Chương 1

Cập nhật: 2 tháng trước

1.

Tôi không ngờ lại chạm mặt Tần Tư Lễ sớm như vậy.

Khi du học ở Anh, tôi tình cờ quen biết Hứa Kiều, người thừa kế nhà họ Hứa trong một dự án môn marketing.

Cô ấy rất xem trọng năng lực của tôi, mời tôi vào làm ở công ty chi nhánh nước ngoài của Hứa thị.

Gần đây tôi được mời về nước làm phó giám đốc marketing tại trụ sở chính.

Còn nhận được một dự án mới, chính là sự kết hợp sản phẩm liên kết giữa Hứa thị và Tần thị.

Buổi tối tôi phải đến Tần thị gặp mặt bên đối tác để bàn chuyện hợp tác.

Khi tìm hiểu thông tin cơ bản về đối tác, tất nhiên cũng không tránh khỏi nhắc đến tổng giám đốc hiện tại của Tần thị, Tần Tư Lễ.

Tôi xử lý quan hệ với đồng nghiệp khá tốt từ sau khi về nước, nên bọn họ cũng hay nói chuyện riêng với tôi.

Trong đội có người từng hợp tác với Tần thị, vừa nhăn nhó vừa nhỏ giọng than thở:

“Ngài Tần đúng là kiểu cuồng công việc khiến người ta nghe tên đã sợ. Làm việc thì soi mói đến phát điên.”

“Phương án hợp tác lần trước bị bác mười mấy bản liền, bọn tôi sợ muốn xỉu luôn.”

“Tôi còn phải đi chùa khấn một phen, mong lần này mọi chuyện suôn sẻ…”

Mọi người rôm rả nói chuyện, tôi thì giữ nụ cười lắng nghe, nhưng đầu óc đã bay tận nơi nào.

Tần Tư Lễ đúng thật là người cực kỳ soi mói.

Hồi đại học, chỉ để tìm một người chạy việc thôi mà cũng đặt điều kiện ngặt nghèo vô đối.

Có mặt mọi lúc mọi nơi là yêu cầu cơ bản.

Cà phê phải chính xác 47 độ C.

Đồ ăn phải đặt sẵn ở nhà hàng riêng, không được quá thời gian quy định.

Lịch học cũng phải được nhắc đúng giờ đúng phút, sai lệch nửa phút là không được.

Mấy yêu cầu này loại luôn gần hết các đối thủ cạnh tranh.

Tôi trở thành người được chọn.

Vì tôi không chỉ đáp ứng hết mọi tiêu chí, mà còn biết chủ động khai thác tiềm năng “trâu bò”.

Ví dụ như quan sát gu ăn mặc của anh, tự phối đồ trước cho phù hợp.

Phát hiện anh hơi sạch sẽ thái quá, tôi liền chủ động gánh một phần việc dọn dẹp.

Thậm chí còn gắng gượng làm cả cày thuê game.

Thế là tôi trở thành runner lương cao khiến ai cũng ganh tị.

Nhưng nói Tần Tư Lễ là cuồng công việc á?

Tôi thì nghi ngờ lắm.

Yêu nhau hai năm, không ai hiểu rõ cái độ lười của anh hơn tôi.

Lười ra ngoài.

Lười xã giao.

Lười đến lớp.

Thậm chí lúc thân mật cũng lười động đậy.

Đừng mơ anh giống nam chính trong tiểu thuyết, sau khi làm chuyện xong sẽ bế nữ chính không còn sức lực vào phòng tắm.

Thường thì tôi phải mất một đống công sức mới kéo được anh vào bồn tắm.

Tần Tư Lễ rất sợ lạnh.

Đặc biệt là mùa đông, mặc đồ như củ hành.

Từ ngoài cửa hôn nhau vào tận phòng khách,

Tôi lần lượt cởi áo phao, áo len, áo dài tay, áo giữ nhiệt, áo gile giữ ấm, quần ngoài, quần giữ nhiệt của anh…

Một vòng như thế xong, tôi đổ mồ hôi ướt cả người.

Hôm nói chia tay, tôi từng thử hỏi anh có muốn chủ động lần nào không.

Anh nằm dài, lười nhác liếc tôi một cái.

“Không phải em bảo tự mình nắm nhịp thì sẽ thoải mái hơn à?”

Tôi câm nín, ngoan ngoãn đi cởi quần anh.

Chỉ biết than thở mình đúng là mệnh lao lực.

Lần cuối cùng thân mật, tôi chơi rất tới.

Sau khi xuống giường, tôi liền nói lời chia tay.

Tần Tư Lễ sững người hồi lâu, lần đầu lạnh mặt với tôi.

“Cho anh một lý do.”

Tôi đứng cạnh cửa, thở dài.

“Lần nào cũng ở trên thật sự mệt lắm.”

“Với lại mùa đông, quần giữ nhiệt của anh thật sự rất khó cởi.”

Anh im lặng một lúc, tức đến ném gối vào tôi.

“Cút!”

Vừa xấu hổ vừa giận.

Tôi nghe lời, lăn đi thật.

Một lần là 5 năm.

2

Khi gặp người phụ trách dự án bên Tần thị, cô ấy tỏ vẻ khó xử:

“Giám đốc Tống, xin lỗi nhé, buổi họp của chúng ta có thể sẽ có thêm một người.”

Cấp trên coi trọng mà, tôi cũng tỏ thái độ thông cảm.

Nửa tiếng sau.

Cửa văn phòng mở ra, tất cả mọi người đều đứng dậy đón chào.

Từ chân nhìn lên.

Bộ vest đen cắt may vừa vặn bao lấy vóc dáng rắn rỏi.

Từng động tác đều toát lên khí chất của một người đàn ông trưởng thành.

Ánh mắt lướt đến khuôn mặt. Ồ hố, người quen cũ đây mà.

“Giám đốc Tần.”

Mọi người đồng thanh chào hỏi đầy cung kính.

Đôi mắt đen từng luôn trong trạng thái ngái ngủ lười biếng giờ đã thêm vài phần sắc bén.

Ánh mắt chạm nhau, anh gật nhẹ đầu, tôi cũng mỉm cười đáp lại.

Không hề ngừng lại dù chỉ nửa giây.

Anh cúi đầu xem đồng hồ, giọng nói mang theo chút khàn khàn sau thời gian dài làm việc.

“Tranh thủ thời gian.”

Người bên cạnh đưa anh một xấp tài liệu.

Tôi cũng từ tốn trình bày bản kế hoạch sơ bộ.

Trong lòng lại âm thầm thở dài thay cho người đồng đội từng đặc biệt đến chùa cầu may.

Có khi khấn suông rồi.

Xem ra bị gây khó dễ là chuyện không tránh khỏi.

Không ngờ là, Tần Tư Lễ lại không hề nhân cơ hội mà làm khó.

Chỉ đưa ra vài ý kiến rồi gật đầu kết thúc buổi họp.

Các thành viên tổ marketing nhìn nhau, ai nấy đều ngơ ngác.

“Thế là xong rồi á?”

“Hôm nay tâm trạng Giám đốc Tần chắc là tốt lắm, tuyệt thật luôn!”

Tôi đùa: “Vẫn chưa tới lúc vui đâu, phần đau đầu nằm phía sau kìa.”

Người phụ trách tiễn chúng tôi ra cửa, vừa hay bắt gặp Tần Tư Lễ bước ra khỏi thang máy.

Bên cạnh anh là cô thanh mai trúc mã — Giang Sanh.

3

Giang Sanh là một người cực kỳ thông minh, biết tiến biết lùi.

Lúc tôi và Tần Tư Lễ còn bên nhau, cô ấy thản nhiên gọi tôi là chị dâu.

Cử chỉ lời nói vừa tự nhiên vừa có chừng mực, khiến người ta chẳng thể nhìn ra được cô ấy có tình cảm với Tần Tư Lễ.

Cho đến gần lúc tốt nghiệp, chúng tôi tình cờ gặp nhau ở khu suối nước nóng.

Cô ấy thân thiết kéo tôi vào ngâm cùng.

Dùng giọng điệu dịu dàng nhất, nói ra những lời tàn nhẫn nhất.

“Tống Sênh, chắc cậu chưa biết sau khi tốt nghiệp tôi và anh Tư Lễ sẽ đính hôn nhỉ?”

“Có thể cậu nghĩ tình yêu đích thực sẽ vượt qua mọi trở ngại, nhưng đó chỉ là mộng đẹp mà truyện cổ tích vẽ ra cho người bình thường thôi. Trên thực tế, ngay cả người bình thường cũng còn nói đến môn đăng hộ đối, huống gì là giới hào môn?”

“Bản chất giữa người với người chính là trao đổi lợi ích. Tôi có thể mang lại sự trợ lực cho anh Tư Lễ, còn cậu thì sao? Không tiền, không quan hệ, cậu có thể cho anh ấy thứ gì?”

“Nếu là tôi, tôi sẽ tranh thủ lúc này kiếm đủ rồi rút lui. Đó mới là cách làm của người thông minh.”

Cô ấy thực sự rất thông minh, chọn ngay chỗ không thể ghi âm ghi hình mà ra tay.

Tôi nhìn cô ấy, khẽ mỉm cười.

“Nếu đúng như lời cậu nói, vậy thì cứ đợi tôi và anh ấy chia tay là được, sao giờ đã không nhịn nổi rồi?”

“Hay là vì thái độ của Tần Tư Lễ dành cho tôi khiến cậu cảm thấy bất an?”

Nụ cười của cô ấy cứng lại một thoáng, rồi nhanh chóng nhướng mày đầy khiêu khích.

“Bạn gái thì có thể có nhiều người, nhưng thanh mai trúc mã chỉ có một.”

“Cậu có chắc anh ấy đang gọi là Sênh Sênh, chứ không phải là Sanh Sanh không?”

Tôi đứng dậy, đáp lại:

“Xin lỗi nha, bọn tôi thường gọi nhau bằng tên đầy đủ đấy.”

Nhưng sau đó tôi vẫn chọn chia tay.

Không phải vì Giang Sanh, mà bởi vì trong tương lai tôi hoạch định cho mình, chưa từng có chỗ cho Tần Tư Lễ.

Thực ra, tôi còn khá đồng tình với những gì cô ấy nói.

Chính vì anh nói muốn dẫn tôi về ra mắt cha mẹ, tôi mới hoảng sợ mà bỏ trốn trong đêm.

Anh quá lười.

Lười nghĩ đến hậu quả của việc đó.

Nếu họ phản đối thì sao? Có gây trở ngại cho tôi không? Có ảnh hưởng đến tiền đồ của tôi không?

Có bắt tôi ở nhà làm nội trợ không? Nếu xảy ra mâu thuẫn mẹ chồng – nàng dâu thì giải quyết kiểu gì?

Lúc ấy, Tần Tư Lễ ôm tôi, nhẹ nhàng nói: “Cứ yên tâm là được.”

Lòng tôi lạnh đi một nửa ngay lúc đó.

Anh là con trai họ, đương nhiên anh có thể yên tâm rồi!

Nhưng trong mắt họ, tôi chỉ là một con chim sẻ ham trèo cao, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bóp chết dễ như trở bàn tay!

Thiếu gia nhà giàu thì yêu đương chẳng sao cả, nhưng kết hôn lại là chuyện hoàn toàn khác.

Tôi chưa bao giờ đặt cược vào lòng người.

Tôi chỉ tin vào chính mình.

4

Người phụ trách nhìn theo ánh mắt tôi, bật cười đầy hàm ý.

“Đó là thiên kim nhà đối tác, cô ấy thường xuyên tới tìm Giám đốc Tần.”

Chị ta hạ giọng, tỏ ra thần bí.

“Dạo gần đây mọi người đều đồn rằng hai người họ sắp có tin vui rồi đấy.”

“Trai tài gái sắc, chẳng phải rất xứng đôi sao?”

Khi Tần Tư Lễ nhìn sang cô ấy, nét lạnh lùng trên gương mặt cũng dịu đi đôi phần.

Còn trong mắt Giang Sanh, nụ cười và niềm vui kia rõ ràng chẳng thể che giấu nổi.

Tôi thu ánh nhìn lại, mỉm cười đáp lời:

“Đúng là xứng đôi thật.”

Lúc rời đi, sau lưng vang lên giọng nói lành lạnh.

“Giám đốc Tống.”

Tôi hơi khựng lại, quay người chào hỏi một cách tự nhiên.

“Giám đốc Tần, có việc gì sao?”

Ánh mắt anh dừng trên mặt tôi, giọng nói khách sáo, mang theo phong cách công thức.

“Tối nay tôi hẹn với Tổng giám đốc Hứa bên các cô một buổi gặp, cô cũng đi cùng nhé?”

Tôi: “?”

“Nhân tiện bàn thêm vài chi tiết nữa.”

Thì ra là đợi ở đây.

Tôi bình thản đáp lời: “Vậy tôi mặt dày tham gia buổi tiệc của các tổng giám đốc vậy.”

Anh khẽ cười, chẳng rõ ẩn ý gì.

Ngược lại, Giang Sanh vừa nhìn thấy tôi, ánh mắt liền căng thẳng.

Biểu cảm trên mặt suýt chút nữa không giữ nổi.

Xem ra chuyện đính hôn hình như không được suôn sẻ cho lắm nhỉ?

Tôi khẽ gật đầu với cô ấy, nụ cười càng thêm chân thành.

May là Tần Tư Lễ không đề nghị chở tôi đi.

Tôi lái chiếc BMW đi theo sau con Bugatti của anh.

Tới một nhà hàng chuyên món riêng tư.

Khéo ghê, nơi này tôi là khách quen.

Quán này không có dịch vụ giao tận nơi, lúc còn làm chân chạy việc, tôi thường dùng thẻ hội viên của anh để tới đây gọi món.

Tâm trạng có chút là lạ.

Tôi và Hứa Kiều không chỉ là cấp trên cấp dưới, mà còn là bạn bè ngoài đời.

Vì vậy trong bữa tiệc tụ họp hào môn này tôi cũng không đến mức quá gò bó.

Chủ yếu là vì Tần Tư Lễ không cố tình chuốc rượu hay khiến tôi khó xử.

Cảm giác như chỉ đơn thuần là ăn một bữa cơm mà thôi.

“Giám đốc Tống xinh đẹp thế này, có bạn trai chưa vậy?”

Một cậu thiếu gia trông cà lơ phất phơ liếc mắt nhìn tôi.

Tôi mỉm cười lắc đầu: “Giám đốc Trình định giới thiệu cho tôi sao?”

Anh ta như được đà, lập tức ghé lại gần hơn, chỉ tay vào mình.

“Ấy, thế còn tôi thì sao?”

Hứa Kiều liếc ngang: “Trình Thực, thu lại cái bộ dạng lãng tử của cậu đi.”

“Cậu nói thế oan cho tôi rồi, lần này tôi nghiêm túc đấy!”

“Nói không giấu gì mọi người, tôi với Giám đốc Tống đúng là vừa gặp đã—”

Tiếng ly rượu đặt mạnh xuống bàn gỗ đỏ, vang lên âm trầm nặng nề.

Tất cả mọi người lập tức nhìn về phía Tần Tư Lễ.