Chương 1
Cập nhật: 1 tuần trước
1
Tôi không ngờ sẽ gặp lại Trì Dục trong phòng thu hình.
Ba năm trôi qua, anh ta đã trở thành nhân vật mới nổi trong giới thương trường.
Không còn chút nào là vẻ thất bại sa sút của năm xưa nữa.
Sau khi buổi phỏng vấn kết thúc, anh ta chặn tôi lại.
“Thanh Thanh, lâu rồi không gặp.”
Bàn tay buông thõng bên chân của Trì Dục vô thức siết chặt.
Khàn giọng hỏi:
“Hắn đối xử với em có tốt không?”
Tay tôi đang sắp xếp kịch bản hơi khựng lại, không trả lời.
Thấy tôi không muốn nhắc tới, Trì Dục vội vàng đổi chủ đề.
“Thanh Thanh, còn chưa kịp chúc mừng em đã trở thành MC nổi tiếng.”
Ánh mắt anh ta rơi trên người tôi, mang theo chút lưu luyến.
“Khi còn trẻ, tương lai mà chúng ta từng mơ đến, chính là như bây giờ…”
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt khiến Trì Dục lập tức im bặt.
Đúng lúc anh ta còn đang tiếc nuối muốn nói thêm điều gì.
Trợ lý vội vàng chạy tới trước mặt tôi.
“Chị Thanh Thanh, chị thu dọn xong chưa? Tổng Giám đốc Giang đến đón chị rồi.”
“Em nhìn sắc mặt anh ấy, có vẻ hơi không vui.”
Tôi sững người một chút, lập tức đặt tài liệu xuống.
“Tôi về ngay đây.”
Còn chưa kịp bước ra hai bước, Trì Dục đã vô thức kéo lấy cánh tay tôi.
“Thanh Thanh, nếu em sống không tốt, tôi có thể nghĩ cách đưa em trở về. Tôi…”
Lời còn chưa nói hết đã bị tôi cắt ngang.
“Rồi lại giống như năm đó, bán đứng tôi một lần nữa sao?”
Tôi ngước mắt nhìn Trì Dục, trong mắt đầy châm chọc.
“Năm đó chính là anh tự tay đưa tôi đến bên cạnh anh ta, chẳng phải sao?”
2
Tôi và Trì Dục là thanh mai trúc mã.
Là cặp đôi khiến ai nấy trong trường cũng phải ghen tị.
Tất cả bắt đầu thay đổi từ năm Trì Dục học năm 3 đại học và thất bại trong việc khởi nghiệp.
Anh ấy cần một khoản tiền lớn để bù vào khoản thua lỗ.
Là kiểu gia đình trung lưu như chúng tôi, có bán sạch tài sản cũng không gánh nổi món nợ ấy.
Mà đúng lúc đó, Thái tử gia đất Kinh Thành – Giang Triều – đăng tin tuyển dụng.
Chi 50 triệu để thuê người ru ngủ.
Yêu cầu: cùng tuổi, cùng trường.
Từng nhiều lần đoạt giải trong các cuộc thi diễn thuyết cấp tiểu học và trung học.
Hiện đang là thành viên của Câu lạc bộ Phát thanh.
Thậm chí còn ghi rõ chiều cao, cân nặng, kiểu tóc.
Chi tiết đến mức chỉ thiếu điều viết thẳng tên tôi vào.
Diễn đàn nổ tung.
Có người tiết lộ Thái tử gia quả thật mắc chứng mất ngủ.
Nhưng mất ngủ thì đi tìm bác sĩ.
Tuyển người ru ngủ là chuyện gì chứ?
Thế nên phần lớn mọi người đều cho rằng đây là chiêu theo đuổi tôi của Thái tử gia.
Ngay lúc tôi định tìm Giang Triều để nói rõ mọi chuyện.
Trì Dục ngăn tôi lại.
Anh nói: “Thanh Thanh, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng cầu xin em điều gì.”
“Lần này… chỉ có em mới giúp được anh.”
……
“Đứng đơ người ra ngoài đó nghĩ gì vậy?”
Giang Triều vòng tay siết eo tôi, một tay bế bổng tôi nhét vào xe.
“Đài truyền hình các người chết sạch rồi à?”
Giang Triều nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của tôi.
Gương mặt đen như mực, giọng điệu âm trầm như muốn bóp nát người ta.
“Loại phỏng vấn vớ vẩn như thế, cũng đáng để em bỏ rơi tôi, phơi gió lạnh chạy tới thế à?”
“Chắc không phải là để gặp lại thanh mai trúc mã gì đó lâu ngày không gặp chứ?”
Tôi đang định mở miệng giải thích.
Thì muỗng canh dí thẳng vào miệng.
Giang Triều mặt cau có, ôm bình giữ nhiệt dằn mạnh xuống.
“Uống hết canh lê này rồi, em mới được nói!”
Đến khi tôi được phép lên tiếng.
Xe đã dừng trước cửa nhà.
Giang Triều chẳng nói chẳng rằng kéo tôi ngồi vào bàn ăn.
Ép tôi ăn thêm nửa bát cơm.
“Nuôi suốt 3 năm mà còn sụt mất 1 ký.”
“Người ngoài nhìn vào không chừng lại tưởng tôi ngược đãi em!”
Vừa nói, anh lại không biết từ đâu lôi ra một quyển sách.
“Tối nay tôi muốn nghe cái này!”
Chính là cuốn truyện cổ tích tôi từng đọc vào đêm đầu tiên gặp nhau 3 năm trước.
‘Nàng tiên cá.’
3
Tính khí Thái tử gia không tốt, lúc nắng lúc mưa là điều ai cũng biết.
Từ cái đêm tôi bước vào biệt thự của anh ấy.
Tất cả mọi người đều bắt đầu cá cược.
Cược rằng tôi sẽ chịu đủ khổ sở, thân tàn ma dại.
Nhưng kết cục lại hoàn toàn khác với những gì họ tưởng.
Khoảnh khắc tôi bước vào cửa.
Một quyển truyện cổ tích bị ném thẳng tới trước mặt.
Giang Triều ngồi trên sofa, nửa híp mắt vẫy tay gọi tôi.
“Đứng ngây ra đó làm gì, tôi muốn nghe Lọ Lem… à không, Bạch Tuyết…”
Anh nhận ra mình nói nhầm, nhíu mày khó chịu bật ra một tiếng “tch”.
“Nghe cái chuyện con nhỏ bị tra nam lừa rồi hóa thành bọt biển ấy đi.”
Tôi nhặt sách lên, cụp mắt, ngồi xếp bằng trước sofa.
‘Nàng tiên cá’ không dài.
Giang Triều nghe không hề yên tĩnh.
Suốt quá trình nhăn nhó khó chịu, đến tận khi câu chuyện kết thúc.
Anh mới hờ hững nhấc mí mắt, lạnh nhạt nhìn tôi.
“Có cảm nhận gì không?”
Tôi gấp sách lại, bất ngờ nghiêng người về phía trước.
Hai tay che lấy đôi mắt đỏ hoe của Giang Triều.
“Thiếu gia nhỏ, anh cần đi ngủ rồi.”
Từ đêm đó, tôi chưa từng thấy lại quyển truyện cổ tích ấy.
Giang Triều dường như cũng nhớ lại chuyện xưa.
“Bài cảm nhận còn nợ tôi chưa viết đấy nhé! Gấp đôi! Không, gấp ba! Tôi muốn bài này dài ba nghìn chữ!”
Tôi im lặng hồi lâu, rồi dứt khoát mở lời giải thích với tên lọ dấm chua nào đó.
“Tôi tới nơi mới biết người được phỏng vấn là Trì Dục.”
“Tôi không ôn lại tình cũ, càng không bị cảm xúc lấn át…”
Nhìn gương mặt không biểu lộ gì của Giang Triều.
Tôi bất đắc dĩ giơ tay lên thề.
“Tôi thề, sẽ không gặp lại anh ta nữa.”
……
Phải mất bao công sức mới dỗ được người ta nguôi giận.
Lời thề cũng đã nói.
Không ngờ lại một lần nữa chạm mặt Trì Dục.
Chỉ là lần này, là trong buổi tiệc rượu tôi tham dự cùng Giang Triều.
Tôi không thích không khí trong phòng bao, nên ra ngoài hít thở một chút.
Khi quay về, người bên phòng bao bên cạnh kéo cả nhóm sang chào hỏi khách sáo.
Tính khí Giang Triều nổi tiếng là khó chịu.
Người đến bắt chuyện cũng chẳng mong được Thái tử gia đáp lại.
Tự mình cạn li 3 ly, chỉ mong để lại chút ấn tượng.
Đến lượt Trì Dục, không hiểu nghĩ gì mà não nóng lên.
Chắp tay cúi người trước người đàn ông đang cúi đầu chơi điện thoại.
“Thanh Thanh từ nhỏ chưa từng chịu uất ức, tính cách có hơi lạnh nhạt, kiêu ngạo là điều khó tránh.”
“Nếu cô ấy có gì thất lễ, xin Thái tử gia rộng lượng bỏ qua.”
Giang Triều nghe vậy liền đặt điện thoại xuống, người tựa hẳn ra sau.
Hững hờ liếc nhìn Trì Dục.
“Bao dung?”
Anh nhắc lại hai chữ ấy, rồi bỗng bật cười.
“Tôi chưa mở miệng, cô ấy cũng không dám nói một câu.”
“Anh bảo tôi phải bao dung cái gì?”
4
Sắc mặt Trì Dục lập tức cứng đờ.
Mọi người trong phòng đều im phăng phắc, ánh mắt dán xuống đất.
Biểu cảm ai nấy đều đầy khó xử.
Ly rượu vốn nên đưa lên chúc mừng cũng khựng lại giữa không trung.
Anh ta lau mồ hôi trên trán, nở ra một nụ cười gượng gạo:
“Thái tử gia đúng là cao tay, thật đáng khâm phục.”
Những người khác cũng kịp phản ứng, vội vàng giơ ngón cái tiến lên nịnh nọt.
“Đúng vậy, lạnh lùng kiêu ngạo thì sao. Đến trước mặt Tổng Giám đốc Giang, chẳng phải cũng ngoan ngoãn quỳ gối dưới ống quần tây đó sao.”
Giang Triều nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng.
Tôi đã đẩy cửa bước vào.
Còn chưa kịp đi tới bên cạnh Giang Triều.
Anh đã đá văng một người đứng cản bên cạnh.
Rồi cầm lấy chiếc áo vest hàng hiệu đặt một bên.
Lau ghế.
Vẫn chưa hài lòng.
Anh lật mặt trong áo vest lại.
Lót lớp lót mềm mại lên mặt ghế.
Tôi thản nhiên ngồi xuống, sắc mặt không đổi.
Liếm đôi môi khô khốc, còn chưa kịp lên tiếng.
Một ly trà nóng đã được đưa đến bên môi tôi.
Mọi người nhìn nhau đầy bối rối.
Mấy kẻ vừa mới tâng bốc, lúc này chỉ mong nuốt lại những lời nói vừa rồi.
Ánh mắt Giang Triều đảo qua từng người, cuối cùng dừng lại trên gương mặt đang tối sầm của Trì Dục.
Anh nở nụ cười đầy giễu cợt.
“Phế vật, không có bản lĩnh thì nói thẳng.”
Chọc tức xong, anh còn bảo người sắp xếp thêm một chỗ ngồi cho Trì Dục.
Ngay đối diện với chỗ chúng tôi.
Giang Triều vốn đã quen giám sát tôi ăn cơm ở nhà.
Lúc này càng hầu hạ đến tận răng.
Bóc tôm, gỡ xương cá.
Chỉ cần tôi liếc mắt nhìn món nào.
Ngay sau đó, món ấy sẽ lập tức được gắp vào bát tôi.
Tôi đang ăn thì cau mày lại.
Anh liền thản nhiên gắp đi món mà tôi không ưa.
Suốt cả bữa cơm, tôi không nói nổi một câu.
Giang Triều chơi chán rồi, tâm trạng cũng khá hơn.
“Trừ ba kẻ không biết nói chuyện kia, các hạng mục còn lại đều có thể đưa lên bàn tôi.”
Mọi người vui mừng khôn xiết, vội vàng nhét bản kế hoạch vào tay trợ lý vốn nãy giờ chẳng mấy ai quan tâm.