Chương 1
Cập nhật: 1 tuần trước
1
Hôm nay là ngày đón tân sinh viên năm nhất, tôi là chủ nhiệm câu lạc bộ tranh biện nên có mặt ở trường để chiêu sinh.
Điện thoại tôi reo liên tục, nhóm chat của sinh viên mới sôi nổi vô cùng.
Giờ nghỉ, tôi lấy điện thoại ra, mở nhóm chat lên xem thử.
【Cho mọi người xem nội bộ công ty nhà mình thế nào nhé~】
Một cô gái dùng ảnh selfie đã chỉnh kỹ làm ảnh đại diện vừa nhắn, vừa gửi loạt ảnh vào nhóm.
Tò mò, tôi mở ra xem vài tấm. Không rõ vô tình hay cố ý, trong tấm cuối cùng có một góc lộ ra hai chữ “An Hoa”.
An Hoa… chẳng phải là tập đoàn nhà tôi sao?
Tôi quay lại màn hình nhóm chat, thấy phía dưới đã có cả đống bình luận tung hô.
【An Hoa? Học muội à, đó là công ty nhà em á???】
【Đỉnh ghê luôn! Là cái An Hoa đứng đầu cả nước về xa xỉ phẩm hả?】
【Avatar của học muội là người thật hả? Xinh quá trời! Em tên gì thế?】
【Hèn gì hôm nay mắt trái mình cứ giật liên tục, thì ra là có đại gia nhập học!】
【Học muội đến trường chưa, để anh ra cổng đón nè!】
Tôi nhíu chặt mày, nhìn từng tin nhắn nhảy liên tục trong nhóm.
Cuối cùng, cô nàng ấy cũng lên tiếng: 【Vâng vâng, An Hoa là nhà em ạ~ Em tên là Lâm Nguyệt Nguyệt, giờ đang gần đến cổng trường rồi, đường hơi kẹt nên em bảo tài xế dừng ở phía trước ạ~】
Tôi khẽ cười khẩy.
Ghê gớm thật đấy.
【Lâm Nguyệt Nguyệt, tên hay ghê!】
【Chủ tịch An Hoa cũng họ Lâm nha, đúng là thiên kim tiểu thư chính hiệu luôn!】
Nhìn một đống bình luận nịnh nọt phía dưới, tôi âm thầm thoát khỏi nhóm, tắt điện thoại.
Lâm Nguyệt Nguyệt?
Chưa từng nghe qua.
Chẳng lẽ là con riêng bên ngoài của ba tôi?
Nhưng tôi lập tức bác bỏ ý nghĩ đó.
2
Tôi tên là Lâm An.
Tập đoàn An Hoa là ba mẹ đặt tên theo tên tôi mà thành.
Ba mẹ tôi tình cảm cực kỳ tốt, nên tuyệt đối không có chuyện con riêng gì ở đây.
Tài sản cả nhà vài chục tỷ, từ bé tới lớn tiền tiêu vặt mỗi tháng của tôi cũng chục vạn, thường xuyên cùng ba mẹ tham dự các buổi tiệc thượng lưu.
Dù vậy, ba mẹ tôi luôn dạy tôi rằng: làm người phải khiêm tốn, nhất là người giàu như mình.
Khoe khoang quá dễ bị ghét, còn có thể bị người xấu nhắm tới.
Vì thế tôi học trường bình thường, ăn mặc cũng không phô trương, mẹ đến họp phụ huynh cũng luôn ăn mặc giản dị, đi xe phổ thông.
Từng ấy năm, chẳng ai biết tôi là con nhà giàu.
Ngay cả phần thông tin phụ huynh trong hồ sơ, tôi cũng khai là nhân viên nhỏ của một công ty con thuộc An Hoa.
Hai mươi năm sống trên đời, tôi chưa từng nghĩ có người trơ trẽn đến mức đi mượn thân phận tôi để khoe khoang, bám váy lấy lợi.
Tôi thở dài, nhấc điện thoại gọi cho dì út, nhờ dì tra xem cô nàng Lâm Nguyệt Nguyệt này là ai.
Dì không hỏi nhiều, chỉ “Ừ” một tiếng rồi cúp máy.
Một trong số ảnh mà Lâm Nguyệt Nguyệt đăng là văn phòng tổng giám đốc — người bình thường không vào được.
Không biết cô ta kiếm đâu ra ảnh đó nữa.
Chưa đến một lúc, đã có mười mấy người tụ lại trước quầy chiêu sinh của tôi, dẫn đầu chính là Lâm Nguyệt Nguyệt.
Cô ta tháo kính râm xuống, nhìn tôi từ đầu đến chân, giọng đầy khinh miệt:
“Đây là Lâm An á? Trông cũng bình thường thôi mà.”
Mấy cậu con trai đi theo lập tức hùa theo:
“Đúng thế, khí chất thì đâu có giả vờ được.”
“Nghe nói ba của Lâm An chỉ là nhân viên nhỏ trong công ty con của An Hoa thôi, sao mà so với Nguyệt Nguyệt được?”
“Phải đó, gia đình bình thường mà cứ tỏ vẻ, đúng là ngoài gương mặt ra thì chẳng có gì cả…”
Trong số mấy người đó, tôi thấy có cả tên con trai từng bị tôi từ chối trước toàn khoa, và… bạn trai hiện tại của tôi, Trần Khoan.
Lần tỏ tình đó rình rang cả trường, sau khi bị từ chối, tên đó chắc tức điên nên từ đó cứ nhằm vào tôi mà đá xoáy.
Còn Trần Khoan vẫn không nói gì, như đang lưỡng lự điều gì đó.
Chẳng bao lâu, anh ta bước đến trước mặt tôi.
“Này Lâm An, chúng ta chia tay đi. Anh không còn thích em nữa, xin em đừng dây dưa nữa.”
Ngay sau đó, Lâm Nguyệt Nguyệt ra vẻ ngỡ ngàng nhìn Trần Khoan, rồi quay sang tôi:
“Lâm An học tỷ, sao học trưởng lại đòi chia tay chị vậy? Có phải vì em không? Nếu là do em, em sẽ thấy áy náy lắm…”
Trà xanh chính hiệu.
Tôi trợn mắt, lười nói.
Tôi còn chưa mở lời, cô ta đã tự diễn cả vở.
Tôi bật cười:
“Chia tay là điều tôi muốn từ lâu. Trần Khoan, nhớ cho rõ — là tôi đá anh đấy.”
Rồi quay sang nói với Lâm Nguyệt Nguyệt:
“Học muội à, không liên quan gì đến em đâu.”
Lúc này, Trần Khoan tháo chiếc đồng hồ trên tay ra, ném lên quầy chiêu sinh:
“Cái này trả lại em. Anh không cần nữa.”
Xong quay lưng bước đi, trước khi đi còn lén liếc nhìn Lâm Nguyệt Nguyệt, bước đi chậm rãi như cố tình quan sát phản ứng.
Lâm Nguyệt Nguyệt trông thấy kiểu đồng hồ ấy thì mặt biến sắc, vội vàng nhặt lên xem.
Thấy cô ta có vẻ hiểu lầm gì đó, tôi cười thầm trong bụng, chẳng buồn lên tiếng.
Chiếc đồng hồ đó hơn chục vạn tệ, là tôi tiện tay tặng Trần Khoan lúc trước.
Nhưng vì ngại lòng tự trọng của anh ta, tôi nói là hàng hai trăm tệ.
Trần Khoan cũng tin thật.
Bây giờ chia tay còn đem trả lại.
Cũng coi như không lỗ.
Tôi nhìn Trần Khoan và Lâm Nguyệt Nguyệt, cười nhếch môi, thấy nực cười không chịu nổi.
Nhìn Trần Khoan thế kia, rõ là thấy Lâm Nguyệt Nguyệt có tiền mà nhảy theo.
Còn Lâm Nguyệt Nguyệt… bây giờ chắc cũng tưởng Trần Khoan là đại gia.
Hai người này…
Ừm, chắc… sắp toang rồi.
3
Tôi giữ tâm lý xem kịch nên không vạch trần bọn họ.
Lâm Nguyệt Nguyệt tỏ vẻ không nỡ, đặt lại chiếc đồng hồ xuống, trừng mắt nhìn tôi:
“Cầm lấy đi, phí chia tay đấy. Không thì cái đồng hồ này chắc đời này chị cũng không đeo nổi đâu.”
Nói xong, cô ta lại đeo kính râm lên, chạy theo phía Trần Khoan.
Tôi nhìn bóng lưng hai người họ, khóe mắt vô thức liếc qua thì thấy Hạ Yến Văn đang đứng cách đó không xa.
Vẻ mặt anh ta có phần phức tạp, không biết đã đứng đó bao lâu, cũng chẳng rõ đã nhìn thấy bao nhiêu chuyện rồi.
Cho đến khi đám người kia chạy theo Lâm Nguyệt Nguyệt, Hạ Yến Văn mới sải chân bước tới.
Anh ta đứng trước mặt tôi, hiếm khi không mở miệng ngay, nhìn tôi một lúc rồi dời mắt đi:
“Cậu định làm gì?”
“Tôi làm gì là làm gì?” Tôi hỏi ngược lại.
“Cái cô Lâm Nguyệt Nguyệt đó, vừa rồi rõ ràng đang khiêu khích cậu mà? Để tôi xử lý cô ta giúp cho.”
Vừa nói, Hạ Yến Văn đã quay người định đi.
Tôi vội giữ tay anh ta lại:
“Đại thiếu gia à, đừng gây chuyện cho tôi được không!”
“Gây chuyện cái gì mà gây chuyện? Cô ta sắp ngồi luôn lên đầu cậu rồi đấy!” Hạ Yến Văn hạ giọng quát lên, nhìn là biết đang giận lắm.
Tôi hơi khựng lại, vỗ nhẹ lên cánh tay anh ta trấn an:
“Yên tâm đi, tôi có cách xử lý.”
Phản ứng này của Hạ Yến Văn thật sự ngoài dự đoán của tôi.
Ba mẹ anh ta và ba mẹ tôi quen biết nhiều năm, lại là đối tác làm ăn, nên tôi với anh ta cũng xem như là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau.
Chỉ là tính cách khác nhau hoàn toàn — tôi thì trầm lặng, còn anh ta… cực kỳ khoa trương.
Cứ như sợ thiên hạ không biết anh ta là con trai của tập đoàn lớn vậy.
Hạ Yến Văn trừng mắt nhìn tôi vài giây, nén giận dời mắt:
“Còn Trần Khoan thì sao? Cậu với hắn ta rốt cuộc là sao rồi?”
“Chia tay rồi.”
“Chia tay rồi?” Hạ Yến Văn nhíu mày, nhìn tôi đầy khó hiểu:
“Tiểu thư à, cậu đùa tôi đấy à?”
Tôi nhìn anh ta, bất lực:
“Đại thiếu gia, cậu còn thiếu trò đùa sao? Tôi chỉ thấy đại học chán quá nên muốn tìm chút niềm vui thôi.”
Hạ Yến Văn tức đến đỏ cả mặt:
“Tìm niềm vui mà đi yêu đương hả? Cái tên Trần Khoan đó không phải thứ tốt đẹp gì đâu!”
“Tôi biết mà.”
“Biết rồi mà còn dính vào?! Dù có muốn tìm niềm vui thì cũng đâu đến lượt hắn ta?! Không bằng tìm tôi còn hơn! Tôi cũng có thể dẫn cậu đi tìm vui mà!”
Tới đây, tôi bật cười gượng:
“Chẳng qua hắn ta đến đúng lúc thôi.”
Tôi và Trần Khoan cũng chỉ mới quen vài tháng, lúc đó hắn gia nhập câu lạc bộ tranh biện, tôi mới add WeChat của hắn.
Thật ra ngoại hình hắn không tệ, cũng được gọi là hotboy của khoa, nhưng tôi nhìn không ưa nổi.
Tôi luôn cảm thấy sau cái gương mặt tử tế kia là một tâm hồn bẩn thỉu.
Ban đầu hắn thể hiện rất tốt, đối xử với tôi chu đáo, suốt ngày mua trà sữa, đồ ăn vặt đem tới tận ký túc xá.
Có lần còn bày cả đống hoa hồng dưới ký túc, tỏ tình với tôi.
Chuyện đó ồn ào đến mức cả khoa đều biết. Mà đúng lúc đó tôi vừa cãi nhau với Hạ Yến Văn, nhất thời bốc đồng nên gật đầu đồng ý.
Sau đó, giữa tôi và Trần Khoan cũng chẳng khác gì trước.
Mỗi lần hắn muốn làm chuyện thân mật gì đó đều bị tôi từ chối. Có lẽ biết không được lợi gì, hắn bắt đầu mượn cớ bóng gió đòi tiền tôi.
Lúc đó tôi nghĩ phải giữ kín, không để ai phát hiện mình là con nhà giàu, nên chưa từng đồng ý.
Về sau tôi mới biết, hắn dính vào cờ bạc.
Còn nợ cả đống tiền.
Một kẻ vừa nghèo vừa nát như hắn, nhờ cái đồng hồ tôi tiện tay tặng mà lại bị Lâm Nguyệt Nguyệt hiểu nhầm là thiếu gia khiêm tốn.
Giả thiên kim đi với giả công tử…
Có khi lại hợp nhau thật.
Tôi vỗ vỗ vai Hạ Yến Văn, rút điện thoại ra xoá luôn WeChat của Trần Khoan.
Anh ta nhìn tôi làm một loạt thao tác gọn gàng dứt khoát, tâm trạng dường như cũng khá hơn một chút.
Nhưng ngay sau đó, mặt lại đen lại:
“Cậu có nghe tôi nói gì không đấy?”
“Có chứ, cậu nói đoạn nào?”
“Niềm vui đó, để tôi dẫn cậu đi tìm! Loại niềm vui yêu đương ấy!”