Chương 1
Cập nhật: 3 tháng trước
01.
Cơn đau xé rách thân xác không ngừng truyền đến.
Cả người như bị nghiền nát, từng cơn đau nhắc nhở ta về chuyện đã xảy ra đêm qua.
Nhưng trong lòng ta lại dâng lên một niềm vui kín đáo.
Ta muốn vùi đầu vào lòng hắn mà làm nũng.
Nhưng lại chụp vào khoảng không.
Ta lập tức bừng tỉnh.
“Thế tử.”
Một giọng nam xa lạ vang lên.
“Lão gia lệnh cho ngài lập tức hồi kinh, nghênh thú Minh Châu công chúa.”
“Ngài có cần đưa tiểu thư Tống Man theo không?”
Tên thị vệ cung kính quỳ dưới đất.
Mà phu quân nuôi từ nhỏ của ta, Lục Tầm Triệt, lúc này đứng chắp tay, thần thái kiêu ngạo lạnh lùng, vẻ phong lưu ngày thường đã biến mất hoàn toàn.
Hắn chỉ khẽ liếc sang, nhếch môi châm chọc:
“Nàng ta? Một nữ tử săn bắn quê mùa, mang về kinh chỉ tổ mất mặt.”
“Nhưng đêm qua hai người mới…”
Mắt hắn lạnh lùng lướt qua.
Tên thị vệ lập tức cúi đầu, không dám nói thêm một lời.
Lục Tầm Triệt lười nhác nâng mi, liếc qua ta đang say ngủ, hừ nhẹ một tiếng:
“Chẳng qua thấy nàng ta si mê ta nhiều năm, ban cho một đêm sung sướng mà thôi.”
“Nàng ta cam tâm tình nguyện dâng hiến, cớ gì ta phải chịu trách nhiệm?”
Tên thị vệ vội cười phụ họa:
“Đúng, đúng! Có thể cùng thế tử hưởng xuân sắc, đó là phúc khí mà tám đời nhà nàng ta tích được!”
“Một nữ tử tùy tiện như vậy, còn không bằng kỹ nữ trong thanh lâu!”
Lục Tầm Triệt thu lại ý cười, khoác lên áo choàng lông cừu, không hề ngoái đầu mà dứt khoát rời đi giữa trời tuyết trắng.
Cửa phòng bật mở.
Gió lạnh ập vào, như lưỡi dao cứa nát da thịt, khoét sâu vào lồng ngực ta.
Tay ta siết chặt lấy tấm chăn, ngón tay trắng bệch.
Dường như chỉ cần buông lỏng, ta cũng sẽ bị gió cuốn đi mất.
Củi trong lò cháy tí tách, tàn lửa bắn lên lưng, nhưng ta không cảm thấy đau.
Mãi đến khi, ta nghe thấy có sát khí đến gần.
Cơn choáng váng trong đầu tan biến, ta lập tức quờ tay lấy thanh đao treo trên tường, loạng choạng chạy vào rừng.
02
Ta cúi người, vội vàng trốn vào một hang động.
Mãi đến khi tiếng bước chân xa dần, ta mới nhận ra gương mặt đã ướt đẫm.
Cảm giác nhục nhã cuồn cuộn như thủy triều, từng tấc từng tấc nuốt chửng tôn nghiêm.
Những lời nói của Lục Tầm Triệt vẫn còn vang vọng bên tai, tựa từng cái tát thẳng vào mặt, đánh tan giấc mộng đẹp mà ta từng ôm ấp.
Sáu năm sớm chiều bên nhau, ta chưa bao giờ nghĩ rằng kẻ từng đỏ mặt thề thốt muốn cưới ta lại coi ta thấp kém đến vậy. Hóa ra cái gọi là ân ái cũng chỉ là một sự ban phát từ hắn.
Những lời ngọt ngào ta cắn răng giữ lại, hóa ra chỉ là những câu dối trá thốt lên trong lúc cao hứng.
Cái gọi là trọn đời trọn kiếp, chẳng qua chỉ là ảo tưởng của riêng ta.
Hóa ra, ta bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay, vậy mà vẫn còn ngốc nghếch cho rằng cuối cùng mình đã có một mái nhà, cuối cùng cũng không còn cô độc nữa.
Dạ dày nóng rát như bị thiêu đốt.
Hai mắt cay xè, nhưng ta không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể cắn môi đến bật máu, lấy móng tay cào lên vách đá, dùng nỗi đau thể xác để lấn át đi nỗi bi thương trong lòng.
Dù vậy…
Vẫn bị phát hiện rồi.
Bụi cỏ chắn trước cửa hang bị xô mạnh sang một bên, một hắc y nhân xuất hiện trước mặt ta.
“Tống Man cô nương, xin lỗi rồi. Chủ tử có lệnh, tuyệt đối không thể để cô lưu lại hậu hoạn.”
Khoảnh khắc đó…
Những chuyện đêm qua bỗng hiện lên rõ ràng trong tâm trí—
Lục Tầm Triệt kề sát bên ta, hơi thở nóng rực phả lên gáy, dư vị nụ hôn vẫn còn vương trên vành tai, tiếng thở dốc trầm thấp như một ngọn lửa thiêu đốt tâm can. Mà cuối cùng, hắn ôm lấy ta, như đang nâng niu một báu vật hiếm có trên đời.
“A Man, sinh cho ta một đứa con nhé? Chắc chắn nàng ta sẽ đẹp như nàng vậy.”
Ta đỏ mặt, trách hắn vô sỉ.
Ánh mắt hắn u tối, mười ngón tay đan vào tay ta, nhẹ nhàng kéo một cái, lại đè ta xuống, không chút mệt mỏi mà đòi hỏi.
Khi ta khẽ gật đầu đáp ứng, đôi mắt hắn sáng lên như ánh sao giữa trời đêm.
Thế nhưng, bây giờ hắn đã hối hận rồi.
Cũng phải thôi.
Sau này, Minh Châu công chúa sẽ sinh con cho hắn, còn đứa trẻ từ bụng ta e rằng chỉ là thứ dơ bẩn không thể lộ ra ánh sáng.
Nước mắt không kìm được mà rơi xuống mu bàn chân.
Dù ta có cắn rách môi, bấu chặt ngón tay đến bật máu, vẫn không thể ngăn được tiếng nức nở nghẹn trong cổ họng.
Hít sâu mấy hơi, ta chậm rãi nhắm mắt, thấp giọng đáp: “Được.”
Nhưng ta không ngờ, thứ hắc y nhân kia lấy ra không phải tránh tử thang mà là một thanh kiếm.
Hắn dịch bước, lưỡi kiếm lạnh lẽo chĩa thẳng vào ngực ta.
Ánh kiếm băng lãnh, chỉ thoáng nhìn đã khiến linh hồn ta đông cứng.
Hóa ra, bọn họ muốn tận diệt hậu hoạn, ngay cả ta cũng không tha.
Vết thương trên đầu ngón tay đau âm ỉ, ta đột nhiên bật cười.
Cười đến run rẩy cả người, hai chân mềm nhũn ngã phịch xuống đất.
Từ sau khi cha nuôi qua đời, ta chỉ như cái xác không hồn mà sống lay lắt trên cõi đời này.
Mãi đến khi nhặt được Lục Tầm Triệt khi hắn bị thương nặng và mất trí nhớ, hắn giống như tia sáng đầu tiên chiếu rọi vào cuộc sống mờ mịt của ta.
Khi hàng xóm đùa giỡn gọi hắn là “phu quân nuôi từ nhỏ” của ta, hắn chẳng những không phản bác, mà còn cắm đầu chép sách, nói muốn mau chóng dành đủ sính lễ.
Khi ấy, hắn từng khen ta săn được con mồi, từng đỏ mắt khi ta bị thương, từng dốc hết sức bảo vệ ta khi ta bị ức hiếp, dù bị bọn du côn đánh đến đầu rơi máu chảy, cũng nhất quyết đòi lại công bằng cho ta.
Sáu năm bên nhau, ta đã quen có hắn trong cuộc đời.
Đêm cập kê, khi hắn thắp lên ngọn nến đỏ rồi leo lên giường, ta đã thực sự vui mừng.
Ta cứ nghĩ hắn sẽ ở lại mãi mãi.
Cứ nghĩ chúng ta sẽ bạch đầu giai lão, con cháu đầy đàn.
Cả đêm đó, ta đau đến run rẩy toàn thân, nhưng không dám kêu ngừng, sợ làm hắn kinh hãi bỏ đi mất.
Ta nghĩ đến rất nhiều thứ…
Chỉ không ngờ rằng, ký ức mất đi của hắn là giả, lời thề hẹn là giả, ngay cả sự cảm kích dành cho ta cũng là giả.
Mũi kiếm đâm tới, đánh tan tất cả ảo mộng.
Khoảnh khắc nó cắm vào da thịt, cơn đau nhói khiến ta bừng tỉnh.
Ta lập tức rút mũi tên sau lưng, cắt phăng cổ họng của hắn.
Máu nóng bắn tung tóe.
Ta từng săn vô số mãnh thú, nhưng đây là lần đầu tiên giết người.
Đôi tay run rẩy đến mức không thể kiểm soát.
Nỗi sợ hãi trào dâng, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ—ta không thể ở lại đây nữa!
Ta lao về nhà, nhưng vừa đến nơi đã thấy cảnh tượng hoang tàn.
Nửa gian nhà tranh bị tuyết đè sập, để lộ một khoảng tối đen, như một vết thương dữ tợn giữa nền tuyết trắng.
Cổ tay đau rát.
Vô thức vuốt ve chiếc vòng gỗ trên tay, đây là quà cập kê mà Lục Tầm Triệt tặng ta.
Mặt trong vòng khắc hai chữ “Tầm Man”, tựa như chỉ cần khắc tên bên nhau, lời thề sẽ mãi mãi không đổi thay.
Cảm giác chua xót dâng lên, ta khó khăn hít thở.
Tuyết rơi vương vào mắt, khiến tầm nhìn ta mơ hồ.
Ta muốn siết chặt chiếc vòng, nhưng càng dùng lực, cạnh gỗ thô ráp càng cắt vào da, máu nhỏ xuống nền tuyết.
Đau đến tột cùng, ta đành buông tay.
Lặng lẽ hồi lâu, ta khẽ thở dài, buông những ngón tay ra, ném chiếc vòng vào lò lửa.
Ngọn lửa bùng lên theo gió, nuốt chửng tất cả, thiêu rụi mọi hồi ức.
Căn nhà nhỏ từng chứa đầy kỷ niệm, giờ chẳng còn gì để ta lưu luyến nữa.
Nhanh chóng thu dọn hành trang, ta xoay người, dấn bước vào màn tuyết trắng.
Nghe nói trong kinh đang tuyển bộ đầu.
Cũng tốt.
Ta có thể đi bắt cẩu tặc rồi.
03
Chiếc xe ngựa lắc lư suốt mấy ngày.
Đến một buổi chiều mơ màng buồn ngủ, ta lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Vén rèm xe lên, trước mắt ta là cảnh Lục Tầm Triệt cùng một nữ tử sánh bước bên nhau.
Nàng ta dung mạo rực rỡ, mỗi cái chau mày, mỗi nụ cười đều khiến người ta say mê.
Hẳn chính là Minh Châu công chúa.
Trên đường đến kinh thành, ta đã sớm nghe kể về nàng—từ nhỏ đã đem lòng ái mộ Lục Tầm Triệt, thậm chí từng thề rằng đời này không lấy ai khác ngoài hắn.
Tuyết rơi lả tả.
Chiếc ô dầu hơi nghiêng về phía Minh Châu, nửa người Lục Tầm Triệt bị tuyết thấm ướt, nhưng hắn như chẳng hề để tâm.
Ánh mắt hắn chăm chú nhìn nàng, tựa như trong đôi con ngươi ấy đang chứa đầy bông tuyết đầu mùa mềm mại.
Lời nói khéo léo liên tục cất lên, khiến Minh Châu bật cười khúc khích.
Cây hải đường trơ trụi cành lá, bị tuyết đè nặng, khom mình trước cơn gió lạnh.
Ánh mắt ta bất giác dừng lại trên người nàng.
Đôi mắt kia tựa minh châu tuyệt thế, chỉ cần nghe tên cũng đủ biết hoàng thượng cưng chiều nàng đến mức nào.
Không giống ta.
Tống Man. A Man.
Một cái tên thô tục, tùy tiện đặt cho kẻ quê mùa dễ nuôi.
Lửa ghen tức bùng lên trong lồng ngực.
Ở một góc đường, một cỗ xe ngựa mất lái, lao nghiêng về phía bọn họ.
Lục Tầm Triệt vững vàng ôm lấy eo Minh Châu, xoay người tránh đi, khoảng cách giữa hai người ngay lập tức thu hẹp.
Ánh nắng hoàng hôn rực rỡ phủ xuống, gợn sóng trong lòng ta lan rộng từng tầng từng tầng…
Giữa thế gian đầy rẫy hỗn loạn, khoảnh khắc này như lặng đi, trong mắt họ chỉ còn lại nhau.
Hai gò má của họ ửng đỏ.
Còn trái tim ta, thì rơi vào vực sâu.
Tuyết rơi ngày càng dày, ta trơ mắt nhìn bọn họ bước lên một con thuyền hoa.
Cơn gió lạnh vén lên một góc rèm, để lộ cảnh Lục Tầm Triệt quỳ một gối xuống, thành kính hôn lên đuôi mắt, chóp mũi, khóe môi Minh Châu…
Tựa như đang hôn một báu vật, dịu dàng, cẩn trọng, không dám lỗ mãng.
Mãi đến khi Minh Châu vòng tay ôm lấy cổ hắn, đuôi mắt Lục Tầm Triệt mới dâng lên dục sắc, buông lỏng kiềm chế, ôm nàng vào lòng mà hôn nồng nhiệt.
Thanh âm si mê như tiếng mãnh thú chốn sơn lâm, giương móng vuốt xé toạc thân xác ta.
Hơi thở ta rối loạn.
Rõ ràng lúc này gió lạnh đang gào thét bên tai, nhưng không hiểu vì sao, từng lời của Lục Tầm Triệt lại lọt vào tai ta rõ ràng đến vậy.
“Minh Châu, trong lòng ta từ trước đến nay chỉ có nàng.”
Vị máu tanh lan tràn trong khoang miệng.
Không cam lòng, tủi nhục, oán hận…
Những cảm xúc đó đè nén trong tim, dần dần phình lên, như sắp nổ tung.
Ta thật sự muốn kéo bọn họ cùng chết chung!
Bàn tay vô thức lần tìm lấy cây cung lớn.
Lắp tên, kéo căng dây, trong một hơi, mũi tên nhắm thẳng vào nơi đang diễn trò tình ái kia.
Nhưng ngay khoảnh khắc ta sắp buông tay…
Gương mặt cha nuôi cùng nụ cười hiền hòa hiện lên trước mắt.
“A Man, cha không cần con tranh giành công danh lợi lộc, chỉ cần con bình an vui vẻ là đủ.”
Ký ức cuộn trào, tầm mắt ta trở nên mơ hồ.
Giằng co hồi lâu, cuối cùng, ta buông thõng hai tay.
Hắn không đáng.
Hắn đã hủy hoại sáu năm thanh xuân của ta, tuyệt đối không thể hủy hoại nốt phần đời còn lại của ta.
Tiếng gió ngoài cửa sổ dần yếu đi.
Mở bàn tay nắm chặt ra, ta nhìn thấy lòng bàn tay đã sớm bị dây cung cứa đến máu thịt lẫn lộn.
Nếu cha nuôi nhìn thấy, hẳn ông sẽ đau lòng lắm.
Cha, yên tâm đi.
Con nhất định sẽ sống thật tốt.
Lệ nóng lặng lẽ trượt xuống vạt áo.
Ta âm thầm thề trong lòng.