Chương 1

Cập nhật: 2 tháng trước

1

Trên xe khách không khí chia làm hai thái cực rõ rệt.

Nửa trước thì ồn ào náo loạn, chen chúc một hàng dài người chưa có chỗ ngồi.

“Phía trước có chuyện gì vậy, đi lên đi chứ!”

Nửa sau lại yên tĩnh bất thường, lác đác vài người, ánh mắt đều đổ dồn vào một nơi — một chỗ tràn đầy trò hề.

Thủ phạm không ai khác chính là bạn cùng phòng tôi, đang đứng giữa lối đi trung tâm, nhảy múa không biết trời đất là gì.

Từ sau khi tự học vài hôm múa may, cứ gặp người lạ là cô ta phải phô diễn mấy chiêu múa chưa đâu vào đâu của mình.

Không những không ngăn được, cô ta còn chê mấy tiếng reo hò cổ vũ quá to, làm ảnh hưởng đến “phong độ” của mình.

Vậy là cô ta đẩy tôi ra làm bình phong, kêu người ta nhỏ tiếng lại.

Một chú râu quai nón mặt mày hằn rõ vẻ sốt ruột, đang chen qua từng người để vào trong.

Tôi nhận ra ông ta.

Tính khí nóng nảy, nói là làm.

Kiếp trước tôi từng năn nỉ bạn cùng phòng đừng gây chuyện nữa, nhưng cô ta nhất mực cho rằng đó là chiêu của ông ta để thu hút sự chú ý, bảo tôi đừng quan tâm.

Tôi run cầm cập chân bước vào giữa cố điều đình, kết quả là bị cả hai bên ghét, cuối cùng lãnh trọn một cái bạt tai nảy lửa.

Đúng lúc đó bạn cùng phòng vừa kết thúc cú xoay người đẹp nhất, lập tức lủi nhanh về chỗ, rồi chỉ tay vào tôi:

“Cố Trừng, mày đứng chắn giữa đường làm gì thế, đằng trước còn bao nhiêu người chưa có chỗ ngồi kìa, đúng là vô ý thức!”

Mấy hành khách chẳng hiểu đầu đuôi gì, lập tức ném cho tôi ánh nhìn đầy khó chịu.

Tôi chỉ có thể ôm cái má sưng vù, vừa đi vừa cúi đầu xin lỗi từng người một.

Bạn cùng phòng chạy lại, túm tóc tôi kéo xuống mạnh đến nỗi đầu tôi suýt đập xuống ghế.

“Phải như vậy mới ra dáng xin lỗi chứ!”

Chuyến xe đó khiến vết thương ở lưng tôi tái phát, đau đến mức chỉ có thể nằm gập người dưới ghế.

Còn cô ta thì được khen hết lời, vô tình còn dẫm lên mặt tôi.

Cuối cùng cô ta liếc chú râu quai nón một cái, hừ lạnh:

“Hừ, trò trẻ con.”

Hiện tại, tôi nhìn bóng dáng to lớn ấy đang tiến lại gần, bèn bước thẳng về chỗ, mắt nhìn xuống, giữ im lặng.

Bạn cùng phòng vẫn đang nhảy múa say sưa, hoàn toàn không biết hiểm họa đang kề sát sau lưng.

2

Trời nóng hầm hập, người đông ồn ào, cả chiếc xe khách nồng nặc mùi hôi ngột ngạt.

Chú râu quai nón thở hổn hển, nhìn thấy nguồn cơn gây tắc nghẽn thì mặt nhăn tít lại, gắng nhịn cơn bực, vỗ nhẹ vai bạn cùng phòng tôi:

“Đừng nhảy nữa, tìm chỗ ngồi đi, ai cũng đang bận cả đấy.”

Bạn cùng phòng lập tức nổ tung, chỉ vào tay chú ấy:

“Đừng có chạm vào tôi!”

“Với lại tôi nhảy hay không liên quan quái gì đến ông.”

Thấy chú vẫn đứng đó, cô ta đảo mắt đánh giá một lượt rồi lật mắt lên tận trời:

“Về nghỉ ngơi đi, cái đồ điểm 1.”

Gân xanh trên trán chú giật giật, mà bạn cùng phòng vẫn còn lắm lời chưa dứt.

Rồi… một cái bạt tai vung lên.

Bạn cùng phòng lập tức xoay ba vòng tại chỗ rồi rơi bịch xuống ghế, mặt ngu ra.

Chú hô lớn một tiếng, hàng người đang tắc nghẽn cũng bắt đầu di chuyển, chẳng mấy chốc ai nấy đều có chỗ ngồi.

Xe khách cuối cùng cũng chuyển bánh.

Chỗ ngồi của chú ấy ngay phía trước chúng tôi.

Bạn cùng phòng dù trong lòng không cam tâm nhưng cũng chẳng dám manh động thêm.

Mặt cô ta sưng gấp đôi so với kiếp trước của tôi, phần giữa tím tái, mắt với miệng sưng phồng cả lên.

Hai tay cô ta bóp mạnh vào má, đau đến mức la oai oái, rồi lại bị ánh mắt như dao của chú râu quai nón làm nghẹn họng.

Tôi hạ giọng:

“Chú ấy cố tình đấy.”

Một câu nói liền khiến cô ta chuyển hết sự chú ý, hoàn toàn quên sạch mọi thứ tôi vừa làm.

“Giờ thì chắc mày nhớ mặt chú ấy rồi đúng không? Ngồi ngay trước mày luôn, chẳng phải vì—”

Bạn cùng phòng bừng tỉnh:

“Để được gần tao hơn chứ gì.”

Rồi cô ta lại phấn khích, quay ngoắt sang ngồi bên cạnh chú ấy.

Chẳng mấy chốc vang lên một tiếng “bốp” rõ to.

Bạn cùng phòng mặt bên kia cũng đỏ ửng lên, lảo đảo quay về.

“Tao bảo nguyên cái xe này ai cũng thầm yêu tao, kêu ổng biết điều thì bỏ cuộc đi. Kết quả ổng nói tao vừa xấu vừa ảo tưởng!”

“Xì, cái mặt xấu như vậy mà chê tao à, không tin thì đi hỏi người khác xem, ai cũng nói tao đẹp.”

Tôi gật đầu đồng tình.

“Được, hoa khôi đúng không. Chờ đi, tao giúp mày chứng minh.”

Tôi mở điện thoại quay video, bước thẳng ra giữa xe khách, chỉ tay vào bạn cùng phòng, dõng dạc hô to:

“Bạn tôi nói mọi người trên xe đều thầm thương trộm nhớ cô ấy, nhưng có người không tin. Để chứng minh bạn tôi không nói dối, tôi xin hỏi từng người!”

Bạn cùng phòng nhìn tôi bằng ánh mắt đầy tự hào, phấn khích nhún vai tạo dáng.

Không ai trả lời tôi.

Nhưng cả xe bật cười ầm lên.

Cô ta dĩ nhiên cho rằng đó là tiếng cười tán đồng.

Dưới sự cổ vũ đó, tôi tiến đến hàng ghế đầu, bắt đầu từng người phỏng vấn.

Từ đầu đến cuối, không bỏ sót ai.

Ai không trả lời thì tôi hỏi đến khi trả lời, mập mờ thì hỏi tiếp cho rõ ràng.

Cho đến khi từng người đều trả lời dứt khoát:

không thích, cực kỳ không ưa.

Từ ông cụ tám mươi đến em bé năm tuổi, không ai thoát được.

“Đầu óc có vấn đề, không có gương thì ít ra cũng phải có nước tiểu mà soi.”

“Tôi thực sự muốn tặng cô ấy hết phần tự ti của tôi.”

Đặc biệt có ông cụ chống gậy gõ cộp cộp, ria mép dựng ngược lên vì tức:

“Tôi già rồi, mà còn phải chịu nhục thế này à!”

Mỗi người nói xong, tôi lại hô thật to chuyển lời cho bạn cùng phòng nghe, cho đến câu cuối cùng, cô ta không chịu nổi nữa.

Hằm hằm xông thẳng về phía tôi.

3

Nhưng đây chính là khoảnh khắc tôi chờ đợi!

Tôi lập tức giành thế chủ động, siết chặt tay cô ta, giơ cao lên trời.

“Bạn tôi vừa nói rồi, mấy người miệng thì chối đây đẩy, thật ra là muốn dùng chiêu ‘lùi để tiến’, ép cô ấy phải tự đi hỏi, để có cớ lại gần cô ấy!”

“Nhưng cô ấy sẽ không để mấy người toại nguyện đâu, ai dám tới gần một bước là ăn đủ cả!”

Ghế trước bật dậy ngay.

“Mẹ kiếp! Tao nhịn không nổi nữa, để tao xem mày dám làm tao ra sao.”

Cả xe hưởng ứng, mọi sự bức xúc dồn nén cuối cùng cũng có chỗ trút, đúng lúc xe dừng, mọi người xúm lại bao vây cô ta, chửi qua mấy câu không biết ai ra tay trước, cuối cùng tất cả lao vào đánh nhau.

Trong lúc hỗn loạn, tôi còn lén đá thêm mấy cú.

Vừa đá vừa giả vờ can ngăn:

“Dừng lại đi, mọi người quá đáng quá rồi, coi chừng người theo đuổi bạn tôi đến trả thù đấy!”

Ngay lập tức, trận ẩu đả lại càng hăng hơn.

Xuống xe rồi.

Từ xa đã thấy mẹ tôi đứng trước cổng, cười tươi rạng rỡ, gương mặt ấy trùng khớp với ký ức tôi, tôi không kìm được lao tới ôm chầm.

Hương oải hương quen thuộc phảng phất bên mũi, ấm áp và yên tâm.

Khoảnh khắc này tôi cuối cùng cũng cảm nhận được sự thật, bàn tay lạnh giá dần trở nên ấm nóng, khung cảnh xung quanh cũng rực rỡ hẳn lên.

Mẹ khẽ mắng yêu, gỡ tôi ra:

“Ba con lại ghen với mẹ nữa cho xem.”

Ba tôi bước ra, vẫn nho nhã cuốn hút như trước.

Ông thời trẻ là trai đẹp, về già là chú đẹp trai, bốn mươi tuổi mà trông cứ như ba mươi.

Kiếp trước, bạn cùng phòng vừa thấy ba tôi lần đầu đã rúc tai tôi thì thầm ngượng ngùng:

“Ba mày có tình ý với tao đó.”

Cô ta hoàn toàn không để ý cảm nhận của tôi, lý do chỉ vì ba tôi nhìn cô ta một cái.

Hôm sau, cô ta mặc váy khoét ngực, cố tình đi qua đi lại trước mặt ba tôi.

Tôi khéo léo nhắc nhở thì bị cô ta chửi xối xả:

“Đừng dùng cái đầu óc thiển cận của mày để trói buộc quyền tự do ăn mặc của tao! Thật ra mày bẩn nên nhìn ai cũng tưởng bẩn!”

Kết quả, ba tôi sợ đến mức cả tuần không dám ló mặt ra trước mặt cô ta.

Cô ta càng mê hơn, còn cười e thẹn:

“Ba mày thương tao vì tao chấp nhận làm người thứ ba vì yêu.”

Hiện tại, bạn cùng phòng đang khập khiễng đi về phía này.

4

Mặt mũi cô ta bầm tím, cả người bẩn thỉu tả tơi, mùi hôi từ xa cả mấy mét cũng ngửi thấy.

Ngay trên xe khách, màn giao lưu vừa rồi kết thúc bằng một thùng rác úp thẳng lên đầu.

Ba tôi mắc chứng sạch sẽ, thấy cảnh đó kinh hãi, bịt mũi vội vàng gọi dì Vương đưa cô ta đi dọn dẹp, còn không quên hỏi han tình hình vết thương.

Bạn cùng phòng cúi gằm mặt suốt.

“Cảm ơn chú, cảm ơn dì.”

Nhận được ánh mắt của ba tôi liền lẩn tránh như bị dọa, theo dì Vương chạy biến.

Trở về phòng quen thuộc, cơ thể căng thẳng cả ngày rốt cuộc cũng được thả lỏng.

Tôi đổ người xuống giường, bắt đầu tổng kết lại.

Giờ đã tránh được bạn cùng phòng, bước tiếp theo chính là vụ bắt cóc, nhưng manh mối thì ít ỏi, chỉ có một hình vẽ mờ nhòe.

Nghĩ tới nghĩ lui rồi cũng ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, trong nhà không còn ai.

Nhìn đồng hồ thì đúng là cuối tuần rồi.

Ba mẹ tôi tình cảm rất tốt.

Cuối tuần là ba sẽ dắt mẹ đi hẹn hò, tạo ra thế giới riêng của hai người, mấy chục năm nay không hề thay đổi.

Kiếp trước vì bạn cùng phòng phát điên, ba mẹ tôi suốt ngày cãi nhau.

Giờ thì cô ta nằm im trong phòng dưỡng thương, thoắt cái đã một tuần trôi qua, gia đình yên ổn, mẹ tôi càng lúc càng dịu dàng.

Vợ chồng già sống bên nhau, nhìn họ hạnh phúc thế này tôi cũng thấy vui lây.

Tôi suốt ngày trốn trong phòng viết viết vẽ vẽ, cố tìm manh mối.

Nhưng cảnh yên bình không kéo dài được bao lâu.

Mẹ tôi bắt đầu có biểu hiện rõ ràng là tâm trạng bực bội, hơn nữa còn chuyển sang ngủ phòng riêng.

Tôi hiểu ngay.

Mẹ lại dỗi rồi.

Mẹ tôi là kiểu phụ nữ nhỏ nhẹ điển hình, sống trong sự bảo bọc của ba chẳng khác gì ở tháp ngà.

Cứ dăm bữa nửa tháng là nhà lại diễn một màn kịch vợ chồng nho nhỏ, cuối cùng đều kết thúc bằng việc ba tôi nhanh chóng nhận sai.

Tôi đã quen rồi.

Nhưng lần này, đợi mãi vẫn không thấy hai người làm lành.