Chương 1
Cập nhật: 2 tuần trước
1.
Tôi ch .t sững trước cửa lớp học.
Người đang được tỏ tình giữa trung tâm lớp học lúc này, chính là bạn trai tôi – Cố Trì – người mà tôi đang bàn chuyện kết hôn.
Trước mắt những dòng bình luận vẫn đang tiếp tục:
【Ngọt quá trời luôn, cặp chính lệch tuổi đáng yêu nhất quả đất, mụ già cút lẹ đi!】
【Không sao đâu không sao đâu, giám thị chỉ cần một tin nhắn là đuổi cổ bà ta rồi, đây là phân đoạn xác nhận tình cảm của nam nữ chính cơ mà, sao để bà ta cản đường được!】
【Nam chính mau đồng ý đi! Đêm nay liền có thể mở khóa phân cảnh phòng học play rồi! Đúng là mấy cặp trẻ chơi gì cũng táo bạo thật!】
【Tôi nhớ đoạn này, nam chính cúi đầu thần phục trước mặt nữ chính, nữ chính tháo kính anh ấy rồi dẫm lên vai anh, nam chính thở hổn hển như chó. Nữ phụ kia có soi lại cái bản mặt già chát của mình không? Như vậy còn khiến nam chính hứng nổi à?!】
?
Nghĩ đến vẻ mặt ăn no chưa đã sáng nay của Cố Trì, tôi bỗng thấy nghi hoặc:
Những dòng bình luận này… là thật à?
Ngay giây sau—
Điện thoại rung mạnh.
Tin nhắn từ giám thị:
[Tiểu San, đến phòng tôi một lát.]
Vừa bước vào phòng giám thị, ông ta liền khóa cửa lại, vẻ mặt đầy quan tâm.
“Hoài San, nghe nói có học sinh viết thư tình cho Cố Trì? Chuyện này nghiêm trọng đấy, hai em phải xử lý cho khéo.”
Tôi hiểu ông đang ám chỉ gì.
Mười mấy năm trước, ông từng có một học trò cưng là giáo viên trẻ tuổi. Vì tính cách thân thiện, cô giáo nhanh chóng hòa nhập với học sinh. Một nam sinh trong lớp vì vậy mà nảy sinh tình cảm, thậm chí còn công khai tỏ tình.
Cô giáo đó đã nghiêm túc từ chối.
Nhưng không ngờ, cậu nam sinh phản ứng cực đoan, để lại thư tuyệt mệnh rồi n.h ảy từ sân thượng.
Tuy không ch .t, nhưng liệt nửa người, tương lai vốn đầy hứa hẹn hoàn toàn tan vỡ.
Phụ huynh đến trường gây náo loạn, chỉ vào mặt cô giáo mà chửi: “Đồ đàn bà lẳng lơ dụ dỗ trai trẻ.”
Rồi còn tìm đến nhà bạn trai cô ta để khóc lóc, cuối cùng cô bị đá, bị trường đuổi việc, và mắc chứng tr ầm cảm nặng.
Vì thế, giám thị luôn lấy chuyện này ra cảnh báo những giáo viên trẻ như chúng tôi.
“Đừng tưởng mấy học sinh trông nhút nhát là hiền. Chính kiểu đó lại dễ làm ra chuyện điên rồ nhất.”
Tôi nghĩ đến cô gái vừa tỏ tình với Cố Trì, nữ chính trong đám bình luận kia.
Cô ấy tên là Lâm Thắng Lan, học sinh mờ nhạt nhất lớp.
“Còn nữa, em có biết Cố Trì đã chu cấp cho Lâm Thắng Lan suốt một năm qua không?”
2
Dòng bình luận lúc này vẫn đang nhắc nhở tôi về tiến triển tình cảm giữa nam nữ chính.
【Nhìn gương mặt đỏ hây hây của nữ chính kìa, khiến tôi nhớ đến hồi mình từng yêu sớm, ôi tuổi trẻ!】
【Nam chính gọi nữ chính ra ngoài rồi! Là định ra ngoài hôn nhau đấy à!】
【Cũng đúng thôi, hôn một trăm lần cái bà chủ nhiệm già kia thì thà hôn một cái nhẹ nhàng lên đôi môi mềm mại hồng hồng của nữ chính còn hơn.】
【Nam chính với nữ phụ chỉ còn lại trách nhiệm thôi, từ lâu đã chẳng còn yêu đương gì nữa, tình yêu đích thực chính là…???】
Bình luận đột ngột dừng lại.
Tim tôi chùng xuống.
Tôi và Cố Trì là bạn học từ thời cấp hai, thanh mai trúc mã.
Lúc đó cha mẹ anh bận rộn kinh doanh nên gửi anh về Quảng Châu sống với bà nội và học hành. Chúng tôi ngồi cùng bàn từ khi ấy.
Ban đầu chỉ là những cảm mến âm thầm, chẳng ai dám nói trước.
Mãi đến năm thi đại học, cha mẹ Cố Trì lui về tuyến sau, chuyển về Bắc Thành sinh sống và định đón anh về học lớp 12, tham gia thi ở đó.
Cố Trì mới chịu thổ lộ.
Anh nắm tay tôi, bảo tôi tin anh, rằng nhất định sẽ thi cùng trường với tôi, rằng trong kế hoạch tương lai của anh, tôi đã sớm có mặt từ lâu.
Bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi, nhưng trong mắt anh, ánh lên những vì sao khiến tim tôi rung động.
Chính những năm tháng ngọt ngào ấy, cùng sự đồng lòng trong lý tưởng, khiến tôi không thể tin được người đàn ông phát cuồng vì tình trong những dòng bình luận kia lại là Cố Trì.
Tôi chợt nhớ đến chuyện xảy ra tuần trước, khi Cố Trì nhận được lá thư tình.
Hôm đó toàn khối tổng vệ sinh.
Cô chủ nhiệm lớp bên bị vỡ ối sớm mấy ngày, cả tầng học rối loạn cả lên. Cố Trì cùng mấy thầy khác chạy đi giúp đưa cô ấy tới bệnh viện.
Tan học, tôi thay anh lấy giáo án và cặp sách.
Vừa cầm lên thì một tờ giấy thư màu hồng nhạt nhẹ nhàng xoay một vòng rồi rơi xuống đất.
Nét chữ giống hệt con người.
Nhỏ nhắn, mềm mại, thanh thoát.
Trên đó viết:
【Thầy Cố, em thầm thích thầy rất lâu rồi, thầy có thể làm bạn trai em không?】
Ký tên:
Lâm Thắng Lan.
Tối hôm đó tôi mang lá thư tỏ tình đưa cho Cố Trì xem.
Sắc mặt anh u ám đến đáng sợ.
“Thật là Lâm Thắng Lan viết sao?”
“Không phải hình phạt vì thua trò chơi mạo hiểm à?”
“Ngày mai anh phải đến trường hỏi cho rõ ràng!”
Càng nói, Cố Trì càng tỏ ra tức tối, siết tay nắm chặt.
Chính tôi đã ngăn anh lại, bảo anh nên đi tìm giám thị hỏi ý kiến trước, còn khuyên anh rằng, là phụ nữ, lại là giáo viên chủ nhiệm của Lâm Thắng Lan, đồng thời cũng là vợ chưa cưới của anh, nếu cần nói chuyện với cô bé, tôi có lẽ thích hợp hơn.
Nhưng công việc giảng dạy bận rộn, chuyện lớp lại nhiều, lần lữa mãi cũng đến hôm nay.
Lời tỏ tình của Lâm Thắng Lan.
Thái độ của Cố Trì.
Và cả câu nói vừa rồi của giám thị – chuyện Cố Trì đã chu cấp cho Lâm Thắng Lan suốt một năm trời.
Tôi đưa tay day nhẹ ấn đường, cảm thấy đầu bắt đầu nhức.
Dòng bình luận vốn im lặng bỗng lại hiện lên, dày đặc hơn cả trước.
【Nam chính đang nói cái quái gì vậy?! Gì mà luận chứng yêu thầy giáo là kết luận từ đâu ra?!】
【Đây là truyện ngôn tình đó ông anh ơi, anh cứ do-do là được rồi, sao có thể dùng cái miệng 36 độ để nói ra những lời khiến người ta tụt mood vậy chứ?!】
【Tôi bỏ đây, đợi đến đoạn nữ chính bị nam phụ hãm hại rồi trả phí tiếp sau.】
【Hô hô hô, tối tôi cũng quay lại.】
3
Tôi quyết định gọi điện cho phụ huynh của Lâm Thắng Lan.
Nhưng vừa mở lời, thái độ từ đầu dây bên kia đã khiến tôi chết sững.
“Có chuyện gì thì đừng tìm tôi. Không phải có thằng ngu nào đó chịu chu cấp cho nó rồi sao? Ai chu cấp thì tìm người đó! Có ai bắt nó đi học đâu! Trừ khi nó chửa hoang hay là ch.ết luôn, còn không thì đừng có mà đến làm phiền chúng tôi!”
Tiếng gào thét chát chúa vang lên từ phía sau điện thoại — giọng một người đàn ông trung niên giận dữ, kèm theo là tiếng phụ nữ la hét, và tiếng trẻ con khóc oà không dứt.
“Con đàn bà chết tiệt kia, biết cho con bú không đấy? Bảo Thắng Kiệt đừng khóc nữa! Tôi đau đầu muốn nổ tung rồi đây này!”
Tôi không thể tin nổi:
“Phụ huynh của Thắng Lan…”
Nhưng ngay giây sau, rầm một tiếng, cuộc gọi bị dập thẳng.
Chỉ còn tiếng tút tút tút ngắt quãng vọng trong ống nghe.
Một giáo viên đang dạy thay lớp bên quay sang hỏi:
“Là phụ huynh của Lâm Thắng Lan hả?”
Thấy tôi gật đầu, cô ấy thở dài.
“Con bé ấy thật tội nghiệp.”
“Ba mẹ nó trước kia làm công xa nhà, để Lâm Thắng Lan lại cho ông bà trông. Năm ngoái hai người ấy có thêm đứa nữa, lần này sinh được con trai, thế là lập tức muốn nó nghỉ học để tiết kiệm tiền.”
“Tôi nghe nói trước đó còn từng đánh nó ngay trước cổng trường.”
Tôi vội vàng hỏi là chuyện xảy ra lúc nào.
Cô giáo nói là năm ngoái, lúc mới lên lớp mười.
Thấy mặt tôi biến sắc, cô vội an ủi:
“Lớp học có bao nhiêu học sinh, cô là giáo viên chủ nhiệm cũng không thể chăm chăm để ý từng người một.”
“Huống chi đây lại là lần đầu tiên cô làm chủ nhiệm.” Cô ấy nhẹ nhàng nói.
Nhưng trong lòng tôi vẫn nặng như đá đè.
Tiết hai là tiết tôi dạy.
Lâm Thắng Lan ngồi lặng lẽ trong góc, tóc mái rũ xuống trán.
Lần đầu tiên, tôi chăm chú quan sát cô bé này.
Gầy gò, mảnh khảnh, da trắng bệch.
Ngồi yên lặng trong góc lớp, không một tiếng động, như thể chỉ cần một cái bóng lướt qua cũng đủ khiến cô bé đổ sụp.
Một cô gái như vậy… lại có thể đứng trước mặt cả lớp để tỏ tình với giáo viên sao?
Tan tiết, tôi gọi đại diện môn Ngữ văn đến.
Trước kia tôi từng thấy cô bé ấy và Lâm Thắng Lan nắm tay nhau đi toilet vài lần, cứ nghĩ họ là bạn thân.
“Nhưng cô ơi, em và Lâm Thắng Lan không còn là bạn từ lâu rồi.”
Cô bé xoắn tay áo, mắt nhìn xuống, vẻ bất an.
“Bạn ấy hay nói dối lắm, cứ bảo là bố mẹ rất thương, còn kể là bố mẹ làm ăn phát đạt ở Thượng Hải, sắp về mua nhà, sẽ để lại phòng ngủ có hướng đẹp nhất cho bạn ấy. Nhưng thực tế là bố mẹ bạn ấy đâu thèm quan tâm đến bạn ấy đâu.”
“Tết dương năm ngoái, hội diễn văn nghệ xong muộn, bố mẹ em đều đi công tác, em sợ không dám về nhà một mình nên hỏi bạn ấy có thể về cùng bạn ấy được không. Kết quả là bố mẹ bạn ấy không thèm mở cửa. Hai đứa em đứng ngoài hơn nửa tiếng, mãi sau bà ngoại mới hé cửa một khe để tụi em chui vào. Lúc đó em mới biết nhà bạn ấy không giống như bạn ấy từng kể.”
“Cô ơi, em không muốn làm bạn với người hay nói dối. Vậy… có sai không ạ?”
Cô bé ngẩng đầu, hỏi tôi.
Sai sao?
Trong lòng tôi theo bản năng muốn lắc đầu.
Nhưng tôi là giáo viên, không thể kết luận một cách dễ dàng như vậy.
“Trong lớp có ai bắt nạt bạn ấy không?”
Cô bé lắc đầu, né tránh ánh mắt, nói nhỏ:
“Em không biết.”
Tôi mỉm cười với em, ra hiệu cho rời đi, rồi gọi học sinh tiếp theo vào.
Vẫn là câu hỏi cũ:
“Em có phải bạn của Lâm Thắng Lan không? Trong lớp có ai bắt nạt bạn ấy không?”
Lớp học giống như một xã hội thu nhỏ.
Dù gọi là trường học, vẫn tồn tại sự phân tầng giữa học sinh.
Học giỏi, nhà có điều kiện, ngoại hình đẹp — tự nhiên sẽ trở thành nhóm được yêu thích nhất.
Tôi hỏi liền mười mấy nữ sinh.
Câu trả lời đều là: không thân, không quen, không biết ai bắt nạt bạn ấy.
Lâm Thắng Lan tuy ít nói, nhưng lại cẩn thận, nghiêm túc.
Bình thường giáo viên vẫn giao bạn ấy thu bài, không thể nói là không có chút tương tác nào với các bạn.
Thế mà giờ đây, những câu trả lời kia khiến tôi không khỏi hoang mang.
Đinh một tiếng.
Điện thoại rung lên.
Cố Trì nhắn rằng chiều nay anh xin nghỉ.
Tôi không trả lời.
Tiết sau là tiết tự học.
Tôi quyết định lặng lẽ ghé qua lớp xem thử.