Chương 1
Cập nhật: 1 tháng trước
01.
Đêm tân hôn, tôi cố tình mặc bộ đồ ngủ màu đỏ rực siêu đẹp.
Đang định tình chàng ý thiếp với anh chồng thì RẦM một phát, cửa phòng bị đá tung ra.
Một đám bà cô bà thím tay mỗi người cầm 2 cái quần lót bốc mùi bước vào, tôi sững sờ tại chỗ.
Chưa kịp nói gì đã bị tụi bả đè xuống, kéo mạnh bộ đồ ngủ trên người tôi, soạt soạt vài cái là rách nát.
Chưa đầy 10s, bộ ngủ lụa cao cấp giá 3999 tệ (~14tr) của tôi đã biến thành… giẻ lau nhà.
Tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã bị lôi cổ nhét vào nhà tắm cùng mớ quần lót hôi rình.
“Dương Dương à, đừng trách tụi dì dữ quá nha, tụi dì cũng là vì muốn tốt cho cháu thôi.”
“Ngày cưới mà cô dâu tắm rửa sạch sẽ rồi giặt đồ lót cho ba chồng thì mới gọi là về nhà chồng, làm vợ hiền dâu thảo đó con.”
…Vợ hiền?
…Dâu thảo?
Tôi sốc đến nỗi há mồm không nói nổi một chữ, theo phản xạ nhìn về phía chồng.
Anh ta lại giả điếc giả mù, đứng yên như tượng đá, chẳng buồn liếc tôi lấy một cái.
Tôi nửa người mặc không ra mặc, bị đám người đó vây quanh như xem khỉ trong chuồng thú, bình phẩm đủ kiểu.
Ba chồng tôi thì lại như sói đói lâu năm, đôi mắt hám sắc nhìn chằm chằm vào thân thể nửa kín nửa hở của tôi, còn giả bộ ra vẻ thương lượng:
“Không muốn giặt thì đưa tiền lì xì, mười vạn (~350tr) một cái.”
…Mười vạn?
Tôi sực nhớ gì đó, quay lại đếm nhanh mớ quần lót trong chậu nước.
Không thiếu một cái nào, 16 cái tất thảy.
Tổng cộng… 160 vạn. Vừa đúng bằng tiền hồi môn của tôi!
Ban ngày còn đang cưới hỏi linh đình, chưa kịp động phòng đã bị đòi tiền hồi môn?
Tính toán cũng quá chi ly đi!
Tôi còn chưa kịp mở miệng, mấy bà tám răng vàng đầy miệng đã nhao nhao lên:
“Ấy cha, coi bộ là không muốn rồi! Đúng là con dâu thời nay chảnh dữ lắm, đâu có ngoan ngoãn biết điều như tụi mình ngày xưa… haizz… thời thế thay đổi rồi…”
“Không nói chuyện khác, chỉ nhìn dáng người thôi thì vợ thằng Phi chắc chắn đẻ được con trai đó nha, mông cong ngực nở, dáng xịn sò!”
“Xời, dáng đẹp thì sao, nhìn cái mặt là biết không nghe lời rồi!”
“Oa, coi kìa! Đồ trang sức đúng là xịn, chắc cả đống tiền!”
Khi tiếng “choang” của hộp đồ trang sức rơi xuống đất vang lên, một bà hét toáng:
“Mẹ A Phi ơi! Cái này chắc tốn cả đống tiền nhà bà hả?”
“Con dâu gì mà như thần tài ấy nhỉ?!”
“Nhìn ăn mặc là biết không phải đứa an phận rồi…”
Sau đó lại là tiếng lục lọi lục tung đồ đạc.
Chưa đầy một phút trước tôi còn là vợ mới cưới, giờ đã bị mắng thành con đàn bà lẳng lơ.
Cướp tiền hồi môn thì thôi đi, còn mò mẫm cả đồ trang sức của tôi?
Tôi nhịn đủ rồi, nhịn nữa là hoá thành thần tiên luôn!
Tôi giật lấy áo khoác của chồng khoác lên người, nhặt cái quần lót rơi ra dưới đất, túm lấy cái bà nhiều chuyện nhất, tạch một phát nhét nguyên cái quần vô mồm bả.
“Mặt với mông mà lắp lộn thì không sao, nhưng cái mồm bậy bạ thì phải chặn lại!”
Xong tôi nhấc cái xô nước lạnh dội thẳng lên đầu bả:
“Đầu óc không tỉnh táo thì để tôi giúp bà tỉnh vậy!”
02.
Bà thím kia bị tôi đánh cho sững người, mất cả nửa ngày mới móc được cái quần lót rách nát hôi rình ra, mặt mày tái mét ôm bồn cầu nôn khan như điên.
Những người còn lại thấy sức chiến đấu của tôi kinh khủng như vậy cũng im bặt.
Trong nhà vệ sinh im phăng phắc.
Chỉ còn tiếng la hét om sòm của đám người đang lục tung của hồi môn của tôi ngoài phòng.
Tôi kéo áo khoác của A Phi khoác lên người rồi bước ra ngoài.
Năm xưa tôi cũng là chị đại trong đám “tiểu thư thần kinh” đấy chứ.
Tuy đã rút khỏi giang hồ bao năm, nhưng nền tảng vẫn còn.
Nói về khoản “xé xác”, tôi chưa từng sợ ai!
Nhưng vừa mới bước khỏi cửa nhà vệ sinh, cổ tay tôi đã bị A Phi nắm chặt.
“Thanh Dương, cô của anh chỉ mới nói em vài câu, em đã ra tay đánh người, có phải quá đáng quá không?”
Tôi quá đáng?
Tôi quay người, tóm cái ly trên tủ ném thẳng vào mặt hắn.
“Lúc tôi bị bọn họ xé đồ, anh mù à?”
“Hay là lúc tôi bị bọn họ bình phẩm như heo nái, anh điếc luôn rồi?”
A Phi bị tôi chặn họng đến mức không nói nổi một lời.
Ba hắn thì trừng mắt, nổi đóa:
“Vợ của A Phi, không muốn giặt thì đưa tiền, dây dưa cái gì? Hay là muốn nuốt trọn của hồi môn?”
“Nói cho cô biết, nhà họ Chu chúng tôi không có cái kiểu con dâu giữ tiền riêng. Tốt nhất là đưa ra đây ngay.”
“Không thì mai tôi loan tin ra ngoài rằng cô thà trần truồng trước mặt cha chồng còn hơn đưa tiền, xem cô còn mặt mũi nào mà làm người không?”
Dù trong lòng tôi không còn trông mong gì nữa, nhưng vẫn theo bản năng quay đầu nhìn A Phi.
Chỉ cần anh ta chịu nói giúp tôi một câu cũng được.
Thế mà A Phi ngập ngừng cả buổi, chỉ nhỏ giọng nói với ba mình:
“Bớt nói một câu đi.”
Rồi lại quay sang giục tôi:
“Thanh Dương, em ngoan ngoãn chút đi, giặt quần lót hay đưa tiền ra, dù sao cũng là người trong nhà, tiền để ai giữ cũng như nhau mà.”
“Không thì chuyện em bị ba nhìn thấy hết sẽ lan ra ngoài, đến lúc đó cả nhà anh còn mặt mũi nào mà sống?”
Ha.
Tôi bật cười lạnh.
“Đã nói tiền để ai giữ cũng như nhau, vậy sao nhất định phải là mấy người giữ?”
“Không biết làm người, để tôi dạy cho.”
Nói xong, tôi vung tay tát A Phi lia lịa, bên trái bên phải, bốp bốp.
Tát đến nửa chừng, liếc thấy ông già nhà họ Chu đứng trơ trơ như tượng, tôi chơi luôn một thể, tiện tay tặng thêm ông ta hai bạt tai.
Sướng!
Tát xong tôi cũng mặc kệ hai cha con nhà đó trợn mắt đứng hình ra sao, tôi chạy thẳng một mạch về phòng.
Quả nhiên, tình hình còn tệ hơn tôi tưởng.
Bộ ngũ kim tôi bỏ tiền lớn đặt làm riêng giờ đây đã bị tháo nát đến không còn hình dạng, từng mảnh văng tung tóe khắp sàn.
Đám bà thím kia thì như chó đói thấy thịt, mắt xanh lét nhào vào giành giật những mảnh lá vàng rơi ra từ vương miện cưới của tôi.
Đó là thứ ba mẹ tôi đã dành dụm từng chút một từ khi tôi còn bé để làm của hồi môn.
Tôi tức đến phát điên!
Xông thẳng tới, đạp mỗi bà một cú, ngay giữa lúc mấy bà ấy đang chổng mông cắm đầu lượm vàng.
Chỉ trong nháy mắt, cả phòng vang lên tiếng gào khóc, chửi rủa, loạn như chợ vỡ.
Tiếp sau đó là tiếng quát tháo của A Phi.
“Vương Thanh Dương!”
“Ngay cả mẹ tôi mà em cũng dám đánh, em còn là người không hả?”
“Hôm nay tôi phải dạy dỗ em một trận, để em biết trong cái nhà này ai mới là người có tiếng nói!”
Ai có tiếng nói, thì sức mạnh quyết định!
Tôi túm cổ A Phi, ném hắn một cú qua vai đúng chuẩn đô vật chuyên nghiệp.
Mẹ nó chứ!
Hôm nay cho dù ông trời có xuống, tôi cũng phải đánh gẫy răng cả cái nhà này!
03.
Tất cả là nhờ sự giáo dục sói hoang của ba tôi.
Trước khi gặp mặt A Phi, tôi đã thất bại trong 18 lần xem mắt.
Lý do chỉ có một, tôi quá mạnh tay, quá bạo lực.
Chủ trương của tôi là, có thể động tay thì tuyệt đối không nói miệng.
Mãi đến khi ba mẹ tôi nâng tiền hồi môn lên 160 vạn, rồi còn gói ghém tôi thành một bé hoa nhài yếu đuối, thì bà mối mới giới thiệu tôi cho A Phi.
Hắn không hút thuốc, không uống rượu, ít nói, công việc ổn định.
Mỗi lần ba mẹ hắn gặp tôi cũng toàn gọi “con gái à”, “con dâu ngoan” đủ kiểu.
Dù điều kiện gia đình chẳng có gì đặc biệt, nhưng trong giới xem mắt, được xem là hàng hiếm, người bình thường.
Thế là, chúng tôi bước vào lễ đường hôn nhân.
Ba mẹ tôi cuối cùng cũng gả xong “con quỷ nhỏ từng đánh cả khu chung cư” đi.
Ai ngờ ngay đêm tân hôn, cả nhà đó lập tức lộ nguyên hình.
Xé áo tôi, bắt tôi giặt đồ, còn cướp phá cả ngũ kim của tôi.
Đặc biệt là A Phi, những hành vi đó với hắn đều là chuyện bình thường.
Còn tôi, chỉ mới phản kháng một chút thì đã bị hắn đòi “dạy dỗ”?
Ha, để xem ai dạy ai!
Nửa tiếng sau, tôi thản nhiên như không, đứng nhìn một vòng bà cô cùng ba của A Phi đang nằm la liệt dưới đất.
Người nào mặt cũng sưng như heo, quần áo tả tơi chẳng khác gì dân chạy loạn.
Còn A Phi, ngay đầu trận đã bị tôi xử đẹp, quăng thẳng vào nhà vệ sinh ngồi giặt đồ.
Ba hắn, cũng chính là cha chồng tôi trừng mắt nhìn tôi như thể thấy quái vật, vừa lùi vừa run lẩy bẩy mở miệng:
“Cô… cô là cái giống gì vậy?”
“Cô không phải… là giáo viên sao? Sao lại đánh nhau kinh khủng vậy?!”
Tôi lắc lắc cổ tay, đi tới nhấc cái đèn bàn trên bàn lên gõ bốp một phát vô đầu ông ta:
“Xin lỗi, quên không nói, tôi tập võ từ nhỏ.”
“Hiện tại đang là giáo viên thể dục kiêm huấn luyện viên tán thủ của một trường học.”
“Á—!”
Cằm ông ta như rớt xuống đất, sau đó gào vào nhà vệ sinh:
“A Phi, ly hôn ngay!”
“Loại con dâu thế này, nhà này không chứa nổi!”
“Chả trách ba mẹ nó cho nhiều hồi môn thế! Tưởng là nhà không có con trai, dễ bắt nạt, hóa ra tụi nó coi nhà mình như bao cát! A Phi, cái thằng nhóc khốn, mày cưới cái thứ gì về thế hả? Mau ly hôn cho tao!”
“Ly hôn?”
Tôi phá lên cười, càng cười càng lớn, rồi bước tới đạp vỡ tan cánh cửa kính nhà vệ sinh.
“A Phi, trong từ điển của bà đây chỉ có ‘góa chồng’, không có ‘ly hôn’!”
“Năm nay tôi 33 rồi, khó khăn lắm mới gả ra được. Anh dám ly hôn thử coi!”
“Tôi cho các người một đêm, bằng mọi cách, khôi phục nguyên vẹn bộ ngũ kim cho tôi. Không thì… tự mà liệu hồn!”
Nói xong, tôi giơ chân đạp tiếp, đá mảnh kính còn sót lại vỡ vụn ra hết.
Choang!
Bên trong, A Phi, mặt mày bầm tím, đang ngồi co ro trên ghế con giặt đồ, cả người run lên thấy rõ.
Trở về phòng, đám bà tám đã chuồn sạch.
Cha chồng tôi thì đang nắm tóc mẹ chồng, tát lia lịa.
“Vừa nãy ông đây bị đánh, bà đi đâu mất rồi hả?”
“Nó đánh ông gần chết, bà khoái chí lắm đúng không?”
Mẹ chồng bị giật tóc đến mức gân xanh nổi đầy trán, nhìn là biết đang cố chịu đau đến cực độ, nhưng lại không rên một tiếng.
Cảnh tượng này tôi từng gặp khi còn làm tình nguyện viên ở cộng đồng dân cư.
Chỉ có những người phụ nữ bị bạo hành lâu năm mới không dám kêu.
Vì họ biết, càng kêu thì sẽ càng bị đánh nặng hơn.