Chương 1

Cập nhật: 2 tháng trước

01.

Trước sinh nhật, Giang Dự mời một nhóm bạn đến nhà chơi.

Họ chơi trò chơi Quốc Vương.

Lệnh của “Quốc Vương” hôm đó là: Giang Dự phải hôn một cô gái trong phòng thông qua một tờ giấy ăn.

Vì là nhân vật chính của bữa tiệc, “Quốc Vương” đã rộng lượng cho phép hắn tự chọn một cô gái trong số đó.

Tất cả mọi người lập tức cười ầm lên, rồi đồng loạt nhìn về phía tôi.

Bởi ai cũng biết tôi là vị hôn thê của Giang Dự.

Giang Dự nở nụ cười đầy ẩn ý, quét mắt khắp phòng.

Nhưng cuối cùng, ánh mắt hắn lại dừng trên người đứng bên cạnh tôi.

“Hứa Hân Dao, là em.”

… Tôi không phải Hứa Hân Dao.

Cô ta là bạn cùng phòng của tôi.

02

Người bị gọi tên—Hứa Hân Dao—kích động thấy rõ.

Nhưng cô ta nhanh chóng kìm nén khóe môi đang nhếch lên, làm bộ do dự:

“Tôi á? Không ổn lắm đâu…”

Giang Dự nhìn cô ta, hờ hững nói:

“Tôi là nhân vật chính hôm nay, tôi quyết định.”

Hứa Hân Dao vui vẻ đứng dậy, thẹn thùng bước đến trước mặt hắn.

Cô ta gần như dán sát vào Giang Dự, rồi mới quay đầu nhìn tôi:

“Lệ Chi, chỉ là một trò chơi thôi, cậu không ngại chứ?”

Tôi còn chưa lên tiếng, Giang Dự đã cắt ngang:

“Cô ấy không dám.”

Ánh mắt hắn lạnh lẽo lướt qua tôi, hệt như vừa giáng xuống một cái bạt tai.

Tôi bình thản đứng dậy:

“Các người cứ chơi, tôi đi vệ sinh một lát.”

Vừa rời khỏi phòng khách, tôi đã nghe thấy từng đợt reo hò cổ vũ vọng đến.

Có lẽ họ đã hôn nhau rồi.

Còn hôn rất lâu nữa.

Tôi nhìn chính mình trong gương, cảm thấy ghê tởm.

Có một điều Giang Dự nói không sai.

Tôi không dám.

Hôn ước giữa tôi và Giang Dự là do gia đình sắp đặt.

Những năm gần đây, việc kinh doanh sa sút, công ty phá sản chưa đủ, gia đình tôi còn ngập trong nợ nần chồng chất.

Ba mẹ loay hoay tìm đường sống, cuối cùng cũng níu được quan hệ với nhà họ Giang.

Chỉ cần tôi gả cho Giang Dự, họ sẽ giúp gia đình tôi vượt qua khủng hoảng.

Hôm đó, ba tôi quỳ xuống trước mặt tôi, vừa khóc vừa cầu xin:

“Tính mạng cả nhà đều đặt cả vào con.”

Tôi đồng ý.

Nhưng với một điều kiện.

Tất cả tài sản sau này phải để lại cho tôi, không được dồn hết cho em trai.

Cả đời ba tôi trọng nam khinh nữ, vậy mà lần này lại phá lệ gật đầu.

Sau khi đính hôn, tôi mới biết—

Giang Dự căm ghét tôi.

Trước khi quen tôi, hắn đã hẹn hò với không ít cô gái.

Ai nấy đều dáng chuẩn, ngực nở eo thon, đôi chân dài miên man.

Hệt như Hứa Hân Dao vậy.

Còn tôi thì sao?

Tướng mạo nhạt nhòa, vóc dáng gầy gò.

Hoàn toàn không lọt nổi vào mắt hắn.

Tôi vốc nước lạnh lên mặt, hít một hơi thật sâu rồi quay lại phòng khách.

Ngay khoảnh khắc tôi đặt tay lên tay nắm cửa, giọng Giang Dự vọng ra—

“Lệ Chi á? Nhạt nhẽo đến phát chán. Dù phụ nữ trên thế giới này có chết sạch, tôi cũng không thích cô ta.”

Có người cười hỏi:

“Vậy sao anh lại đính hôn với cô ấy? Cho dù gia đình yêu cầu, anh không đồng ý thì họ cũng chẳng làm gì được anh mà?”

“Vì cô ta ngoan.”

Giang Dự bật cười đầy khinh miệt.

“Sau này cưới về, cô ta chẳng dám quản tôi. Tôi có thể tha hồ chơi bời bên ngoài.”

Tôi dừng bước, lặng lẽ lắng nghe.

Tiếng cười nhạo vẫn tiếp tục vang lên sau lưng.

Tôi ngước mắt lên, bất chợt nhìn thấy cuối hành lang.

Một bàn thờ thần, sừng sững trên cao.

3

Nhà họ Giang cực kỳ mê tín.

Từ bao đời nay, họ luôn thành kính phụng thờ thần linh.

Nghe nói, vị thần này sẽ phù hộ cho gia tộc bọn họ thịnh vượng, vạn sự hanh thông.

Và thực tế đúng là như vậy.

Nhà họ Giang phú quý vững bền, cơ nghiệp rực rỡ qua bao thế hệ.

Năm đó, bọn họ đồng ý hôn sự này, không chỉ vì nhắm đến sản nghiệp trong tay ba tôi, mà còn vì đã tính qua bát tự của tôi—vừa khớp.

Tôi lặng lẽ bước về phía bàn thờ.

Chất liệu hoàng hoa lê ấm áp, dưới ánh sáng mặt trời, phản chiếu một tầng sắc vàng nhu hòa.

Tượng thần ngồi ngay chính giữa.

Ngược sáng, không thấy rõ dung mạo.

Giang Dự từng nói, vị này không phải thần linh phổ biến bên ngoài, mà là một danh tướng tổ tiên của gia tộc họ.

Tôi lặng lẽ chắp tay, khẽ cúi đầu.

Tổ tiên nhà họ Giang.

Hy vọng một ngày nào đó, Giang Dự cũng sẽ nếm trải nỗi đau này.

Lời nguyện cầu vừa thốt, tôi khẽ cười tự giễu.

Thật hoang đường, phải không?

Đây là vị thần mà nhà họ Giang tôn thờ.

Sao có thể nghe lời tôi được chứ?

Nhưng mà…

Vừa rồi, tôi có nhìn nhầm không?

Bàn thờ dường như… lóe sáng một chút?

Chắc chỉ là ảo giác thôi.

04

Đến khi buổi tụ họp kết thúc, trời đã tối hẳn.

Giang Dự nói sẽ đưa Hứa Hân Dao về trường.

Tôi không về.

Ngày mai, với tư cách là vị hôn thê, tôi phải cùng hắn tham gia nghi thức cầu phúc.

Vậy nên tối nay, tôi sẽ ở lại nhà họ Giang.

Nói là đi tiễn người, nhưng đến tận mười một giờ, Giang Dự vẫn chưa về.

Thay vào đó, tôi nhận được một tin nhắn WeChat.

Giang Dự: 【Mua cho tôi một hộp Durex, mang đến phòng 901 khách sạn XX.】

… Không phải là đi tiễn người sao?

Sao lại xuất hiện trong khách sạn gần đây?

Tôi mở WeChat Moments—

Quả nhiên, Hứa Hân Dao vừa đăng một bức ảnh tự sướng.

【Hôm nay thật vui vẻ, đúng là một cô gái nhỏ được yêu chiều mà~】

Trong góc ảnh, tấm drap giường trắng tinh của khách sạn lộ ra một phần.

Trên giường, Giang Dự nằm nghiêng, tay vắt lên trán.

Giang Dự: 【Nhanh lên. Đưa đến quầy lễ tân là được, robot sẽ mang lên.】

Bên ngoài mưa đã bắt đầu rơi.

Tôi cầm ô, bước đến cửa hàng tiện lợi.

Lần đầu mua loại đồ này, có hơi ngượng.

Người bán hàng hỏi:

“Một hộp?”

Tôi bỗng nhiên cầm thêm một hộp nữa, không rõ là vì lý do gì.

“Không, hai hộp.”

Tôi đặt một hộp tại quầy lễ tân.

Một hộp còn lại vẫn nằm trong túi áo tôi.

Tôi cũng không biết mình mua thêm để làm gì.

Chơi thổi bong bóng sao?

Nghĩ vẩn vơ, tôi bất giác bị thu hút bởi một thứ gì đó khác thường bên lề đường.

Một người đàn ông kỳ lạ.

Đứng giữa trời mưa.

Mặc cổ phục, mái tóc đen dài rủ xuống, tay cầm một chiếc ô mang phong cách cổ xưa.

Dòng người qua lại tấp nập, vô số ánh mắt đổ dồn về phía hắn.

Nhưng hắn dường như chẳng để tâm, chỉ đứng đó—

thẳng tắp như tùng bách.

Khoảnh khắc tôi nhìn rõ gương mặt hắn, tôi hoàn toàn không thể rời mắt.

Ngũ quan sắc nét đến mức yêu dị, nhưng giữa đôi mày lại toát lên sát khí, khiến dung mạo càng thêm phần cương nghị.

Tôi bước đến, bắt chuyện:

“Cosplay à?”

Hắn cúi mắt nhìn tôi, đôi đồng tử tựa ánh trăng lạnh bạc.

“Bộ này chắc đắt lắm nhỉ? Làm một bộ thế này không rẻ đâu. Hôm nay có lễ hội anime hả?”

Hắn không trả lời.

Tôi siết chặt chiếc hộp nhỏ trong túi áo, không biết lấy dũng khí từ đâu, bỗng nhiên lên tiếng mời:

“Lên phòng tôi ngồi một lát?”

05

Tôi dẫn người đàn ông này đến một phòng.

902.

Cũng là phòng bên cạnh Giang Dự.

Vừa bước vào, tôi mới nhận ra, mái tóc dài của hắn là thật.

Chất tóc thật tốt, đúng kiểu tóc đen tuyền như mực mà các tiểu thuyết thường miêu tả.

“Lệ Chi.”

Hắn đột ngột gọi tên tôi.

Tôi giật mình, “Sao anh biết tên tôi?”

Hắn không trả lời.

Có lẽ lúc tôi làm thủ tục nhận phòng, hắn đã nhìn thấy tôi rồi.

“Em muốn tôi làm gì, Lệ Chi?”

Giọng hắn trầm thấp, gọi tên tôi nghe thật dễ nghe, khiến não tôi như bị dòng điện chạy qua.

“Làm chút chuyện người lớn có thể làm.”

“Em chắc chắn không?”

“Anh có bạn gái chưa?”

“Chưa.”

“Vậy thì được.”

“Đợi chút, tôi đi tắm trước…”

“Tắm chung.”

Câu nói của hắn khiến tôi hơi bất ngờ.

Mười phút sau, chúng tôi đã đứng trong phòng tắm.

Tôi cảm thấy rất ngại, không dám nhìn thẳng vào hắn, cũng không dám đối diện trực tiếp.

Chỉ mong rằng, màn hơi nước sớm lan tỏa ra, để làm mờ tầm nhìn…

Bỗng nhiên, hắn từ sau lưng ôm lấy tôi.

Cả người tôi cứng đờ, lại có cảm giác rạo rực khó tả.

“Em sợ à?”

“Ừ…”

“Đừng sợ. Tôi rất sạch sẽ.”

Tất cả bắt đầu từ một nụ hôn.

Nụ hôn nhẹ nhàng, ẩm ướt.

Bức tường trong phòng tắm lạnh lẽo, áp vào lưng tôi nóng rẫy.

“Tôi tên là Phong Dương. Nhớ lấy, tôi tên là Phong Dương.”

Hắn thì thầm bên tai tôi.

Lý trí của tôi đã gần như biến mất hết.

Vì vậy, tôi không còn nghĩ nhiều, không suy đoán xem liệu tôi có nghe qua cái tên này ở đâu chưa.

Khi tình hình dần trở nên mãnh liệt hơn, Phong Dương mở một bao bì.

Tôi bình tĩnh lại một chút, nhưng cuối cùng vẫn không thể vượt qua rào cản trong lòng mình.

Tôi nghiến răng nói:

“Hay là thôi đi…”

Lời chưa dứt, đột nhiên có tiếng động vang lên từ bên cạnh.

Có lẽ là từ phòng 901.

Là những âm thanh rất nhẹ, nhưng càng lúc càng rõ ràng.

“Vậy em muốn dừng lại à?” Phong Dương hỏi.

Tôi ngẩn người một chút.

“Không, tiếp tục đi.”

06

Sáng hôm sau, tôi bị cuộc gọi của Giang Dự làm tỉnh giấc.

“Em đâu rồi?”

Giọng hắn rất gấp.

Có vẻ như hắn đã về nhà nhưng không tìm thấy tôi.

Hôm nay là sinh nhật của hắn, có chuyện quan trọng cần làm.

Lý trí của tôi từ từ trở lại:

“Em ra ngoài rồi.”

“Không ngủ thêm chút nữa sao?”

Phong Dương bỗng lên tiếng.

Giang Dự nghe thấy, liền nghi ngờ hỏi:

“Lệ Chi, bên cạnh em có ai không?”

“À, không có ai.”

Tôi ra hiệu cho Phong Dương im lặng.

Nhưng hắn dường như không hiểu ý tôi, ôm tôi sát lại, ghé vào tai tôi.

“Em thấy thế nào đêm qua?”

Tôi nghi ngờ Phong Dương cố tình như vậy.

Qua điện thoại, tôi có thể cảm nhận rõ ràng sự ngỡ ngàng của Giang Dự.

“Tôi nghe thấy tiếng đàn ông, ai đang nói chuyện?”

“Không ai đâu, em đang đi dạo, anh nghe nhầm rồi.”

Tôi đưa tay lên che miệng Phong Dương.

Hắn mỉm cười tinh quái, đôi mắt cong lên, môi mỏng cọ nhẹ vào lòng bàn tay tôi, như thể đang vẽ lên những đường nét của bàn tay tôi vậy.

Giang Dự không để tâm đến nhiều thứ, vội vàng nói:

“Dạo? Lúc này mà em còn tâm trạng đi dạo à? Đã xảy ra chuyện lớn rồi!”

“Chuyện gì vậy?”

“Tượng thần trong bàn thờ mất rồi!!!”