Chương 1
Cập nhật: 2 tháng trước
1.
Bạn tôi gửi cho tôi một thùng mỹ phẩm trị giá hơn hai ngàn tệ (~7tr2).
Sau giờ làm, tôi ra trạm nhận hàng dưới khu chung cư, định lấy hàng thì bị anh nhân viên báo: “Có một bà cụ lấy rồi.”
Tôi nhíu mày.
Tôi sống một mình ở thành phố này, nào có “bà cụ” thân thích nào?
Tôi bảo anh ta mở camera giám sát ra xem, không ai khác, chính là bà cụ nhà đối diện mới dọn tới gần đây.
Tôi nghĩ có thể bà ấy cầm nhầm, liền quay lại gõ cửa nhà họ.
Mở cửa là một người đàn ông trung niên xăm trổ, dáng vẻ bóng dầu, tay trái cầm chai bia, lảo đảo như say.
Vừa nhìn thấy tôi, vẻ mặt khó chịu trên người hắn lập tức đổi thành một nụ cười dâm dê:
“Ồ, cô bé xinh xắn nhà đối diện à, vào chơi tí nào~”
Hắn nói xong liền với tay định kéo tôi vào nhà.
Tôi lập tức lùi về sau, hắn không kịp giữ thăng bằng, vấp phải bậc cửa, ngã nhào ra trước.
Chai bia vỡ tan trên nền đất, bia văng tung tóe, đầu gối hắn đập xuống đất đau điếng, hít khí lạnh liên tục.
Tôi đứng đó, lạnh nhạt nhìn hắn.
Đây chính là năng lực đặc biệt của tôi.
Chỉ cần ai có ý đồ xấu, mưu toan chiếm lợi từ tôi, thì lập tức sẽ gặp tai họa, hoặc phải trả giá gấp đôi.
Tiền bạc tôi mất cũng sẽ nhanh chóng quay lại bằng nhiều hình thức, ví dụ như trúng số chẳng hạn.
Tóm lại, tôi không thể chịu thiệt. Người muốn tôi thiệt, sẽ gặp xui gấp bội.
Tôi thản nhiên nói: “Chú nhiệt tình quá ha, cúi lạy tôi luôn rồi.”
Mặt hắn đỏ bừng vì mất mặt.
Hắn đứng dậy, cau có nhìn tôi: “Cô gõ cửa nhà tôi làm gì?”
Tôi giơ điện thoại ra, chỉ vào ảnh chụp từ camera:
“Bà cụ này chắc là mẹ chú? Bà ấy lấy nhầm hàng của tôi rồi, phiền chú trả lại.”
Tên đàn ông kia nói:
“Cô nói là của cô thì là của cô chắc? Mẹ tôi lấy hàng của chính bà ấy đấy.”
Đúng lúc này, một bà cụ xấu xí bước ra, lớn tiếng quát:
“Ai lấy nhầm đồ nhà cô hả?”
“Con gái trẻ mà ăn nói hàm hồ! Đó là đồ bạn tôi gửi cho tôi!”
“Bằng chứng đâu? Có chứng cứ gì nói tôi lấy đồ nhà cô?”
Tôi liếc mắt qua khe giữa hai người, thấy trên bàn trà trong phòng khách là chiếc hộp mỹ phẩm bạn tôi gửi, hộp đã bị bóc ra.
Hai người kia phát hiện ánh mắt tôi, liền cùng nhau chắn tầm nhìn.
“Đừng có mà nhìn lung tung, coi chừng mọc lẹo đấy!”
“Nói cho cô biết, chúng tôi không phải hạng dễ bị bắt nạt!”
Bà già kia chống nạnh, ngẩng cao đầu, mắt đầy khinh miệt:
“Đừng đứng trước cửa nhà tôi lải nhải, xui xẻo!”
“Không tin thì gọi công an đi, xem họ đứng về phía ai!”
Thấy thái độ đó, tôi cũng chẳng buồn nói thêm.
Gọi công an? Mệt lắm. Đoán chừng bà già này cũng chỉ biết giở mấy trò khóc lóc ăn vạ, làm loạn, khiến người ta đau đầu.
Tôi nghe ông Trương dưới lầu nói rồi, nhà đối diện này rất khó sống chung.
Ông ấy có người quen sống cùng làng với họ ở khu khác, nổi tiếng vô lại, ai cũng tránh xa.
Gặp phải kiểu người này, tôi cũng chẳng tức giận, càng không định báo cảnh sát.
Tôi chỉ cần chờ là được.
Không bao lâu nữa, bọn họ sẽ mất tiền gấp đôi, tức là hơn bốn ngàn tệ (~14tr4).
Tôi quay lại cửa nhà mình, nhưng không mở khóa vào ngay.
Tôi nghiêng người, dựa vào tường, tay đút túi, chuẩn bị xem kịch vui.
Bà già kia có vẻ bị tôi chọc tức.
“Cái điệu bộ đó của cô là gì hả? Cái vẻ mặt đáng ghét đó là sao? Cô nguyền rủa tôi đấy à?”
“Ai da! Á…!”
Bà ta vô tình giẫm lên mảnh thủy tinh do chai bia khi nãy con trai làm vỡ, ngã sõng soài xuống đất.
Bà ta vô tình giẫm lên mảnh thủy tinh từ chai bia mà con trai bà ta vừa làm vỡ, ngã nhào xuống đất.
Mảnh chai găm thẳng vào chân bà ta, máu chảy ròng ròng.
Bà già đó hét lên như thể bị chọc tiết vậy.
Tôi nói: “Tự làm tự chịu.”
Bình thản lấy chìa khóa mở cửa bước vào nhà.
2
Cửa nhà tôi còn chưa kịp đóng, tên đàn ông bóng dầu kia đã gào lên từ ngoài hành lang: “Con nhãi kia, đừng hòng trốn!”
“Cô hại mẹ tôi ra nông nỗi này, mau đền tiền!”
Tôi lập tức rút điện thoại từ túi ra.
Hắn hùng hổ xông tới, miệng còn hét: “Còn dám báo công an à?”
“Ông đây đập nát điện thoại của mày, xem mày lấy gì mà báo!”
Tôi bình tĩnh hỏi: “Anh muốn tôi đền bao nhiêu?”
Cái tay vừa định giật điện thoại của gã xăm trổ lập tức khựng lại giữa không trung.
Vẻ mặt giận dữ biến thành bối rối và ngơ ngác.
Rõ ràng hắn không ngờ tôi lại phản ứng như vậy.
Điều đó khiến hắn cũng chột dạ, hơi lùi lại, chưa biết phải tiếp tục thế nào.
Tôi hỏi lại lần nữa: “Muốn bao nhiêu? Nói thẳng đi.”
“Tôi còn phải về nhà coi phim, không rảnh đứng đây nghe anh lảm nhảm.”
Mặt hắn gượng gạo hiện lên nụ cười: “Con nhóc này biết điều đấy.”
“Năm ngàn. Không, một vạn!”
Bà già còn đang rên hừ hừ dưới đất lập tức ngồi bật dậy la toáng lên: “Không được! Ít nhất phải hai vạn!”
“Con nhãi này hại tôi nằm viện ít nhất một tháng!”
Tên xăm trổ hình như đang dò xét nét mặt tôi, muốn xem mức tiền này có phải là giới hạn tôi chịu được không, còn định thương lượng tiếp.
Tôi hỏi: “Hai vạn đủ chưa? Hay là tôi cho thêm chút?”
Nghe tôi nói vậy, hắn khẽ nhíu mày.
Có lẽ bản năng mách bảo hắn có gì đó không ổn, bèn lùi lại một bước, ánh mắt đánh giá tôi từ đầu đến chân.
Hắn nói: “Con nhỏ này… không phải định chơi chiêu gì đấy chứ?”
“Nói trước cho biết, ông đây không sợ đâu!”
“Ông đây mới ra tù, ngồi bóc lịch quen như ở nhà ấy!”
“Bạn bè giang hồ cũng không thiếu đâu!”
Tôi ngắt lời: “Một thằng đàn ông mà nói chuyện dai như đàn bà, rốt cuộc là có lấy tiền không? Nói một câu cho rõ!”
“Không lấy thì tôi về đây, phiền phức chết đi được.”
Gã xăm trổ nghiến răng, nói: “Dĩ nhiên là lấy! Sao có thể dễ dàng bỏ qua cho—”
Hắn chưa kịp nói xong, tôi đã cắt ngang: “Bao nhiêu? Chốt một giá.”
Thực ra tôi thúc hắn là để hắn ra giá cao hơn.
Vì cuối cùng, hắn sẽ phải trả lại gấp đôi, mà tôi thì không bao giờ chịu thiệt. Số tiền tôi bỏ ra rồi sẽ quay trở về, theo cách khác.
Tên xăm trổ nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Một vạn rưỡi! Đưa xong là xong, coi như cô không liên quan gì nữa.”
“Ông đây là người trong xã hội, nói là làm, giữ chữ tín!”
Tôi chẳng nói thêm lời nào, chuyển khoản luôn.
Sau đó đóng cửa.
Tôi còn nghe thấy hai mẹ con nhà kia cười rộ lên ngoài hành lang, còn chửi tôi là con gà ngốc bị lừa.
Tôi cười nhạt, nghĩ: Rồi sẽ biết ai mới là con gà ngốc.
Tôi vừa huýt sáo vừa đi vào nhà vệ sinh tẩy trang, thay đồ ở nhà, bật nhạc lên.
Rồi tôi đứng bên cửa sổ nhìn xuống tầng dưới.
Tên xăm trổ đang đỡ bà già lên chiếc ô tô cũ của nhà họ.
Xe khởi động, hắn đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao vọt đi.
Ở bãi cỏ bên vệ đường, một con mèo hoang đang rình rập một con chim khách, chuẩn bị vồ lấy.
Chiếc xe lao ra khiến con chim giật mình bay lên.
Con mèo cũng bật người đuổi theo.
Không bắt được chim, nhưng nó lại đáp trúng ngay kính chắn gió trước của chiếc xe mà tên xăm trổ đang lái.
Hắn có lẽ giật mình, lập tức xoay vô lăng.
“Rầm”—chiếc xe đâm thẳng vào trụ đèn đường bên cạnh.
Trụ đèn bị đâm gãy, đầu xe móp một mảng to tướng.
Tôi nhìn thấy logo sau xe—một chiếc BMW.
Đoán chắc chi phí sửa cũng phải hơn ba vạn.
Xem xong vở kịch, tôi hài lòng nhấp một ngụm trà nhài, vừa ăn tối vừa xem phim.
3.
Xem xong một tập phim, tôi cũng ăn xong bữa tối, thay đồ rồi ra ngoài đi dạo.
Dưới chân cột đèn đường, tôi trông thấy một con chó Phốc Sóc nhỏ đang tội nghiệp gặm đồ ăn bên cạnh thùng rác.
Nó vừa ăn được vài miếng đã nôn ra, nhưng có vẻ đói quá chịu không nổi, lại cố gắng nuốt xuống.
Trên người nó vẫn còn mặc một cái áo nhỏ xinh đẹp, nhìn như kiểu có người nuôi đàng hoàng.
Có lẽ bị bỏ rơi, hoặc đi lạc.
Đúng lúc ấy, tôi bỗng nhớ ra đã từng thấy một tờ rơi ở đâu đó, có người đang tìm chó, miêu tả rất giống con này.
Còn ghi rõ, hậu tạ hai vạn tệ.
Tôi lập tức hiểu ra, đây chính là cơ hội “thu hồi vốn” mà thể chất đặc biệt của tôi mang đến.
Tôi ghé vào cửa hàng tiện lợi gần đó, mua vài thanh xúc xích và một sợi dây dắt chó.
Cho nó ăn xong, tôi đeo dây vào, con chó lập tức ngoan ngoãn đi theo tôi.
Tôi tìm lại số điện thoại trên tờ rơi, gọi luôn.
Người bên kia kích động vô cùng, nói sẽ đến ngay.
Mười lăm phút sau, người đến nơi, cảm ơn rối rít, chuyển khoản cho tôi hai vạn không thiếu một xu.
Tôi tất nhiên là vui vẻ nhận lấy.
Sau một hồi “lao động nhẹ nhàng”, tôi còn lời tận năm nghìn, vui quá chừng.
Tôi vừa ngâm nga vừa thảnh thơi đi về.
Vừa bước vào cửa, tôi đã thấy thông báo trong nhóm cư dân, gã đàn ông xăm trổ nhà đối diện vừa gửi lời mời kết bạn WeChat.
Tôi không do dự, bấm “chấp nhận”.
Chưa đến ba giây sau, hắn gọi video qua WeChat.
Tôi bắt máy, vừa nghe máy vừa nói:
“Nói đi, lần này lại định đòi bao nhiêu?”
Tôi còn đang lẩm nhẩm hát theo nhạc, tâm trạng quả thực rất sảng khoái.
Đầu dây bên kia im lặng một chút, rồi nhỏ giọng:
“Con nhỏ này có vấn đề thần kinh à?”
“Tôi đòi tiền mà cô còn hát? Tiền cô nhiều đến mức không biết tiêu vào đâu chắc?”
Tôi đáp thẳng: “Anh là đàn ông kiểu gì vậy? Sao lắm chuyện thế?”
Gã kia bảo: “Cô còn dám gắt nữa à.”
Hắn ho khan một tiếng, rồi nói:
“Hôm qua tôi lấy của cô một vạn rưỡi, coi như chuyện đó bỏ qua.”
“Tôi đưa mẹ tôi đến bệnh viện, bác sĩ bảo là gãy xương nhẹ, phải nhập viện truyền dịch các kiểu, tốn hết hơn bốn ngàn.”
Ừm, cũng đúng như tôi dự đoán.
Gã xăm trổ tiếp tục:
“Cô đừng nói tôi trở mặt thất hứa gì đấy.”
“Lúc xuống nhà, tôi xui xẻo đâm xe vào cột đèn đường. Tôi vừa mang đi sửa, mất ba vạn.”
Cái đó tôi biết rồi.
Hắn nói tiếp:
“Cho nên cô cũng phải chia sẻ với tôi một ít tổn thất chứ?”
Tôi lạnh giọng:
“Nói vòng vo nãy giờ, chẳng phải vẫn là đòi tiền à?”
“Tôi sớm biết anh là loại người nuốt lời rồi.”
Hắn gào lên:
“Mẹ kiếp, ông đây lăn lộn ngoài xã hội, một câu nói ra như đinh đóng cột!”
Tôi cười khẩy:
“Vậy giờ anh đang nhổ đinh rồi nuốt lại hả? Không đòi thì tôi cúp máy đây.”
Hắn vội vàng nói:
“Không, lần này tôi không đòi tiền.”
“Cô đến bệnh viện chăm mẹ tôi đi, làm hộ công giúp tôi, tiết kiệm tiền thuê hộ lý.”
Hắn còn nói như thể đây là một quyết định rất đúng đắn và đường hoàng.
Cái đầu hắn chắc chắn là chứa toàn tính toán.
Tôi hỏi lại: “Chắc chưa? Tôi cho anh cơ hội suy nghĩ lại đó.”
Ngày mai là thứ bảy, tôi vốn định ngủ nướng một chút.
Nhưng nếu hắn đã muốn rước xui xẻo vào nhà, tôi cũng sẵn lòng giúp hắn một tay.
Dù sao tôi cũng là người rất hay giúp đỡ người khác.
Gã xăm trổ đáp ngay:
“Có gì đâu mà phải suy nghĩ? Quyết định vậy đi, mai sáng cô đến sớm, đừng để tôi phải gọi giục.”
Tôi còn nghe thấy tiếng bà già ở đầu dây bên kia:
“Đúng đấy, bảo con bé đến đi.”
“Nhìn bộ dạng con nhóc này là biết có tiền rồi.”
Tôi lười để ý mấy cái toan tính vớ vẩn của bọn họ.
Tắt máy, tắm rửa xong tôi ngồi đọc sách một lúc rồi đi ngủ sớm.
Sáng hôm sau, sáu giờ tôi dậy đi bộ buổi sáng, ăn sáng xong liền đến bệnh viện mà gã xăm trổ đã nói.