Chương 1
Cập nhật: 6 tháng trước
1
“Mẹ, con không muốn đến trường nữa.”
Con bé bấu chặt đầu ngón tay, giọng nghẹn ngào nói ra câu đó.
“Không được.”
Tôi xưa nay nghiêm khắc, chẳng buồn ngẩng đầu đã quát:
“Gần đây thành tích của con tuột dốc không phanh, sắp thi đại học rồi, con có thể đừng để mẹ phải lo nữa không?”
“Con không muốn vậy đâu…”
Nó run rẩy cắn môi.
Khi ngước lên nhìn tôi, nước mắt nó đã giàn giụa, “Mẹ, con cũng đâu có muốn như vậy.”
“Nhưng nếu còn phải đến trường, con sẽ ch.t mất!”
Nó gào lên như xé cổ họng.
Tôi sững người.
Con bé quỳ xuống trước mặt tôi, mở một đoạn video.
Trong hình, con bé luôn sạch sẽ kỹ tính lại bị bẩn thỉu phủ kín, ôm đầu co rúm trong góc nhà vệ sinh.
Ngay sau đó, một cây chổi lau sàn đen vàng dí thẳng vào mặt nó.
Từng giọt chất lỏng không rõ rơi xuống lộp độp.
Con bé bị mùi hôi xộc lên khiến nó la hét nôn khan.
Trong video có rất nhiều người đứng đó.
Nhưng không ai giúp nó, tất cả đều lấy tay che miệng cười hả hê:
“Trần Minh Châu, mày kinh thật đấy.”
“Nhìn mày y như ăn mày dưới cống bước ra ấy, ha ha ha.”
“Quay lại đi, hoa khôi trường chúng ta thành yêu tinh phân rồi!”
Những lời giễu cợt trào phúng không dứt.
Đoạn video rất dài, con bé từ xin lỗi trước ống kính, đến quỳ gối dập đầu tự tát mình tới tấp.
Nhưng bọn kia vẫn không chịu buông tha.
Nó giãy giụa, cầu xin.
Nhưng quần áo vẫn bị chúng xé nát từng chút, nằm trần truồng dưới đất.
Hàng loạt ánh đèn flash lóe sáng.
Tôi không thể tin được đứa bị sỉ nhục trong video, bị nghiền nát cả lòng tự trọng lại là đứa con gái tôi nâng niu suốt mười sáu năm trời.
Càng không dám tưởng tượng, rốt cuộc nó đã phải chịu bao nhiêu đòn tra tấn.
Nó vừa khóc vừa khẽ kể:
“Chúng lấy kim khắc chữ lên người con, ép con liếm bồn cầu rồi cười đùa.”
“Còn đe dọa con không được nói ra, nếu không sẽ tung ảnh k/h/o/ả t/h/â/n của con lên mạng.”
“Nhưng con rõ ràng đã im lặng, thế mà bọn nó vẫn đăng rồi.”
“Mẹ ơi, con đau lắm…”
Nghe tới đây, tôi cắn chặt răng, tay run lẩy bẩy.
Không lạ gì mấy hôm nay con bé cư xử kỳ lạ, đi lại cũng khó nhọc.
Tôi từng nghi ngờ có khi nó đã trót dại, ai ngờ sự thật lại tàn nhẫn như vậy.
Dường như nhớ lại điều gì, người nó run lẩy bẩy.
“Cứu con với mẹ…”
“Bọn chúng là lũ ác quỷ, tiếp tục thế này con sống không nổi mất.”
“Con muốn phản kháng, mẹ giúp con đi…”
“Mẹ là luật sư hàng đầu cả nước, chắc chắn có cách bắt hết tụi đó vào tù, đúng không?”
Nó siết chặt lấy tay áo tôi, như bấu vào sợi dây cứu mạng cuối cùng.
Ánh mắt nó tràn đầy hy vọng.
Tôi vừa định lên tiếng.
Nhưng khi thấy hình ảnh lướt qua cuối video, tôi khựng lại.
Tôi gạt tay con bé ra, lạnh nhạt nói:
“Chỉ là bạn bè đùa giỡn tí thôi, sao con lại làm lớn chuyện thế.”
“Mẹ?”
Con bé ch.t lặng, há miệng định nói gì đó.
Tôi không nhìn nó, càng thấy mình có lý nên tiếp lời:
“Muốn người ta không bắt nạt thì bản thân phải ra gì chút.”
“Sao không bắt nạt người khác mà cứ là con? Tự xem lại mình đi.”
Tôi bước vòng qua nó, vừa nói vừa hờ hững đắp mặt nạ.
Con bé không nói thêm gì nữa.
Nó rưng rưng nước mắt, nhìn tôi chằm chằm một cái rồi lao ra khỏi nhà.
2
Nửa tiếng sau, chồng tôi gọi điện tới như đ/i/ê/n.
“Em ơi, em đang ở đâu vậy?”
“Em mau tới tòa nhà trung tâm đi, con mình, Minh Châu, nó đang định nhảy lầu t/u t/u!”
Trong ống nghe, giọng Trần Dịch Tân nghẹn lại, run rẩy vì sợ hãi.
Tôi không nói gì, chỉ theo địa chỉ hắn đưa mà lái xe đến đó.
Vừa đến nơi, cả khu đã chật ních người.
“Cái gì vậy trời? Trên đó là tầng 28 đấy, nếu mà nhảy xuống, đệm khí cũng chẳng cứu nổi đâu!”
“Nghe nói bị bạn bè bắt nạt ghê lắm.”
Một bóng người đứng sát mép sân thượng.
Tòa nhà cao ngút đầu như nuốt chửng thân thể nhỏ bé của con bé.
Cảnh sát đang cố xoa dịu tình hình không dám tiến lại gần, chỉ có thể đứng ngoài ranh giới an toàn mà khuyên nhủ không ngừng.
Mẹ chồng đứng bên cạnh, lo đến rơi nước mắt.
Thấy tôi, Trần Dịch Tân vội vàng kéo tay tôi:
“Em tới rồi, mau khuyên con bé đừng làm chuyện dại dột.”
Mọi người xung quanh cũng liên tục kêu gọi con bé xuống.
Tôi bước đến gần ranh giới cảnh giới.
Lúc này con bé mới như tỉnh khỏi u mê, nhìn tôi nở một nụ cười:
“Mẹ, mẹ tới rồi.”
Thấy con bé có phản ứng, Trần Dịch Tân lập tức vỗ về:
“Minh Châu, ba cũng ở đây.”
“Con xuống được không, có chuyện gì nói với ba, ba nhất định sẽ làm chủ cho con.”
“Bà nội cũng đang ở đây, đừng dọa bà nhé con.”
Con bé lắc đầu, cười gượng gạo.
“Không, vô ích thôi.”
“Con cũng không muốn như vậy, nhưng con đâu còn lựa chọn nào khác.”
Nó lẩm bẩm trong miệng.
Giây tiếp theo, nó hít một hơi sâu, lùi thêm một bước nữa.
Giờ nó chỉ cách mép sân thượng chưa đầy năm phân, cả người nghiêng nghiêng như sắp rơi, khiến ai cũng nghẹt thở.
“Con chỉ có một yêu cầu.”
“Chỉ cần mẹ chịu đồng ý, con sẽ lập tức bước xuống, nếu không thì…”
Ánh mắt nó ánh lên vẻ cương quyết.
Lời nói ấy chẳng khác nào tuyên bố rõ ràng: nếu tôi không đồng ý, nó sẽ nhảy.
Trần Dịch Tân không dám thở mạnh, nhẹ giọng dỗ:
“Minh Châu, con đừng nông nổi, một yêu cầu thôi mà, dù có là hàng ngàn hàng vạn yêu cầu, ba với mẹ cũng sẽ chấp nhận hết.”
“Đúng không em?”
Trần Dịch Tân siết tay tôi, khẽ nói không thành tiếng: đừng từ chối.
Mẹ chồng cũng gật đầu lia lịa:
“Minh Châu yên tâm, dù là gì đi nữa, kể cả con muốn sao trên trời, bà cũng sẽ tìm cách hái xuống cho con.”
“Con mau xuống đi, về nhà với bà nha?”
Hai người bày tỏ chân tình khiến con bé có phần dao động, nó do dự nhìn tôi, lên tiếng xác nhận:
“Mẹ, mẹ sẽ đồng ý đúng không?”
Thấy con bé sắp chịu xuống, mẹ chồng đẩy tôi một cái, thúc giục:
“Diệc Thu, con nói gì đi chứ!”
Trước ánh mắt của bao người, tôi điềm tĩnh nói:
“Không.”
“Tôi không đồng ý.”
Câu trả lời của tôi khiến mọi người ch.t lặng.
Trần Dịch Tân không dám nhìn con bé, càng sợ kích động nó, cố gượng cười biện minh:
“Đừng đùa nữa mà em, em đang chọc con bé đúng không?”
“Chỉ là một yêu cầu thôi mà, con mình đâu đến mức bắt em làm chuyện trái pháp luật, mau đồng ý với con đi.”
Hắn nắm chặt lấy tay tôi, lặng lẽ van xin.
Tôi mím môi, lặp lại một lần nữa:
“Tôi không đồng ý.”
“Trần Minh Châu, có gan thì nhảy xuống đi.”
3
Vừa dứt lời, mẹ chồng lao đến tát tôi một cái thật mạnh.
“Lâm Diệc Thu, con đang nói cái quái gì thế hả?!”
“Minh Châu, đừng để ý đến con điên này, mẹ không đồng ý thì bà đồng ý, con đừng làm chuyện dại dột!”
Bà run rẩy tay chân, vội vàng tìm cách cứu vãn.
Đám đông cũng sực tỉnh, quay ra chỉ trích tôi:
“Gì vậy trời, sao bà mẹ này lại khuyên con nhảy xuống nữa, đúng là không giúp được gì lại chỉ thêm phiền.”
“Không nghe bà cụ nói à, bà ta bị điên rồi đấy.”
“Tôi thấy cũng đúng, con bé chỉ cần bà ta đồng ý là chịu xuống, không có bệnh thì ai lại không chịu nói một câu?”
“Bà làm mẹ kiểu gì vậy? Không nói được lời nào tử tế thì câm miệng đi!”
Hiện trường hỗn loạn ồn ào.
Cảnh sát sợ con bé bị kích động thêm, một mặt dỗ dành, một mặt giữ trật tự.
Trần Dịch Tân không dám để lỡ giây nào, cố lay động tôi:
“Vợ à, em sao thế?”
“Chuyện này liên quan đến mạng người mà, sao em lại không chịu đồng ý? Hay em đang lo sợ điều gì?”
“Dù có chuyện gì thì trước hết hãy đồng ý với con đi, được không?”
Tôi vẫn giữ nguyên thái độ.
Minh Châu cười chua chát, vẻ mặt như đã đoán trước.
Nó quay lại đứng sát mép sân thượng, ánh mắt tủi thân và bất lực:
“Mẹ à, con chỉ muốn một sự công bằng thôi.”
“Xin lỗi, có lẽ là con không xứng.”
“Và cũng xin lỗi đã làm phiền mọi người… nhưng sẽ không còn nữa đâu, chắc sắp được giải thoát rồi.”
Nó đã bước một chân qua lan can.
Hành động ấy khiến tất cả một lần nữa nín thở.
“Cô bé đừng nghĩ quẩn, chuyện gì rồi cũng qua được thôi, hãy nghĩ đến ba con, bà con, họ vẫn còn ở bên con mà.”
“Đúng đấy, thế giới này vẫn còn nhiều điều tốt đẹp lắm.”
Nhưng mặc kệ cảnh sát khuyên nhủ ra sao, Minh Châu cũng không dao động nữa.
Mắt mẹ chồng đỏ ngầu vì giận:
“Lâm Diệc Thu, con đàn bà điên loạn, sao mày cứ phải ép con bé đến đường cùng hả?!”
“Nếu Minh Châu có chuyện gì, bà đây sẽ kéo mày ch.t theo!”
Trần Dịch Tân cũng không hiểu nổi:
“Vợ à, rốt cuộc là tại sao?”
“Con bé chỉ muốn em đồng ý một yêu cầu thôi mà, em thật sự muốn dồn con vào chỗ ch.t à?”
“Có gan thì nó cứ nhảy đi, tôi sẽ không đồng ý.”
“Mọi chuyện đều do Trần Minh Châu không biết giữ mình, các người có gan đổ lỗi cho người khác chứ tôi thì không.”
Tôi đẩy hắn ra, tìm một chỗ ngồi thoải mái ngồi xuống.
“Không giữ mình? Đổ lỗi cho ai chứ?”
Trần Dịch Tân ngơ ngác không hiểu, còn Minh Châu thì như rơi vào nước sôi khi nghe hai chữ ‘không giữ mình’.
“Đừng nói… mẹ, con xin mẹ đừng nói ra!”
“Con không cần mẹ đồng ý nữa, mẹ chỉ cần im lặng! Nếu mẹ nói, con sẽ nhảy xuống ngay lập tức!”
Minh Châu hoảng loạn, mắt đỏ hoe nhìn tôi chằm chằm.
Nhưng tôi chẳng chiều theo, lạnh lùng nói thẳng:
“Con gái của mấy người, thân thể bị bao nhiêu người chạm vào rồi chẳng rõ, sắp đủ tiêu chuẩn ra đứng đường giơ biển mời khách rồi đấy.”
“Biết đâu, trang web mấy người hay xem cũng có mặt nó rồi.”
Tôi nhếch môi khinh bỉ.
Xung quanh bỗng yên lặng đến mức chỉ nghe tiếng gió thổi.
Tất cả đều ch.t sững.
Minh Châu không ngờ tôi lại thật sự nói ra.
Nó đứng bất động, như bị đóng băng.
Trong tai như vang lên vô số lời xì xào bàn tán, nó như bị đưa trở lại khoảnh khắc bị lột sạch giữa đám đông.
Sự sỉ nhục khiến nó nghẹt thở.
Nó gào lên trong hoảng loạn:
“Không phải con! Con không có!”
“Tại sao? Con đã nói là không cần mẹ đồng ý nữa rồi, sao mẹ vẫn phải nói ra? Rốt cuộc con có phải con gái mẹ không?”
Minh Châu điên cuồng giật tóc mình.
Hành động quá khích khiến cảnh sát không dám manh động.
Đột nhiên, nó ngừng lại.
Ánh mắt nhìn tôi đầy căm hận:
“Là vì hắn ta đúng không?”