ có Vân Vân.”
Tôi không khóc, cũng không la lối, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng:
“Được thôi! Để tôi giúp các người đoàn tụ một nhà bốn người.”
Mọi người xung quanh đều tưởng tôi điên rồi – hai đứa con gái xuất sắc như thế mà nói bỏ là bỏ?
Ngay cả Thẩm Dục cũng không tin nổi:
“Bạch Tịnh, cô chắc chứ? Đừng có giở trò muốn đi mà giả vờ không đi, với tôi vô ích.”
Tôi liếc hắn, giọng thản nhiên:
“Sao thế, không nỡ à? Vậy thì tôi khỏi ký.”