Chương 1
Cập nhật: 22 giờ trước
1.
Lại bị bạn trai mắng vì chơi game dở.
“Trời ạ, sao em lại dùng chiêu đó ở đây chứ?”
“Chắn hộ anh đi, em đang làm gì vậy?”
“Thôi, em đừng chơi cùng anh nữa.”
Tôi điều khiển nhân vật trong game quay một vòng, rồi lại quay về bên cạnh Trần Thanh.
Sau đó anh ta nổi giận đùng đùng, hét ầm lên:
“Tôi bảo em đừng chạy theo tôi nữa! Cút đi, không nghe hiểu à?!”
Giọng đàn ông cáu kỉnh vang lên qua voice chat đội.
Một khoảng im lặng.
Lát sau, một cô gái khác trong đội dùng giọng ngọt ngào nói:
“Anh Thanh, anh đừng giận nữa, chị dâu chỉ không biết chơi game thôi.”
Không nói thì còn đỡ, nói ra như châm dầu vào lửa.
“Không biết chơi thì đừng chơi!”
“Cứ bám lấy đòi chơi cùng, chơi gà còn chiếm một slot xếp hạng.”
“Thú vị lắm à?”
Tôi mở to mắt, càng chơi càng hoang mang.
Vừa hết ván liền thoát game, nhìn chằm chằm vào màn hình đen.
Cảm thấy sống mũi cay cay.
Đúng là vô nghĩa đến cực điểm.
2.
“Chị dâu, đừng giận mà.”
“Anh Thanh nóng tính, ảnh chỉ muốn thắng thôi.”
Chẳng bao lâu sau, cô gái kia nhắn tin cho tôi.
Tôi nhìn ảnh đại diện của cô ta, một cô bé tóc hồng ôm gấu bông.
“Chị đừng giận ảnh nữa.”
“Em bảo ảnh qua chỗ chị ăn mắng nè!”
Từ sau khi tốt nghiệp đại học rồi yêu xa, mâu thuẫn giữa tôi và Trần Thanh ngày càng nhiều.
Ban đầu chỉ là cãi vặt, sau đó thành ra thế này.
Anh ta quen một đám bạn trên mạng.
Tôi muốn chơi cùng nhưng anh ta chẳng để ý đến tôi.
Điện thoại trên bàn rung lên, là tin nhắn của Trần Thanh:
“Bà nội của anh ơi, mình bàn chút chuyện nhé, lần sau đừng rủ anh chơi game nữa được không?”
“Người ta toàn chơi rank, trình độ em khác xa bọn anh, anh thật sự kéo không nổi.”
“Được.” Tôi mím môi, đáp nhẹ.
“Game này không hợp với em, em…”
Khi anh ta còn đang lải nhải, thì điện thoại tôi lại rung, là tin nhắn ưu tiên.
“Mẹ của Thẩm Tự Tinh: Cô giáo Tiểu Vũ, xin lỗi vì đã làm phiền cô muộn thế này.
Ngày mai A Tinh có bài kiểm tra nhỏ, cô có thể qua dạy kèm một buổi không?
Vì là đột xuất, nên tôi sẽ trả tiền hai buổi nhé.”
Tôi nhìn chằm chằm vào cụm “tiền hai buổi”.
“Ừ, em không cãi với anh nữa.”
Thế là tôi chẳng nghe rõ bạn trai nói gì, vơ vội áo khoác chạy xuống lầu.
3.
Tôi thậm chí cảm thấy nếu không phải do tôi,
Chắc kiếp này khu nhà của Thẩm Tự Tinh sẽ chẳng bao giờ xuất hiện dấu xe điện.
Chiếc xe nhỏ len qua khu vườn sơn thủy được đồn là tiêu tốn hàng triệu tiền thiết kế.
Chạy bon bon đến vị trí đậu xe chuyên dành cho tôi.
“Đến chậm thật đấy.”
Ngẩng đầu, thiếu niên đang tựa vào khung cửa nghiêng đầu lười biếng nhìn tôi.
Đồ mặc ở nhà trắng tinh, không nói đến giọng điệu trêu chọc,
Riêng gương mặt ấy đã đẹp đến mức khiến người ta nở hoa.
Từ sau lần thứ ba tôi lạc trong nhà cậu ta, thiếu gia bắt đầu đích thân dẫn tôi vào phòng học của mình.
“Bài lần trước cô giao làm đến đâu rồi?”
Tôi vừa lấy bút và tài liệu ra từ túi, vừa hỏi:
“Em nghĩ mình làm được bao nhiêu điểm?”
“Ừm, chắc tầm 150.”
Nghe xong câu đó, tim tôi đã lạnh đi nửa phần.
Chấm xong bài của cậu ta, tôi suýt nôn ra ba lít máu.
“Thẩm Tự Tinh, sao câu này em lại làm sai được vậy?”
“Câu trắc nghiệm này đáp án là ACD, sao em lại chọn ra đúng mỗi B vậy hả?”
“Còn cái hàm số này, tôi giảng bao nhiêu lần rồi, nhiều, nhiều, rất nhiều lần rồi mà!”
Đầu bút trong tay tôi run run, tôi quay sang chất vấn thủ phạm.
Thì thấy cậu ta ngồi bên cạnh tôi, tựa cằm nhìn chằm chằm tôi… cười.
“…”
4.
Thẩm Tự Tinh học lại ba năm.
Thế mà mẹ cậu ta vẫn yên tâm giao cậu ta cho tôi.
“Ối chà, không sao đâu.”
“Con nó muốn học thì cứ để nó học.”
“Nó thích cô, cô cứ tiếp tục dạy nó đi.”
…
Tôi thật sự rất muốn Thẩm Tự Tinh học tốt, thi được điểm cao.
Nhưng ba năm rồi vẫn thi trượt, tôi chỉ có thể tiếp tục dạy.
“Em làm thử bài này đi.”
“Câu đầu đơn giản, phía sau hơi khó một chút, nhưng không vượt quá khả năng của em.”
Tôi thở dài, để cậu ta làm bài, còn mình thì lấy số liệu từ buổi thí nghiệm ra xem.
Tính toán nhiều lần mà kết quả vẫn sai, đám số liệu này làm tôi bối rối suốt mấy ngày nay.
Thế nên tôi vô thức chìm vào suy nghĩ.
Đến khi sực tỉnh, tôi ngoái đầu nhìn.
Đập vào mắt là đôi mắt hoa đào vừa đẹp vừa quyến rũ.
“…”
Mà tờ bài làm của cậu ta vẫn trắng tinh.
“…Thẩm Tự Tinh, trên mặt tôi có đáp án đúng à?”
Không thì sao cậu ta cứ nhìn tôi mãi?
Thấy tôi sắp khóc, cậu ta khẽ cười, ngón tay thon dài đẩy tờ nháp về phía tôi.
“Cô giáo.”
“Em không hiểu. Cô dạy lại em một lần nữa được không?”
Tôi luôn chịu thiệt là do cái miệng này và ánh mắt ngoan ngoãn ấy của cậu ta.
“Tôi nói lại cách làm cho em, nhưng lần sau em đừng hỏi…”
Tôi kéo tờ nháp của cậu ta lại, bỗng khựng người.
Bởi vì mấy hình vẽ linh tinh trên tờ nháp lại vô tình gợi ý cho tôi điểm mấu chốt của vấn đề đang vướng.
Má ơi, thì ra là vậy.
Vậy thì đúng rồi.
Tôi kéo mấy tờ giấy khác nhanh chóng tính toán lại, những khúc mắc mấy ngày qua chớp mắt liền được giải đáp.
Khi hoàn hồn lại,
Thằng nhóc kia lại chống cằm nhìn tôi.
Dù sao thì giờ đang trong giờ dạy, tôi lại làm việc riêng.
Bị bắt quả tang có chút ngượng, tôi khẽ ho một tiếng,
Chuyển về chủ đề bài học.
“Em xem, chỗ này chúng ta nên…”
“Cô giáo.”
Rồi bị cậu ta ngắt lời.
“Dạo này cô bận thế, có phải rất thiếu tiền không?”
5
“Thẩm thiếu gia, nhìn đề đi…”
Đừng dùng đôi mắt vừa sáng vừa ranh mãnh ấy nhìn tôi như thế.
Tôi quay mặt đi, không muốn trả lời câu hỏi kia, nhưng cậu ta cứ cố chấp không chịu buông tha.
“Là vì sao vậy?”
“Mua túi? Đi xem concert? Du lịch? Hay là…”
“Mua quà sinh nhật cho bạn trai?”
Câu cuối cùng, cậu ta nói trúng rồi.
Sau khi yêu xa, mối quan hệ giữa tôi và Trần Thanh ngày càng nhạt dần.
Chúng tôi giống như sợi dây sắp đứt, tôi không hiểu vì sao lại thành ra như vậy.
Chỉ biết cố gắng một mình mong cứu vãn.
Trần Thanh vừa mới đi làm không lâu, tôi để ý một chiếc cà vạt, muốn mua tặng anh ta, giá 1.788 tệ.
Thế nên mấy ngày nay tôi làm thêm, lịch dạy cũng dày đặc hơn.
“Cô giáo.”
“Nếu cô giáo muốn tặng bạn trai một món quà bất ngờ, em có cách này.”
Tôi liếc sang, thiếu niên duỗi dài chân một cách thoải mái, nhìn tôi.
Đôi mắt đen sâu, dày đặc như đang ẩn chứa điều gì đó tôi không thể nhận ra.
“Hôm sinh nhật anh ta, cô cứ đến gặp trực tiếp xem sao?”
“Người mình thích bất ngờ xuất hiện trước mặt…”
“Nếu là em, em nhất định sẽ rất vui.”
…
Thật ra tôi cũng từng nghĩ như vậy.
Giống như mấy clip ngắn trên mạng, bạn gái bất ngờ bay mấy nghìn cây số đến tặng quà.
Nhưng…
“Riêng vé máy bay cũng mất hơn một ngàn tệ rồi…”
Khoảng cách giữa tôi và Trần Thanh vẫn là quá xa. Tôi từng nghĩ đây chính là vấn đề cốt lõi của chúng tôi.
Nếu có thể giống như đám bạn trên mạng của anh ta, cùng sống trong một thành phố thì tốt biết bao.
“Chị à.”
Trong đêm yên tĩnh, giọng nói thiếu niên nhẹ nhàng đầy mê hoặc.
Chậm rãi, dùng đầu gối hơi góc cạnh khẽ chạm vào tôi.
“Thật trùng hợp.”
“Đúng lúc nhà em có một chiếc máy bay riêng.”
6
…Đúng là quá trùng hợp rồi.
Khi tôi bước vào cửa lên máy bay riêng của nhà cậu ta, đầu óc tôi vẫn quanh quẩn suy nghĩ đó.
“Đang đầu xuân, nhà tôi định đi đến trà viên riêng ở Hàng Châu.”
“Nếu cô giáo Tiểu Vũ rảnh thì có thể đi cùng nhà tôi.”
“Cũng tiện cho Tự Tinh học hành nghiêm túc hơn, cô kèm thêm cho nó luôn nhé.”
Người phụ nữ mặc áo len moca quay đầu từ ghế trước mỉm cười với tôi.
Là mẹ của Thẩm Tự Tinh, bà luôn nhã nhặn và lịch sự, rất dễ tạo cảm tình.
Và thế là tôi đi nhờ được một chuyến bay “tiện đường”.
Điện thoại vẫn còn giữ lại đoạn tin nhắn cuối cùng với Trần Thanh.
[A Thanh, sinh nhật vui vẻ. Không thể đến bên anh, nhưng vẫn mong hôm nay anh có thể vui vẻ.]
Vì là món quà bất ngờ, nên tôi không nói với anh ta rằng hôm nay tôi đến Hàng Châu.
[Lớn rồi còn bày đặt sinh nhật gì nữa.]
Từ vài dòng ngắn ngủi ấy, tôi có thể tưởng tượng ra vẻ mặt chán nản của anh ta.
Thế là tôi hỏi:
[Vậy tối nay không làm gì cả à?]
[Ừ, lại đi làm thêm.]
“……”
Trong trung tâm thương mại, tôi đang chọn quà sinh nhật cho Trần Thanh.
“Em thấy cái nào đẹp?”
Tôi hỏi thiếu niên đang ghé lại xem cùng tôi.
Về việc tại sao cậu ta lại xuất hiện ở đây…
“Chị à, trà viên nhà em chán chết đi được.”
“Cho em đi cùng với nha, em còn vài bài toán muốn hỏi chị nữa.”
Đối mặt với đôi mắt cong cong đầy ý cười của cậu ta, tôi chẳng thể nào từ chối.