Chương 1
Cập nhật: 1 ngày trước
1.
Tối hôm đó, như thường lệ, tôi đẩy xe bán bún xào về nhà, rồi tự xào cho mình một bát bún chay không thịt dưới nhà.
Thông báo đòi tiền thuê nhà của bà chủ nhà nhảy ra từng cái một:
【Cô đã chậm trả tiền nhà đúng một tuần rồi, tôi cho cô thêm ba ngày nữa thôi. Nếu còn không chuyển tiền, thì mau dọn đồ cuốn gói đi cho tôi!】
Tôi lập tức căng thẳng đến mức mất luôn cảm giác đói, bắt đầu bò lăn bò càng ra sàn nhà như kẻ điên.
A a a hôm nay bán vẫn ế ẩm, tiếp tục thế này tôi thật sự phải ra ngủ vỉa hè mất… Hay là tôi đi cướp ngân hàng nhỉ, vào t ù ngồi máy may ít ra còn được ăn no haha… con người sống trên đời, ai mà chẳng điên một lần chứ haha…
Ngay lúc đó, trong góc tường bỗng có một đứa trẻ đi ra, đứng trước mặt tôi.
“Chị ơi… đói…”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, giật mình đứng phắt dậy.
Cánh tay gầy trơ xương, quần áo bẩn thỉu, môi tái nhợt, rõ ràng là đói lả rồi.
Mẹ k iếp, cha mẹ nào nhẫn tâm để con mình thành ra thế này cơ chứ?
“Em ăn đi.” Tôi đưa bát bún chay của mình cho nó.
Nó không ngại ngùng gì, cầm lấy rồi ăn ngấu nghiến.
Đứa bé ngốc nghếch, bát bún đó đến muối còn chẳng có bao nhiêu mà em vẫn ăn ngon lành thế kia.
Tôi quay lại xe, bật bếp lửa, tìm được nửa cây xúc xích và hai nắm giá, đập thêm một quả trứng vào chảo.
Chảo dầu kêu xèo xèo, mùi trứng thơm nức, tôi ném vào một nắm bún to, đảo đều tay, chan xì dầu với bột ngọt, cuối cùng rắc thêm ít hành lá rồi bưng ra.
“Chắc chưa no đâu, chị còn nè.” Tôi bưng bát bún nghi ngút khói lại gần.
Bát bún màu sắc bắt mắt, mùi thơm quyến rũ, cậu bé mắt sáng rực, nuốt nước miếng liên tục nhưng vẫn chưa dám động đũa.
Tôi còn đang thắc mắc thì nó rụt rè lên tiếng:
“Thật sự… là cho em ăn ạ?”
Sự dè dặt quen thuộc ấy khiến sống mũi tôi cay cay. Tôi mỉm cười gật đầu: “Cẩn thận nóng đó.”
Có được sự đồng ý của tôi, nó mới bắt đầu ăn như thể chưa từng được ăn bao giờ.
Sau khi ăn no, tôi quyết định đưa nó về nhà.
Một đứa bé lang thang bên ngoài khuya thế này rất nguy hiểm.
Nhưng nó lại không chịu đi, ngập ngừng một hồi rồi kéo lấy góc áo tôi.
Ngay lập tức, một tràng bình luận nữa lại tràn ngập trước mắt:
【Aaaaa là tiểu phúc tinh của chúng ta đấy! Mau hôn hôn em ấy đi!】
【Ai nhặt được em ấy thì sẽ phát tài trời giáng, cô gái bán bún này cũng sắp trúng số rồi chăng.】
【Rõ ràng có mệnh phúc tinh mà lại bị chuyển tay tới bảy lần, phát tài rồi lại bị đá đi, hu hu hu thật đáng thương.】
Những từ như “phát tài”, “may mắn” khiến tôi phấn khích tột độ, nháy mắt lia lịa vẫn thấy dòng bình luận không ngừng hiện lên.
【Cô gái bán bún mau nhận nuôi tiểu phúc tinh đi, trước khi gặp cô bé ấy đã ba ngày chưa được ăn gì rồi.】
【Người ở trên, bạn nói thật đấy à? Nhìn cô ấy vừa lăn ra sàn còn tưởng thần kinh có vấn đề, liệu có chăm nổi bé con của chúng ta không?】
Giữa những dòng bình luận lộn xộn đó, tôi xúc động đến mức ôm lấy thằng bé, hôn mấy cái nữa cho thoả.
Trời ơi, tôi thật sự nhặt được bảo vật rồi!
“Nhóc con, muốn về nhà với chị không? Có đồ ăn no nê luôn!”
Dẫn nhóc con về căn phòng 15 mét vuông của tôi, tắm rửa sạch sẽ rồi thay đồ xong xuôi, nó đã nằm trên giường ngủ say.
Lông mày vẫn nhíu chặt, giấc ngủ không được yên ổn cho lắm.
Việc tôi nhìn thấy bình luận bay lơ lửng trước mắt, thật ra cũng chẳng thấy kỳ quái gì.
Dù sao thì trong một thế giới mà ai cũng có thể nhặt được yêu quái, nghe thấy tiếng lòng, thì thấy được bình luận chẳng tính là chuyện to tát.
Từ những dòng bình luận được ghép lại từng chút một, tôi mới biết hóa ra thế giới này là một cuốn truyện ngôn tình báo thù dành cho nam giới.
Nam chính mang thể chất phúc tinh, người ở cạnh đều sẽ gặp may mắn. Nhưng vì sau khi được nhận nuôi từ cô nhi viện, mỗi lần cha mẹ nuôi phát đạt là mỗi lần họ bỏ rơi cậu ấy, thậm chí còn mắng là “cái đuôi vô dụng”, nên tuổi thơ của cậu ta thảm đến mức chẳng ai đỡ nổi.
Năm năm tuổi, cậu được gia tộc hào môn đón về, từ đó bắt đầu con đường báo thù, trở thành đại lão trong giới thương nghiệp. Những kẻ từng bỏ rơi cậu, người thì bị tống vào tù, kẻ thì bị ném xuống biển cho cá ăn.
Thế nhưng nam chính đẹp trai tài giỏi ấy lại sống cả đời trong ám ảnh tuổi thơ, cô đơn đến già.
Sao lại có một bé khổ sở đến thế chứ?
Tôi nghĩ, cho dù không có những dòng bình luận kia, tôi vẫn sẽ dẫn nó về nhà thôi.
Ai mà cứng lòng được khi thấy một đứa nhỏ không nơi nương tựa?
Trước khi lên nhà, tôi ngồi xổm xuống hỏi:
“Em tên gì?”
Nó ngập ngừng một hồi lâu vẫn không nói nổi thành lời.
Bình luận lại chen nhau giải thích:
【Cháu nó tên là Trình Hi, tiểu phúc tinh nhà chúng ta tên là Trình Hi, đồng âm với ‘bình minh’ đó】
【Trời ơi, đau lòng ghê, một cái tên mang ý nghĩa hy vọng lại bị nhốt cả đời trong mùa mưa ẩm ướt.】
Nghĩ tới đây, tôi khẽ thở dài, nhẹ nhàng vuốt phẳng lông mày đang nhăn lại của nó.
“Chị sẽ không bỏ rơi em đâu.”
Trình thiếu gia gì đấy tôi không biết, tôi chỉ biết, đây là đứa bé mà tôi nhặt được.
Vậy gọi là “Minh Minh” nhé.
Mặt trời mặt trăng soi rọi, hợp lại thành chữ “Minh”.
Mong em có thể ấm áp và rực rỡ như ánh nắng ban mai.
Hôm sau, tôi dắt Minh Minh ra công viên mở hàng từ sớm.
Nếu nói hôm qua tôi còn bán tín bán nghi về cái gọi là “thể chất phúc tinh” của thằng bé, thì hôm nay tôi chính thức bị thuyết phục hoàn toàn.
Bình thường đến tận trưa mới có vài ba khách ghé qua. Thế mà hôm nay, ngay từ giây đầu tiên tôi vừa đẩy xe bún ra, trước mặt đã xếp thành một hàng dài rồng rắn.
Tôi chưa từng thấy cảnh tượng náo nhiệt như thế trong đời.
Vừa xào bún vừa thu tiền, bận đến mức đầu óc quay mòng mòng.
Chết tiệt, tay chân rối loạn cả lên, nhanh tay lên nào!
Minh Minh thì xung phong làm “chân giao hàng”.
Nhờ có nhóc con này, mấy bà đang nhảy dưỡng sinh gần đó cũng bỏ cả bài tập, xếp hàng nửa tiếng chỉ để… sờ má nó một cái.
“Cô gái à, cháu năm nay bao nhiêu rồi? Có con lớn thế này rồi, khéo là sắp gả chồng luôn ấy chứ!”
Tôi vừa đảo bún trong chảo dầu xèo xèo vừa gào lên:
“Bác gái ơi! Bác hiểu lầm rồi, đây là em trai cháu, cháu mới có hai mươi tuổi thôi ạ!”
“Ha, hai mươi à? Trùng hợp ghê, cháu gái tôi cũng hai mươi, đang học đại học đấy.”
Cứ thế bận rộn đến tận chiều, đến mức tay tôi co giật luôn.
Minh Minh thì đứng kiễng chân trên ghế nhỏ, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cho tôi.
Tôi sờ vào túi tiền, phồng căng, rõ là hôm nay kiếm bộn!
Thu dọn đồ đạc xong, tôi nắm tay Minh Minh, hớn hở:
“Đi nào! Hôm nay ta tan ca sớm! Chị dẫn em đi ăn McDonald’s!”
Đúng lúc ấy, một chiếc xe đen bóng từ từ đỗ lại trước mặt.
Tôi không biết cái logo hình đôi cánh kia là hãng xe gì, nhưng người bước xuống đeo dây chuyền vàng to đùng, nhìn cái là biết xe đắt tiền rồi.
“Ê cô em, nghe bảo bún xào cô làm ngon lắm hả?”
Tôi gượng cười xua tay:
“Ngại quá anh ơi, bọn em nghỉ rồi…”
“10 triệu!”
Anh ta gần như sắp khóc đến nơi.
“10 triệu, tôi chỉ mua một phần bún xào thôi, được không?”
“Vợ tôi từng ăn rồi, giờ đang nằm viện, chẳng nuốt được gì, chỉ thèm mỗi món của cô thôi.”
Tôi trợn mắt, hít vào một hơi rõ sâu.
Mười triệu?! Tôi làm ba tháng còn chưa chắc kiếm được ngần ấy! Lộc trời ban đây rồi hả trời?!
“Đừng nói nữa anh ơi! Em làm liền tay đây!”
Sợ anh ta đổi ý, tôi bật bếp đổ dầu ngay, còn cẩn thận hỏi thêm một câu:
“Anh có kiêng gì không?”
Anh đại ca còn chưa kịp lau hết nước mắt, giọng nghèn nghẹn:
“Ờ… làm thanh đạm chút, vợ tôi mới sinh xong.”
Tôi rắc thêm chút hành hoa cho thơm, một tô bún xào nóng hổi ra lò.
Đóng gói cẩn thận bằng túi ni lông, tôi khom người chín mươi độ, hai tay đưa lên:
“Anh nhận lấy nhé, chúc anh và chị nhà trăm năm hạnh phúc, ba năm hai đứa nha!”
Anh đại ca cười đến híp cả mắt, chuyển khoản liền tay mười triệu.
Bình luận xung quanh nhộn nhịp hẳn lên:
【Nhìn kìa! Chị gái bán bún phát tài rồi!】
【Tất cả là nhờ tiểu phúc tinh của chúng ta đó, mà đây mới chỉ là khởi đầu thôi nhé, vận may vẫn đang chờ phía trước!】
Tay trong tay cùng Minh Minh bước đến McDonald’s, lần đầu tiên trong đời lưng tôi được ngẩng cao vì… có tiền!
Tôi cũng là người đủ tiền ăn McDonald’s rồi đấy nhé!
Khuôn mặt Minh Minh hiện rõ vẻ phấn khích không che giấu nổi.
“Chị ơi, McDonald’s là gì vậy?”
Tôi ngẫm nghĩ một lúc.
“Là chỗ bán hamburger với khoai tây chiên đó.”
Minh Minh gật gù, trông như hiểu rồi.
“Thế hamburger với khoai tây chiên vị như nào ạ? Có ngon hơn bún xào chị làm không?”
“Hamburger với khoai tây thì… vị hamburger với khoai tây thôi. Còn có ngon bằng bún chị làm không á…”
Chắc là có đấy.
Dù sao tôi cũng thấy mấy đứa trẻ đi ra từ McDonald’s đứa nào cũng cười vui như được phát lì xì.
Tôi dùng điện thoại đặt cho Minh Minh hai phần combo đặc biệt.
Thằng bé ăn đến chảy cả nước mắt.
“Ngon… ngon quá!”
Chẳng bao lâu, chỗ đồ ăn trên bàn đã bị quét sạch không còn mẩu nào.
Chúng tôi lại nắm tay nhau đi về nhà.
Tôi để ý thấy sau khi ăn xong, tâm trạng của nó bỗng chùng xuống hẳn.
Tôi hỏi nó làm sao thế, giọng nói non nớt nghẹn ngào như sắp khóc.
“Chị ơi, chị đừng bỏ rơi em nhé.”
Bình luận bỗng ập ra mấy ngàn dòng:
【Trước đây, mỗi lần sắp bị cha mẹ nuôi bỏ rơi, tiểu phúc tinh đều được dẫn đi ăn một bữa ngon. Nên giờ mới thấy lo lắng như vậy.】
【Sau mỗi khoảnh khắc đẹp là một lần bị vứt bỏ tàn nhẫn, nam chính đã lớn lên trong môi trường như thế đấy.】
【Tôi biết ngay mà, chị bán bún này cũng không phải người tốt gì đâu!】
Tôi chợt thấy tim thắt lại.
“Sao lại thế chứ? Chị sẽ không bao giờ bỏ rơi em.”
Minh Minh khựng lại một chút, sau đó khóc òa to hơn.
“Tại sao chị lại tốt với em như vậy?”
Tôi ngồi xổm xuống ôm lấy nó, hôn lên đôi má trắng trẻo mềm mại.
“Vì em xứng đáng.”
Trước kia tôi sống chỉ để đủ tiền trả tiền nhà, đủ cơm ăn qua ngày.
Giờ thì… tôi dường như có một mục tiêu cụ thể hơn.
Người may mắn sẽ dùng cả đời để được chữa lành bởi tuổi thơ. Còn người bất hạnh sẽ dùng cả đời để chữa lành tuổi thơ của mình.
Đã nhận nuôi nó rồi, tôi phải cho nó một tuổi thơ hạnh phúc. Phải kéo nó ra khỏi những tháng ngày ẩm ướt tối tăm ấy.