Chương 1
Cập nhật: 6 tháng trước
1.
Ba năm yêu nhau, tôi đưa Lục Tùy An về ra mắt bố mẹ.
“Tùy An à, tính tình và nhân phẩm của cháu, chúng ta đều biết rõ. Giao Tâm Ý cho cháu, bác với chú yên tâm.”
Mẹ tôi với vẻ mặt hiền từ:
“Cũng đến lúc định ngày cưới rồi. Chi tiết cụ thể đợi bố mẹ cháu về nước, chúng ta bàn tiếp nhé.”
Lục Tùy An khẽ cười:
“Dự tính là mùa thu năm nay. Tâm Ý tốt như thế, cháu phải nhanh chóng cưới cô ấy về nhà.”
Tôi hơi ngượng ngùng, cúi đầu ăn cơm không ngừng.
“Bố, mẹ, con e là… không tham dự được lễ cưới của em gái rồi.”
Trên bàn ăn, chị gái vốn im lặng bỗng lên tiếng, giọng khàn đặc đáng sợ.
Chỉ thấy chị lấy ra từ trong túi một tờ giấy chẩn đoán của bệnh viện.
“Ban đầu không định nói với mọi người… Nhưng con thật sự không biết phải làm sao nữa. Con còn trẻ thế này, vẫn chưa được báo hiếu bố mẹ…”
Trong lòng tôi bỗng chùng xuống, linh cảm rằng Ôn Tâm Nhiên lại chuẩn bị giở trò.
Chị là người mẹ tôi một tay nuôi lớn, trong ba anh chị em, chị được bố mẹ cưng chiều nhất.
Từ ngày chị được đón về nhà họ Ôn, người chị gái trên danh nghĩa này lúc nào cũng đối đầu với tôi.
Từ nhỏ đến lớn, chị ganh tỵ với mọi thứ của tôi, không thể chịu nổi khi tôi được hạnh phúc.
Quả nhiên, mẹ tôi bị đôi mắt đỏ hoe của chị dọa sợ.
“Con nói gì mà xui xẻo vậy? Sao còn khóc nữa?”
Bố tôi cầm tờ giấy chẩn đoán, càng xem tay càng run rẩy.
“Ung, ung thư dạ dày?”
“Miệng quạ đen, nói lung tung gì đấy?”
Mẹ tôi giật lấy tờ giấy mỏng, cẩn thận nhìn kỹ.
“Nhiên Nhiên, chuyện này… sao có thể?”
Dưới bàn, Lục Tùy An nắm lấy tay tôi, bóp nhẹ một cái.
Anh muốn tôi đừng hoảng sợ.
“Bố mẹ, hai người đừng kích động.”
Anh trai tôi, Ôn Hành Tri, đứng dậy, biểu cảm vẫn coi như bình tĩnh.
“Nhiên Nhiên, nhà mình mỗi năm đều kiểm tra sức khỏe định kỳ. Sao em lại đột nhiên bị chẩn đoán ung thư dạ dày? Rốt cuộc là chuyện gì?”
Ôn Tâm Nhiên ôm mặt, nước mắt từng giọt lớn rơi qua kẽ tay.
“Em cũng không biết. Mấy ngày nay dạ dày đau không chịu nổi, em đi bệnh viện kiểm tra thì phát hiện là ung thư… giai đoạn cuối. Bác sĩ nói… nói…”
Không khí chợt trở nên ngột ngạt.
Mẹ tôi nôn nóng hỏi:
“Bác sĩ nói thế nào? Còn cứu được không?”
“Bác sĩ nói… cùng lắm chỉ sống được nửa năm…”
Nói xong, như thể không thể chấp nhận sự thật, chị đứng dậy chạy về phòng.
Mẹ tôi lập tức đuổi theo:
“Nhiên Nhiên, con đừng nghĩ quẩn!”
Bố tôi cũng nhanh chân đi theo sau.
Ôn Hành Tri tháo kính, xoa xoa ấn đường.
“Tâm Ý, Tùy An, để anh đưa hai đứa về trước.”
Lục Tùy An nắm lấy tay tôi:
“Không cần đâu, anh Hành Tri. Em lái xe tới đây, anh cứ lo chuyện trong nhà đi.”
2.
“Chúng ta cứ thế bỏ đi, có phải hơi kỳ không?”
Lục Tùy An nghiêng đầu nhìn tôi:
“Thấy thương chị ấy à?”
Trong xe không bật đèn. Trong bóng tối, dường như anh nhướng mày, ngũ quan càng thêm sâu hút.
Tôi lắc đầu:
“Một người đang khỏe mạnh sao lại tự nhiên mắc bệnh. Em chỉ thấy… bất an.”
Nếu mọi việc thuận lợi, chúng tôi đáng lẽ sẽ quyết định ngày cưới trong bữa cơm này.
Không ngờ, Ôn Tâm Nhiên đột nhiên tuyên bố mắc bệnh nan y.
Lục Tùy An xoa đầu tôi:
“Ngốc à, có anh đây, em sợ gì chứ.”
“Nhưng đó là bạn gái cũ của anh mà.” Tôi nói, giọng đầy ghen tuông:
“Anh không có cảm giác gì à?”
Nhà họ Lục và nhà họ Ôn vốn là thế giao. Dưới sự sắp đặt của hai bên, Ôn Tâm Nhiên và Lục Tùy An từng có một mối quan hệ ngắn ngủi.
Xe chạy vào khu biệt thự sang trọng.
Lục Tùy An dừng xe, nghiêng người tháo dây an toàn cho tôi.
“Cô nhóc hay ghen, một ngày nhắc tới tám trăm lần.”
Góc nghiêng của anh sắc nét, nhưng khi nhìn tôi lại trở nên dịu dàng hơn.
Tôi nhỏ giọng lầm bầm:
“Tại anh đẹp trai quá, làm người khác khó chịu.”
Anh bẹo má tôi:
“Đẹp trai cỡ nào cũng chỉ là của một mình em.”
“Anh với cô ấy cùng lắm là xem mắt bất thành, sao lại thành bạn gái cũ rồi?”
“Thế còn tạm được.”
Tôi hừ nhẹ một tiếng, dang tay về phía anh:
“Bế em xuống đi.”
“Tuân lệnh, bà xã.”
Lục Tùy An cụp mắt xuống khẽ mỉm cười, sau đó vững vàng ôm chặt tôi vào lòng.
3.
Tôi quen biết Lục Tùy An sau khi tốt nghiệp cấp ba.
Khi đó, Ôn Tâm Nhiên nài nỉ tôi đi du lịch tốt nghiệp cùng chị. Chị thề thốt sẽ không bắt nạt tôi nữa, còn nói sẽ dùng hành động để xin lỗi.
Kết quả là, đến một điểm du lịch hẻo lánh, chị lén lấy trộm điện thoại của tôi, rồi biến mất không tung tích.
Tôi không biết đường, trên người không một xu, suýt chút nữa bị bọn buôn người bắt cóc. May mà Lục Tùy An xuất hiện kịp thời cứu tôi, còn cho tôi vay hai nghìn tệ để về nhà.
Đến khi tốt nghiệp đại học, tôi mới gặp lại anh. Theo đuổi ba tháng mới có thể nắm tay được người.
Chớp mắt đã ba năm.
Không ngờ, anh có gương mặt dễ gây họa đào hoa, nhưng lại cực kỳ chung thủy trong tình yêu.
Tối đó, sau khi Lục Tùy An ngủ, tôi bị tiếng rung của điện thoại đánh thức.
Tôi rón rén đi ra ban công:
“Mẹ, khuya thế này có việc gì à?”
Đầu dây bên kia, giọng mẹ tôi nghẹn ngào:
“Tâm Ý, tối nay con cũng thấy rồi. Chị con bị ung thư dạ dày, lại còn giai đoạn cuối, không chữa được…”
“Vâng.” Tôi ngắt lời, giọng lạnh tanh:
“Vậy thì sao?”
Lần này lại muốn tôi nhường chị thứ gì đây? Là con búp bê yêu thích hồi nhỏ, hay suất học bổng vào trường đại học mơ ước hồi cấp ba?
“Chị con nói, nguyện vọng lớn nhất của chị ấy là được cưới Tùy An…”
“Mẹ!”
Âm lượng mất kiểm soát mà trở nên to tiếng, đầu ngón tay tôi bấu chặt vào lòng bàn tay, tôi nỗ lực để làm chính mình bình tĩnh lại.
“Lục Tùy An là bạn trai con, anh ấy đã cầu hôn con.”
“Mẹ cũng không có biện pháp, nói trắng ra là chị con đã sắp chết, một người đàn ông mà thôi, chẳng lẽ còn kém tình cảm chị em các con suốt 20 năm sao?”
“Tình cảm?” Tôi bị chọc đến tức cười, “Mẹ, mẹ không cảm thấy dùng từ này lên bọn con rất nực cười sao?”
4.
“Hồi cấp hai, Ôn Tâm Nhiên xúi giục bạn học nam bắt nạt con. Lên cấp ba, chị ta cướp suất tuyển thẳng đại học của con, thậm chí còn tự ý sửa nguyện vọng thi đại học của con. Mẹ thử hỏi chị ta xem, lúc làm những chuyện đó, chị ta có nghĩ đến tình chị em không?”
“Đúng, chị ta bị ung thư, mọi người đau lòng vì chị ta. Nhưng chuyện đó đâu phải do con gây ra? Vậy ai sẽ đau lòng cho con đây?”
Những ấm ức tích tụ bao năm nay bùng nổ trong phút chốc, tôi nói một hơi rất nhiều điều.
Có lẽ vì cảm thấy có lỗi, mẹ tôi ngây người ra.
Hồi lâu, bà nghẹn ngào xin lỗi tôi:
“Xin lỗi con, Tâm Ý. Bao năm qua bố mẹ đã phần nào lơ là con. Nhưng chị con cũng vô tội mà, khi đó nó chỉ là một đứa trẻ, làm sao hiểu chuyện được…”
Tôi hít sâu một hơi:
“Mẹ, con nói lại lần nữa. Lục Tùy An là bạn trai của con, con không nhường.”
“Cái gì là của con thì mãi là của con. Từ hôm nay trở đi, con sẽ không nhường Ôn Tâm Nhiên bất kỳ điều gì nữa.”
Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy.
Đêm hè gió mát thoảng qua, tôi đưa tay lên chạm vào gương mặt đầy nước mắt.
Không còn chút buồn ngủ.
Lúc sinh tôi, mẹ bị băng huyết suýt mất mạng.
Bố tôi mê tín, cho rằng tôi khắc mẹ. Vừa đầy tháng, ông đã mang tôi về quê cho bà nội nuôi.
Đến năm thi tiểu học, bà nội tôi bị bệnh qua đời, tôi mới được đón về cái gọi là “nhà”.
Bố mẹ như bừng tỉnh, bắt đầu bù đắp cho tôi, cho tôi học ở trường cấp hai tốt nhất thành phố, chung lớp với Ôn Tâm Nhiên.
“Nhiên Nhiên, Tâm Ý mới tới, mọi thứ còn chưa quen thuộc. Con phải chăm sóc em cho tốt nhé.”
Cô gái mặc chiếc váy nhỏ đặt may tinh xảo, nhiệt tình nắm lấy tay tôi, cười rạng rỡ.
“Mẹ yên tâm, con là chị, con sẽ bảo vệ em gái mà.”
Tôi ngơ ngác nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, miễn cưỡng nở một nụ cười ngờ nghệch.
Chị gái thì hoạt bát, anh trai lại dịu dàng. Bố mẹ tuy xa lạ nhưng rất quan tâm tôi.
Nói chung, ngôi nhà mới này xem ra cũng ấm áp.
Nhưng khoảng thời gian tốt đẹp không kéo dài.
Chẳng bao lâu sau khi chuyển trường, tôi bị cả lớp cô lập một cách ăn ý.
“Cô ấy ăn mặc quê mùa quá đi, người thì ngố. Loại này làm sao vào được trường mình nhỉ?”
“Đúng đó, ở đây cả tuần rồi, suốt ngày chúi mũi vào sách, ngoài học thì chẳng biết làm gì. Làm màu học sinh ngoan à?”
Giờ giải lao, vài nữ sinh tụm lại nói chuyện to tiếng, chẳng hề kiêng dè sự hiện diện của tôi.
Bỗng, có người trong số đó hỏi:
“Nhiên Nhiên, cô ấy thật sự là em gái cậu sao? Cậu học giỏi, lại xinh đẹp, sao lại có một đứa em gái quê mùa thế?”
Tôi cúi đầu nhìn chiếc áo khoác đỏ bà nội tự may cho mình, không đáp lại.
Ôn Tâm Nhiên nhíu đôi mày thanh tú:
“Tâm Ý đúng là em ruột của tớ, chỉ là trước giờ sống ở quê thôi. Thế nên mọi người đừng nói nữa nhé.”
Lời nói của chị khiến tôi cảm thấy ấm áp trong lòng.
Sau này, mỗi lần tôi bị người khác bàn tán, Ôn Tâm Nhiên đều đứng ra bảo vệ.
Chỉ có điều không hiểu sao, tình cảnh của tôi trong lớp chẳng hề cải thiện, ngược lại càng ngày càng tệ hơn.
Cho đến một ngày tan học, tôi cùng một bạn nam ở lại trực nhật. Nhưng cậu ta “vô tình” hắt nước ướt hết người tôi, rồi nhốt tôi trong lớp học trống không.
Hôm sau, tôi đi tìm cậu ta để nói chuyện. Vô tình, tôi bắt gặp cậu ta nịnh bợ Ôn Tâm Nhiên:
“Nhiên Nhiên, tớ làm y như cậu dặn rồi. Trời đông lạnh thế này, chắc con nhỏ quê mùa đó bị lạnh đến phát khóc rồi.”
Còn Ôn Tâm Nhiên, hoàn toàn khác với hình tượng “mặt trời nhỏ” thường ngày, chống cằm, đôi mắt hạnh nhân ánh lên sự lạnh lùng:
“Chuyện này còn nhỏ lắm. Tớ muốn để nó biết——”
“Ngôi nhà này không dễ bước vào đâu. Sự cưng chiều của bố mẹ, sự quan tâm của anh trai, tất cả chỉ thuộc về mình tớ mà thôi.”