Chương 1
Cập nhật: 2 ngày trước
Ba tôi ngoại tình với chị ruột mình!
Lúc đang ăn trưa, mẹ gọi hỏi tôi đang làm gì, có tiện nghe máy không. Tôi tưởng bà nhớ cháu nên lập tức gọi video cho bà, ai ngờ vừa kết nối thì thấy mẹ mặt đầy nước mắt.
Tôi hốt hoảng hỏi có chuyện gì vậy, mẹ nói bà muốn ly hôn với ba.
Tính mẹ tôi rất mạnh mẽ, cãi nhau với ba suốt 30 năm trời, đòi ly hôn không dưới trăm lần.
Tôi liền hỏi lần này là do ba bước sai chân nào khiến bà không vui.
Mẹ lại nói, ba con ngoại tình rồi.
Tôi suýt nghẹn chết vì câu nói đó, vội vàng cầm ly nước bên cạnh tu một hơi dài.
Tôi nói, mẹ đừng đùa nữa, ba con không phải người như vậy đâu.
Mẹ bảo, lần này là thật, mà người ngoại tình là chị ruột của ba con.
Nghe xong, cái ly trong tay rơi xuống đất vỡ tan tành, giống như tình yêu của ba mẹ vậy.
Con gái tôi đang ngồi trên ghế sofa bị tiếng động bất ngờ dọa cho khóc òa, tôi không kịp dọn đống mảnh vỡ, vội vã chạy tới dỗ con.
Dỗ con xong quay lại thì thấy cuộc gọi video đã bị ngắt, tôi nhắn tin cho mẹ một cái, rồi bắt đầu dọn mảnh thủy tinh dưới đất.
Tầm hơn ba giờ chiều, con gái cuối cùng cũng ngủ, tôi cô ra khỏi phòng gọi điện cho chồng.
Gọi xong kể rõ mọi chuyện, tôi nói với anh ngày mai phải về nhà một chuyến, xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Chồng tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Mai là thứ Tư anh không cô cùng em được, em cứ về trước cô, mua cho anh vé máy bay thứ Sáu, anh bay qua sau.”
Tôi đáp một tiếng rồi cúp máy.
Quay đầu lấy vali bắt đầu chuẩn bị đồ đạc mang về nhà.
Vừa thu dọn tôi vừa nghĩ, ba tôi là người chính trực như vậy, sao có thể ngoại tình, mà lại với chính chị ruột mình, ông ấy đang nghĩ cái gì vậy chứ.
Tôi nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, đúng là nếu hiểu được thì mới là chuyện lạ.
Tối đến, chồng tôi về sớm, mua trái cây cho con, còn mua cho tôi một con cá.
Lúc ăn cơm, hai vợ chồng tôi chẳng ai nói gì, im lặng ăn, im lặng rửa bát, im lặng xem tivi.
Mãi đến lúc tôi chuẩn bị đưa con cô ngủ thì chồng mới lên tiếng: “Vợ à, anh không cố ý không nói gì đâu, mà là anh chưa nghĩ ra phải an ủi em thế nào… Chuyện của ba đột ngột quá.”
Tôi nói: “Không sao, em cũng thấy bất ngờ lắm, chẳng biết bắt đầu từ đâu, để mai em về nhà xem cụ thể thế nào rồi nói với anh sau.”
Sáng hôm sau, chồng nấu cháo thịt băm trứng bắc thảo – món tôi thích nhất, còn làm bánh trứng cho con. Trên đường ra sân bay, con bé cứ líu lo hỏi tụi tôi định cô đâu chơi. Tôi không biết phải giải thích sao, đành nói là bà ngoại nhớ nó, nên dẫn nó về thăm vài hôm.
Đến sân bay, con vẫn không ngừng nói xem nên nhờ bà ngoại nấu món gì. Thấy tôi chỉ cầm hai vé máy bay, con hỏi: “Mẹ ơi, sao chỉ có hai vé, ba không cô cùng mình à?”
Chồng tôi ngồi xuống, xoa đầu con nói: “Con yêu, ba còn phải làm việc, thứ Sáu con sẽ gặp lại ba nhé.”
Mặt con bé đang rạng rỡ bỗng xị xuống: “Ba ơi, con sẽ nhớ ba lắm… Sao ba không cô với tụi con?”
Chồng tôi kiên nhẫn giải thích: “Gần đây ba có một dự án rất quan trọng, không cô liền được. Nhưng mà con yên tâm, thứ Sáu chắc chắn sẽ gặp ba.”
Con nắm tay ba nói: “Vậy ba nhớ giữ lời nha, nhất định phải tới đó.”
Chồng hôn lên tay con rồi nói: “Yên tâm, ba đã hứa với con thì chắc chắn sẽ làm được.”
Trong ánh mắt bịn rịn của con, tôi dắt con qua cửa an ninh. Đến cổng lên máy bay, tôi nhắn tin cho mẹ, báo giờ hạ cánh, bảo bà chờ ở nhà.
Hơn hai tiếng bay trôi qua rất nhanh, con ngủ trên máy bay, đến lúc hạ cánh vẫn chưa tỉnh. Tôi khẽ lay vai con: “Dậy thôi con yêu, mình đến nơi rồi.”
Con dụi mắt hỏi: “Ông ngoại có đang đợi mình ngoài sân bay không mẹ?”
Câu hỏi của con làm tôi nghẹn họng. Lần này về tôi không báo cho ba, chứ mọi lần ông đều đứng ngoài sân bay đợi tôi rồi. Tôi không biết phải nói sao, chỉ đáp: “Ông ngoại bận, không đến đón mình được.”
Con chu môi nói nhỏ: “Ông ngoại xấu tính,” rồi cũng chẳng nói thêm gì nữa.
Ra khỏi sân bay, tôi gọi taxi về nhà. Về đến nơi chỉ có mẹ tôi ở nhà, tivi đang bật một chương trình bà chưa từng xem, nhìn là biết ngồi đó thẫn thờ từ lâu rồi, không buồn đổi kênh.
Về nhà, tôi cũng không nói chuyện ngay, chỉ như thường lệ lấy quà tẩm bổ đã mua cho mẹ, dặn cách dùng, rồi kể chuyện gần đây. Con gái chạy tới hỏi bà ngoại có nhớ nó nhiều không.
Nhìn nét mặt mẹ, tôi cảm nhận được bà lấy lại tinh thần ngay khi thấy tôi về.
Tối đến, đợi con ngủ rồi, tôi mới ra phòng khách hỏi mẹ mọi chuyện rốt cuộc là thế nào.
Thì ra, chị ruột của ba tôi không phải là con ruột của bà nội. Anh trai và chị dâu của bà mất trước khi bà lấy chồng, để lại đứa con gái duy nhất nhờ bà nuôi hộ. Lúc ấy bà nội còn chưa lập gia đình, dẫn theo một đứa con riêng thì khó mà lấy được chồng, may mắn gặp được ông nội – người không để tâm chuyện đó – rồi mới nên duyên.
Sau này ông bà nội sinh ba người con trai, ba tôi là con cả. Từ nhỏ, ba và hai em trai sống rất hòa thuận với chị gái được bà nội mang về nuôi, vì chị lớn hơn mấy tuổi nên cũng thường chăm sóc ba anh em.
Ở quê, người ta lấy chồng lấy vợ sớm, con trai cũng trưởng thành sớm, con gái 15, 16 tuổi lấy chồng sinh con là chuyện bình thường.
Còn cô thì vì hoàn cảnh gia đình nên mãi chẳng có chỗ nào vừa ý, cứ thế lỡ thì tới tận 21 tuổi. Tuổi mỗi ngày một lớn, bà nội cũng sốt ruột thấy rõ.
Một hôm đang ăn cơm, cô bỗng nôn thốc nôn tháo, bà nội tưởng cô bị bệnh, vội vàng muốn dẫn cô cô trạm xá, cô sống chết không chịu, còn chạy về phòng mình khóa trái cửa lại không cho ai vào.
Bà nội năn nỉ mãi cô mới chịu mở cửa. Vừa vào nói chuyện được mấy câu, bà đã hét toáng lên: “Là thằng khốn nào làm chuyện này?!”
Lúc đó cả nhà mới biết, cô có thai. Nhưng cô nhất quyết không chịu nói ra là ai, làm bà nội tức giận đánh cho một trận. Thực ra chuyện thế này ở quê cũng chẳng lạ, chỉ cần nói rõ ra, hai nhà người lớn bàn bạc là cưới thôi.
Nhưng cô dù bị đánh vẫn không hé miệng. Vài hôm sau, cô dẫn một người đàn ông về, nói muốn kết hôn. Bà nội tưởng cô nghĩ thông rồi nên cũng không hỏi thêm.
Cho đến nửa tháng trước, bác mất. Tang lễ xong, cô dọn về nhà tôi ở. Ban đầu mẹ tôi cũng không nghĩ gì, tưởng ở vài hôm rồi đi, ai ngờ không những không đi, mẹ còn nghe thấy cô gọi điện cho ba tôi mà gọi ba là “chồng ơi”.
Mẹ tôi suy nghĩ mấy hôm, nhìn cô ra ra vào vào trong nhà không chịu nổi nữa mới gọi điện cho tôi.
Tôi hỏi mẹ, khuya vậy rồi sao ba và cô còn chưa về, chẳng phải nói là đang sống ở nhà sao?
Mẹ nói hôm qua bà cãi nhau với ba, bảo cô mau dọn ra ngoài, nhưng ba tôi nói nếu đuổi cô thì ông cũng đi luôn. Mẹ tôi nổi giận thật sự, lấy luôn vali thu dọn đồ của ba, đẩy ra ngoài bảo ông cút đi.
Cô nghe thấy ầm ĩ cũng xách túi đi theo.
Tôi đứng dậy đi vào phòng cô từng ở, mở tủ đồ ra xem thử, phát hiện phong cách ăn mặc bây giờ hoàn toàn khác hẳn lúc còn sống với bác. Khi còn có bác, cô ăn mặc rất giản dị, bây giờ trong tủ không có lấy một món đồ đơn giản nào, toàn là quần áo màu mè, lòe loẹt. Tôi lấy ra một bộ thì thấy không chỉ sặc sỡ mà còn khá gợi cảm.