Chương 1

Cập nhật: 3 tháng trước

1.

Năm thứ ba sau khi tôi ch .t.

Như thường lệ, Trần Tri Duật đến thăm mộ tôi.

Anh mượn ánh lửa từ đống tiền vàng mã để châm một điếu thuốc.

“Chậc, em ch .t cũng sớm thật.”

Hmm, nói chuyện khó nghe thật đấy.

Trần Tri Duật vẫn lải nhải không dứt.

“Bé yêu, hôm nay là Valentine đấy.”

“Em cũng ghê gớm quá, lại chọn đúng Valentine làm ngày giỗ. Sau này anh yêu ai khác, chẳng lẽ phải dắt bạn gái đến viếng mộ em cùng? Quá tụt mood luôn đó biết không?”

Nghe đến từ “bạn gái”, tôi ghen ứa máu.

Một cơn gió âm ào đến cuốn bay tro tàn, hung hăng vuốt một cái lên tóc Trần Tri Duật.

Trần Tri Duật nheo mắt khi thấy hiện tượng kỳ quái:

“Không lẽ… thật sự quay về rồi?”

“Ừ, vui chưa? Ch .t rồi mà còn bị anh chọc tức muốn sống lại luôn đó.”

Tất nhiên, anh không nghe thấy gì cả.

Vậy nên anh chỉ hờ hững chắp tay lại, hét to một tiếng:

“Lê Nhạc Chi, cho anh kiếm được mười tỷ năm nay nhé!”

Mới chạm nhẹ vào một cái mà dám xin nhiều vậy.

Anh nghĩ tiền là do tôi in chắc?

Tôi không thèm đáp lại.

Thấy không ai phản ứng, Trần Tri Duật mất hứng, dập tắt đầu thuốc đỏ rực lên tấm bia mộ của tôi.

Ngón tay thon dài khẽ lướt qua bức ảnh trên bia.

Một lúc sau.

Anh nói:

“Lê Nhạc Chi, sau này anh sẽ không đến nữa.”

Tim tôi thắt lại.

Dù tôi với Trần Tri Duật là kiểu yêu-hận đan xen, phần lớn thời gian đều cãi vã, giận hờn, nhưng cũng từng có những khoảnh khắc dịu dàng.

Năm ấy, khi tôi còn kiêu ngạo nhất, tôi cắn môi anh và hỏi:

“Nếu sau này một trong hai đứa ch .t trước, người còn lại mất bao lâu mới đi tìm người mới?”

Trần Tri Duật cù tôi.

“Em còn muốn tìm người mới hả?”

“Còn phải là soái ca tóc trắng, sáu múi, đẹp trai ngời ngời cơ.”

Anh thở dài.

“Ít nhất là ba năm đi. Ngày xưa còn để tang ba năm mà.”

Giờ thì sao?

Ba năm đã trôi qua.

Cũng không trách anh được…

2.

Trần Tri Duật quỳ một gối xuống đất.

Anh ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào tấm ảnh trên bia mộ của tôi.

“Lê Nhạc Chi, em nhìn vẫn trẻ trung như thế, còn anh thì đã già rồi, tóc bạc cả rồi này.”

Thật ra… vẫn còn rất điển trai.

Chỉ là ba năm qua, Trần Tri Duật cật lực vùi đầu vào công việc, thức khuya uống rượu là chuyện cơm bữa.

Cũng may, cơ bụng tám múi vẫn còn nguyên.

“Chúng ta đúng là chẳng hợp nhau chút nào.”

Anh vừa định đứng dậy—

Một bông hoa cúc bay thẳng vào mặt anh không lệch chút nào.

Trần Tri Duật cau mày, nhặt đóa hoa cúc trắng lên, quay đầu nhìn người ném.

Là một bé gái.

Cô bé siết chặt nắm tay, mặt đỏ bừng, ánh mắt đầy phẫn uất, như thể đang cực kỳ bất bình thay tôi.

Trần Tri Duật thấy lạ, mỉm cười:

“Nhóc con, mẹ cháu không dạy cháu là không được ném…”

“Đồ xấu xa!”

“Chú xấu chỗ nào?”

“Chú dập tàn thuốc lên bia mộ của chị gái cháu!”

Ra là vì chuyện này.

Trần Tri Duật bật cười, đi tới ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, nhìn thẳng vào mắt.

Giọng điệu có phần lười nhác, pha chút bỡn cợt:

“Cháu không hiểu đâu, đây là sở thích chung của chú với chị cháu. Hồi trước…”

Trần Tri Duật khựng lại, đưa tay che tai cô bé lại.

Ánh mắt nghiêm túc:

“Hồi trước chị cháu cũng hay dập tàn thuốc lên người chú.”

Tôi lập tức bay tới khua tay múa chân, muốn vả cho anh một cái.

“Này! Anh đang vu khống em đấy à!”

Rõ ràng chỉ có đúng một lần thôi mà!

Cô bé vùng ra, bịt tai:

“Chú nói gì cháu không nghe thấy!”

Trần Tri Duật chậm rãi đứng lên.

“Không phù hợp với trẻ con đâu nhé.”

Anh hỏi tiếp:

“Mẹ cháu đâu?”

Cô bé đáp bằng giọng non nớt:

“Mẹ cháu nói cháu 7 tuổi rồi, là người lớn rồi, phải tự học cách đến thăm mộ chị.”

Trần Tri Duật khẽ cười lạnh một tiếng.

Rồi cứ thế bước về phía trước.

Giọng anh nhẹ tới mức tôi suýt tưởng mình nghe nhầm.

“Phải rồi… Nếu như hôm đó cô ấy không cứu cháu, thì giờ cũng đã 25 tuổi rồi.”

3

Khi trở về địa phủ làm mấy bài suy luận hình học, đám bạn ma của tôi thi nhau hỏi:

“Nhạc Chi, cậu thật sự không chịu đi đầu thai à? Nhất định phải thi đậu cái công chức địa phủ kia sao?”

Tôi mím môi, cười nhạt: “Bọn cậu không hiểu đâu.”

Giờ tỷ lệ sinh thấp, rất dễ bị đầu thai sang quốc gia khác. Mà hiện tại, tuy tôi yểu mệnh qua đời, nhưng ít nhất vẫn còn một người yêu cũ nhà giàu kia mà.

Ban đầu Trần Tri Duật đốt giấy tiền cho tôi toàn dùng xe tải để chở, suýt nữa khiến địa phủ rơi vào cảnh lạm phát.

Diêm Vương khóc lóc cầu xin tôi báo mộng, bảo Trần Tri Duật đừng đốt nữa.

Đó là lần đầu tiên tôi báo mộng, và cũng là lần duy nhất.

Lúc ấy tôi vừa mất gần ba tháng, Trần Tri Duật đang vào giai đoạn khởi nghiệp, bận đến rối tinh rối mù, thời gian ngủ còn ít hơn cả giờ ăn.

Tôi vất vả lắm mới tìm được một khoảng trống.

Tôi không vội bước vào giấc mơ, trái lại còn đứng nhìn người yêu cũ một lát.

Đối với cái chết của tôi, Trần Tri Duật dường như chẳng hề buồn bã, một giọt nước mắt cũng không rơi.

Chết vì tai nạn xe quả thật rất thảm, đầu tôi bị đập đến vỡ nát. Nhân viên liệm xác nắn lại xương cho tôi, trang điểm kỹ càng, duy chỉ có chuyện mặc đồ tang thì bị Trần Tri Duật mặt không cảm xúc từ chối:

“Cô ấy không thích mặc đồ tang, thay cho cô ấy một chiếc váy hai dây thật đẹp đi.”

Tôi vừa khóc vừa gật đầu: “Phải có hoa nhí nữa, hu hu.”

Lại lạc đề rồi.

Công ty của Trần Tri Duật lúc ấy đã có chút thành tựu, nhưng anh thì tiều tụy đi không ít.

Dù vậy vẫn rất điển trai.

Sau khi tôi vào giấc mơ, Trần Tri Duật chậm rãi mở mắt trên chiếc ghế sofa nhỏ, liền thấy tôi đang kéo miệng làm mặt quỷ.

Anh lạnh nhạt nói: “Ma à.”

Tôi tức giận: “Anh ơi, anh có thể nghiêm túc một chút không?”

Trần Tri Duật co chân trái lại, đặt tay lên che mắt, cười khẽ trong cổ họng: “Lê Nhạc Chi, em làm ma mà còn chẳng dọa nổi ai.”

Tôi liền ngồi hẳn lên người anh: “Vậy còn thế này thì sao?”

Tôi cọ cọ vài cái.

Trần Tri Duật cạn lời, vừa cười vừa đưa tay đặt lên eo tôi: “Đừng làm bậy.”

Tôi hôn lên môi anh.

Cứ thế, chúng tôi “làm bậy” suốt cả đêm trong giấc mơ.

Đến cuối cùng tôi mới nói với anh: “Trần Tri Duật, đừng đốt nhiều giấy tiền nữa, gây lạm phát rồi.”

Chưa được bao lâu sau khi tôi rời khỏi giấc mơ, Trần Tri Duật lờ mờ tỉnh lại, trong mắt hiện lên vẻ bối rối trong thoáng chốc.

Sau đó cúi đầu nhìn xuống dưới.

Anh vò trán, chửi một tiếng: “Khỉ thật.”

Rồi bước vào phòng tắm.

Về sau, đúng là anh có đốt ít giấy tiền hơn thật.

Nhưng theo đà làm ăn ngày càng phát đạt của anh, anh bắt đầu đốt thêm mấy bộ thời trang xuân hè, túi xách, trang sức hàng hiệu.

Biến tôi thành hoa khôi của địa phủ luôn rồi.

4

Tim tôi trống rỗng, khoảnh khắc ấy, một cảm giác chua xót trào lên sống mũi.

Tiếc thật.

Trần Tri Duật sẽ không đến thăm tôi nữa.

Sao mà được chứ.

Tuy mỗi lần anh đến viếng mộ, tôi đều rất rộng lượng, nói toàn mấy câu nghe có vẻ phóng khoáng như:

“Đừng nghĩ đến em nữa, em quyến rũ dữ vậy sao?”

“Đều là khách qua đường của chị đây thôi.”

“Anh có biết không, mấy con ma nam theo đuổi em xếp hàng từ đây qua tận Pháp đó.”

Nhưng mấy câu đó… là vì anh không nghe thấy tôi mới dám nói.

Giờ thì anh thật sự không đến nữa, tự nhiên tôi lại chẳng vui chút nào.

Tôi sốt ruột xoay quanh hai vòng, lập ngay một danh sách, vội vàng lao thẳng vào giấc mơ của Trần Tri Duật.

Vừa thấy tôi,

Trần Tri Duật liền tỏ ra khó chịu:

“Ồ, chẳng phải là đại tiểu thư Lê Nhạc Chi đấy sao? Sao lại mò vào giấc mơ của tôi thế?”

Ba năm trời không đến lấy một lần, đúng là không thể nói nổi.

Mấy kẻ từng bắt nạt tôi thì bị tôi cho mộng mị ác liên hoàn rồi.

Thế nên tôi vội nịnh nọt cười:

“Trần Tri Duật…”

Anh nhếch mép cười lạnh:

“Ồ?”

Tôi đổi cách gọi:

“Không phải, anh ơi?”

“Xì.”

Tôi nghẹn họng, lí nhí gọi một câu gì đó.

“Dây thanh âm rớt ở nhà hả?”

“Chồng ơi!”

Trần Tri Duật thỏa mãn hẳn:

“Nói đi.”

Vì anh định tìm người mới rồi, nên tôi cũng phải tìm cách giải khuây một chút.

“Có thể đốt cho em một con mèo giấy không? Cho em có bạn bầu bạn cho đỡ cô đơn một chút…”

“Em cô đơn lắm à?”

“Ừm, em thích mèo golden nha.”

Trần Tri Duật hất cằm:

“Muốn một tên quỷ nam âm u không?”

Tôi kinh ngạc che miệng:

“Cuối cùng anh cũng hiểu ra rồi! Em cũng có nhu cầu riêng chứ bộ! Nhịn ba năm rồi, sắp chịu không nổi nữa!”

Trần Tri Duật vỗ tay cười:

“Không sao, muốn loại đàn ông thế nào?”

Tôi ngượng ngùng đáp:

“Phải có cơ bụng tám múi, đẹp trai, trẻ trung. Em không thèm mấy ông trên 25 tuổi đâu.”

Tôi còn đang ra yêu sách một tràng, bỗng cảnh chuyển.

Trên tay Trần Tri Duật đã xuất hiện một sợi dây thừng.

Trên đầu bỗng dưng lòi ra một cây xà nhà.

Tôi nuốt nước bọt đánh ực:

“Chồng ơi?”

Anh cười với tôi cực kỳ rạng rỡ:

“Đợi chút nha, anh đi chết cái đã.”

Đừng mà!

Tôi vội nhét cái danh sách mua sắm trong tay vào tay anh.

“Em không cần đàn ông nữa đâu!”

“Nhớ đốt cho em nha!”

5.

Tôi nhìn đống bưu kiện trong trạm chuyển phát, mỉm cười một cái.

Chỗ này chắc đủ cho tôi mặc mấy năm luôn, chỉ là mẫu Birkin mới nhất vẫn chưa tới.

Tôi đang hí hửng bóc gói hàng, bỗng một người chị em ma báo cho tôi tin dữ.

“Nhạc Chi, người yêu cũ của cậu bị tai nạn xe rồi, giờ sắp chết rồi đó!”

Tôi: ?!

Lúc tôi đến nơi, Trần Tri Duật đã hấp hối.

Mà trong tay anh, vẫn còn nắm chặt một con mèo giấy nhỏ xinh tinh xảo.

Bên cạnh đó, hồn phách của Trần Tri Duật đã tách khỏi thể xác.

Anh sững sờ nhìn tôi: “Nhạc Chi…”

Nói thì chậm, nhưng lúc đó tôi đã tát một phát mạnh đến mức đẩy anh về lại thân xác.

“Chết thì cũng phải đốt mẫu Birkin mới nhất xong đã, chồng ơi!”

Trong khoang xe, Trần Tri Duật đầu đầy máu, ngón tay khẽ động một cái.