Chương 1

Cập nhật: 1 tháng trước

01.

Khi tôi tỉnh lại, trời đang mưa.

Con gái tôi Lam Lam, đang ngồi xổm trước mộ tôi, che một chiếc ô nhỏ.

Trên mặt nó là những vết bầm xanh tím chưa kịp tan, vậy mà vẫn nở nụ cười, trải những đóa cúc nhỏ lên mộ tôi.

“Mẹ ơi, con mang đến cho mẹ mấy bông cúc nhỏ mà mẹ thích nhất.”

“Giờ không được đốt đồ dưới này nữa, con không biết mẹ bên đó có sống tốt không…”

“Nhưng mẹ yên tâm, con ổn mà.”

“Chỉ là, có hơi nhớ mẹ một chút thôi.”

Tôi đưa tay muốn chạm vào mặt con bé, nhưng bàn tay chỉ xuyên qua không khí.

Lúc đó, tôi mới chợt nhớ ra, mình đã ch .t rồi.

“Mẹ à, con nhớ mẹ lắm…”

Nó cúi đầu, nước mắt rơi từng giọt, thấm ướt mảng đất trước mộ.

Lòng tôi đau đến không thở nổi.

Lam Lam là đứa con gái tôi dốc lòng nuôi lớn, từng muỗng cơm muỗng cháo, từng giấc ngủ canh từng phút.

Nó từng tự tin, hoạt bát, rạng rỡ như mặt trời nhỏ, là niềm vui của tất cả mọi người.

Vậy mà tôi mới ch .t chưa lâu, nó đã trở thành thế này sao?

Mặt trời xuống núi, nghĩa trang vang lên tiếng phát loa thông báo đóng cửa.

Lam Lam đứng dậy, ôm lấy tấm bia mộ lạnh lẽo của tôi.

“Mẹ ơi, con đi đây.”

“Lần sau lại đến thăm mẹ.”

Tôi không do dự, lập tức đi theo nó.

02.

Trên xe buýt, Lam Lam ngồi cạnh cửa sổ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài.

Còn tôi thì ngẩn người nhìn bảng thời gian trong xe.

Năm 2025…

Hóa ra… tôi đã chết được 4 năm rồi.

Bên ngoài xe buýt, tòa nhà từng còn dang dở trước đây đã hoàn thiện.

Khu đô thị mới từng trơ trụi giờ phủ đầy cây xanh mướt mát.

Xe đến trạm cuối, Lam Lam đứng dậy xuống xe.

Là một khu chung cư mới, con bé lấy đồ ăn giao tận cửa rồi quẹt thẻ vào cổng.

“Chào cô Tống.”

Bác bảo vệ chào nó, nhìn thấy những vết thương trên mặt thì ánh mắt thoáng qua một tia thương xót, nhưng lại chẳng nói gì.

Có lẽ, chuyện này đã không còn là lần đầu.

Lam Lam dừng lại trước một căn hộ, hít sâu một hơi rồi mở cửa.

Một chiếc ly thủy tinh bay vút tới, đập mạnh vào tường vỡ tan tành.

Một mảnh vỡ văng ngược lại, cắt một đường dài trên mặt Lam Lam. Máu bắt đầu rỉ ra.

“Còn biết đường về à? Lại đi hú hí với thằng nào đấy?!”

Nó chỉ bình thản lấy tay lau vết máu trên mặt, không tức giận, không phản kháng.

Chỉ nhẹ nhàng hỏi:

“Anh đã ký đơn ly hôn chưa?”

Người đàn ông kia lập tức gào lên, đập mạnh bàn trà, cả căn phòng rung lên theo:

“Muốn dùng vài đồng bạc bố thí cho tôi à? Đừng có mơ!”

Lam Lam thở dài, xách túi đồ ăn đi vào bếp.

“Tôi đã nhờ luật sư rồi. Nếu anh vẫn không chịu hợp tác, chúng ta chỉ còn cách gặp nhau ở toà thôi.”

Nó không hề nhận ra, tên đàn ông kia đã rút một cây chày cán bột, lặng lẽ bước tới phía sau lưng.

Ngay khoảnh khắc Lam Lam cúi người—

Hắn vung chày, giáng một đòn chí mạng xuống đầu con bé.

Máu bắn tung, nhuộm đỏ nửa khuôn mặt của nó.

Cả người nó lảo đảo, rồi ngã xuống sàn.

Tôi kinh hãi hét lên, lao tới chắn trước người con bé, nhưng hoàn toàn không thể ngăn nổi những cú đánh như mưa điên loạn của gã đàn ông.

“Mày tưởng thuê luật sư là có thể thoát khỏi tao sao?”

“Con tiện nhân, tao nói cho mày biết, đừng có mơ!”

“Hôm nay mà không dạy dỗ mày một trận, tao thấy mày còn chẳng biết mình tên là gì nữa!”

Lam Lam co rúm người dưới đất, hai tay ôm lấy đầu, cố gọi chút lý trí cuối cùng nơi hắn:

“Trần Bình, anh điên rồi sao?”

“Anh quên lần trước cảnh sát nói gì rồi à? Không sợ bị nhốt mọt gông chắc?”

Trần Bình lại phá lên cười như thể nghe chuyện nực cười nhất thế gian:

“Cảnh sát? Mày tưởng bọn họ thực sự muốn giúp mày chắc?”

“Bọn họ chỉ dặn tao quản cho chặt, đừng có động tí là báo án đấy!”

“Con khốn nạn, còn dám chọc tao phát điên, xem tao có đánh chết mày không!”

3

Tiếng hét của Lam Lam vang lên đầy đau đớn và tuyệt vọng.

Tôi nhào tới hết lần này đến lần khác, cố gắng ngăn Trần Bình lại.

Nhưng mỗi lần đều chỉ là lao vào khoảng không.

Tôi không nhận ra, linh hồn mình lúc này phát ra ánh đỏ rực, còn động tác của Trần Bình thì dần dần chậm lại dưới ảnh hưởng của tôi.

Lam Lam đã gượng dậy khỏi mặt đất, vươn tay với lấy con dao gọt hoa quả trên mặt bếp.

Trần Bình vẫn còn đang phun ra những lời dơ bẩn:

“Đợi tao xử lý mày xong, tao sẽ đến công ty mày làm loạn, để mày sau này chỉ có nước ru rú ở nhà thôi…”

Lam Lam rút ngược con dao về sau lưng.

“Đi chết đi!”

Một tia sáng lóe lên, mũi dao chuẩn xác, dứt khoát, cắm thẳng vào ngực Trần Bình.

Cuối cùng, hắn cũng đứng sững lại.

Hắn cúi đầu nhìn xuống, không thể tin nổi vào mắt mình — nơi ngực hắn, một con dao gọt hoa quả đang ánh lên sắc đỏ máu.

“Mày…”

Hắn loạng choạng bước lên hai bước, đưa tay muốn túm lấy Lam Lam.

Nhưng Lam Lam vừa nhìn thấy bàn tay hắn vươn tới, theo bản năng, con dao trong tay liền đâm thêm một nhát.

“Phập—”

Trần Bình đổ ập xuống ngay trước mặt con bé.

Máu từ dưới thân hắn từ từ chảy ra, loang đầy sàn nhà.

Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa rầm rầm.

“Mở cửa! Cảnh sát đây! Có người báo án, nói nhà cô có người đánh nhau!”

Sắc mặt Lam Lam tái nhợt.

Còn tôi thì bỗng phát hiện ra — mình có thể nhập vào thân thể Trần Bình.

Không nghĩ ngợi gì thêm, tôi lao thẳng vào.

Giây tiếp theo, tôi mở mắt, nhìn thấy gương mặt Lam Lam trước mặt mình tràn đầy hoảng loạn và sợ hãi.

Cơn đau nhói nơi ngực như muốn xé toạc da thịt, tôi nghiến răng chịu đựng, rút con dao ra ném vào bồn rửa.

“Còn đứng đó làm gì? Rửa sạch máu đi!”

Nói xong, tôi vươn tay ra — cuối cùng cũng có thể chạm vào gương mặt của con bé.

“Đừng sợ.”

“Mẹ ở đây rồi. Mẹ sẽ giúp con.”

4

Khi cánh cửa mở ra, bảo vệ, cảnh sát và hàng xóm đã đứng thành một vòng ngoài cửa.

Vừa nhìn thấy tôi, trên gương mặt bọn họ lập tức hiện lên sự ghê tởm, chán ghét, ánh mắt đảo nhanh về phía sau lưng tôi.

Tôi lập tức hiểu ra.

Bọn họ tới là để bảo vệ Lam Lam.

Nam cảnh sát không vòng vo, nói thẳng: “Lần trước tôi đã nói với anh những gì, anh quên rồi sao?”

“Lại đánh vợ à?”

“Không nhốt anh đến chết chắc anh ngứa ngáy lắm phải không?”

Nữ cảnh sát vừa thấy máu trên áo tôi, lập tức hất mạnh tay tôi ra, xông thẳng vào trong:

“Tống Lam! Tống Lam!”

Con bé đang đứng cạnh bồn rửa, rửa con dao, toàn thân khẽ run lên khi nghe thấy tiếng gọi.

“…Tôi ở đây.”

Nữ cảnh sát nhìn thấy người con bé đầy vết bầm tím, tức đến toàn thân run rẩy.

Cô ấy cởi áo cảnh phục, cẩn thận khoác lên người Lam Lam: “Cô bị thương ở đâu rồi? Hắn có làm cô bị thương không? Đi, chúng ta đến bệnh viện…”

“Máu không phải của tôi.”

Lam Lam từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía tôi đứng nơi cửa: “Là của hắn.”

“Phải.”

“Tôi tự đâm tôi.”

Tôi dựa lưng vào khung cửa, một tay kéo cổ áo xuống, để lộ vết thương trước ánh mắt sững sờ và căm ghét của tất cả mọi người: “Tôi phát điên, tự đâm mình. Sao? Không được chắc?”