Chương 1
Cập nhật: 1 tuần trước
1.
“Mẹ nhỏ, tôi đói.”
Tôi bị một giọng nam trầm khàn gợi cảm đánh thức.
Ngẩng đầu lên, trước mặt là một người đàn ông.
Ngũ quan sắc sảo, xương hàm góc cạnh, đôi mắt còn vương sương mù, ánh nhìn ẩm ướt đầy dụ hoặc.
Tôi nuốt nước miếng, hơi bị quyến rũ đấy nha.
Nhưng… anh là ai vậy?
Ngay lúc đó, một loạt dòng chữ bay ngang qua trước mặt hắn:
【Nam chính: Lục Kim An, trai tân, 24 tuổi, thái tử gia giới nhà giàu Bắc Kinh.】
【Quan hệ: mẹ kế – con riêng.】
【Tính cách: âm u, điên cuồng.】
【Sở thích: SM. Sleep and mother.】
???
Cái gì mà trai tân, cái gì mà SM?!
Nếu tôi nhớ không lầm… nhiệm vụ của tôi là nuôi một bé con 4 tuổi tính tình âm u, cố chấp, để bé lớn lên thành một trai đẹp vui vẻ, chan hòa ánh nắng.
Thế quái nào trước mặt tôi lại là một ông con 24 tuổi?!
Đã thế còn gọi tôi là “mẹ nhỏ”?
Tôi đẩy cái tên đang áp sát mình ra:
“Tránh ra.”
Ai ngờ hắn như không có xương, vừa tách ra khỏi người tôi được chút đã lại nhào tới ôm chặt, vùi đầu vào cổ tôi, hơi thở nóng hổi phả thẳng vào da.
Nóng quá, khó chịu thật.
Tôi gắng sức đẩy mạnh hắn một cái:
“Tránh ra cho tôi!”
Giọng nói hơi to, khiến những người xung quanh chú ý.
Chẳng mấy chốc, một đám đàn ông mặc vest đen đã vây quanh tôi.
Ai nấy đều quấn băng tang đen trên tay.
Lúc này tôi mới nhận ra…
Chỗ tôi đang đứng chính là linh đường!
Và cái ông con 24 tuổi kia, vừa rồi đang đè tôi trên nắp quan tài của cha hắn, đại tài phiệt Bắc Kinh.
Hắn điên rồi à?!
Tôi suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.
Một anh chàng mặc vest nhanh tay đỡ tôi:
“Phu nhân bớt đau lòng, xin giữ gìn sức khỏe.”
Tôi không phải đau lòng, tôi là đang hoảng hồn!!
Tôi hắng giọng, cố giữ bình tĩnh hỏi:
“Lục Kim An bị sao thế?”
Trạng thái này đúng là không ổn chút nào.
Gã vest đen bình thản một cách đáng sợ:
“Thiếu gia bị hạ thuốc.”
Tôi vô thức hỏi lại:
“Thuốc gì?”
Vest đen trả lời rành mạch:
“Thuốc gây ảo giác mạnh.”
Sau đó rất có tâm bổ sung:
“Dân gian gọi là… xuân dược.”
Tôi: ……
Hai mắt tôi lại tối sầm.
Cái gì cơ?? Thuốc gì cơ??
Nên là… vừa nãy hắn bảo “đói”…
Là đói ở đâu hả trời?!
…
2
Chẳng bao lâu sau, tôi và Lục Kim An được đưa lên phòng Tổng thống phía trên linh đường.
Gã vest đen vén áo sơ mi đen của hắn ra, lồng ngực rộng lớn lộ rõ trước mắt, cơ bụng mờ mờ ẩn hiện.
Cảnh xuân bát ngát, làm tôi nhìn đến có hơi… xao xuyến.
Lục Kim An nằm trên sofa, mặt đỏ bừng, thân người cong lên không ngừng cử động.
Khụ…
Chắc là khó chịu lắm nhỉ. Dù sao cũng là trai tân. Lại dính phải xuân dược.
Tôi tò mò hỏi gã vest đen:
“Không gọi… ai đó đến giải quyết cho hắn à?”
Vest đen đáp:
“Thiếu gia có bệnh sạch sẽ, hắn chê bẩn, không cho phụ nữ khác đụng vào mình.”
Rồi hắn bổ sung thêm một câu:
“Thiếu gia nói, hắn chỉ cần cô.”
Tên vest đen này có bệnh à?!
Tôi sợ đến mức bật dậy khỏi sofa.
“Tôi là mẹ hắn đó! Dù là mẹ nhỏ cũng là mẹ! Ba hắn vừa mới chết đấy, anh có muốn nghe lại mấy lời mình vừa nói không?!”
Vest đen điềm nhiên:
“Phu nhân bình tĩnh. Thiếu gia chỉ nói là muốn cô, chứ đâu có nói muốn cô làm gì.”
“Hơn nữa, trong di chúc của lão gia, trắng đen rõ ràng viết rằng cô sẽ do thiếu gia thừa kế.”
Nghe chưa! Nghe chưa!
Mấy lời chó má gì đây?!
Rốt cuộc tôi xuyên vào cái thể loại cẩu huyết quỷ quái nào vậy trời?!
Ngay lúc đó, một tràng bình luận lướt qua không ngừng:
【《Ngày ngày đêm đêm của thái tử gia Bắc Kinh và mẹ nhỏ》】
【《Bá đạo tổng tài cưỡng chế yêu》】
【《Sám hối của mẹ nhỏ》】
【《Thiếu gia! Mẹ nhỏ lại chạy mất rồi!》】
…
Một loạt tiêu đề kiểu bá tổng khiến tôi muốn nôn ra máu.
Nhiệm vụ của tôi là nuôi con, thế này thì nuôi làm sao?!
Vest đen liếc nhìn tôi, cung kính nói:
“Phu nhân, tôi xin phép lui xuống trước. Mong cô nhất định chăm sóc tốt cho thiếu gia.”
Vest đen vừa rời đi, tôi không thể ngồi yên được nữa.
“Hệ thống nuôi con, chui ra đây chịu chết!”
“Giải thích cho rõ ràng! Rốt cuộc là chuyện gì?!”
Hệ thống:
Khụ… cái đó, nhiệm vụ nhiều quá. Cô với người khác bị… xuyên nhầm. Cô xuyên vào truyện cẩu huyết bá tổng mẹ nhỏ, còn cô kia xuyên nhầm vào truyện nuôi con.”
“Nhưng cô đừng lo, mấy quyển này thiết lập cũng giống nhau cả thôi. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thì vẫn có thể quay về thế giới ban đầu. Tôi đảm bảo! Tôi thề luôn!”
“Anh có muốn nghe lại mấy lời mình nói không hả? Gọi là thiết lập giống nhau? Một bên là trai tân hai tư tuổi, một bên là bé con bốn tuổi. Giống chỗ nào?!”
Hệ thống cãi cùn:
【Cô cứ nói xem, mẹ nhỏ có phải là mẹ không! Nam chính có đủ âm u, có đủ điên chưa!】
Đúng là ngụy biện hạng nặng.
【Với lại, để bù đắp lỗi của tôi, tôi đã cài thêm plugin bình luận cho cô!】
【Tin vào chính mình! Cô làm được mà!】
Dứt lời, hệ thống nuôi con… trốn biệt.
Để tôi một mình đối mặt với thằng con trai tân đói khát 24 tuổi.
3
“Nóng quá…”
Lục Kim An vẫn đang cựa quậy trên sofa, tôi lưỡng lự mãi không biết có nên đến gần không.
Ngay lúc đó, từng dòng bình luận lơ lửng giữa không trung:
【Xời~ Tên đàn ông này diễn ngày càng đạt ha.】
【Diễn cái quỷ gì chứ? Uống có mỗi chai Yakult, cũng làm ra vẻ say thuốc?!】
【Nếu không nhầm thì hôm nay chính là ngày Lục An mất zin, phát điên rồi cưỡng ép mẹ nhỏ của hắn chứ gì, dùng đến nửa hộp bao cơ mà.】
【Xời~ còn gì kích thích hơn việc trả thù mẹ nhỏ – người từng bỏ rơi hắn – ngay tại tang lễ của người cha từng bạo hành mình từ nhỏ chứ? Biến thái thế này tui thích! Chà tay chà tay.】
Nhìn đống bình luận điên rồ trượt qua vèo vèo, tôi rùng mình.
Nửa hộp á, trời~ thể lực thanh niên đúng là trâu bò thật.
Không hổ danh sở thích là sleep and mother.
Khoan đã…
Mẹ nhỏ lại chính là mối tình đầu bỏ rơi hắn?!
???
Cái gia đình này chơi loạn luân cũng quá giới hạn rồi đấy!
Tình đầu bỏ rơi hắn để đến với cha hắn?!
Cha hắn lại đưa mẹ nhỏ cho hắn?!
Nhìn Lục Kim An nằm vật trên sofa, vai rộng eo thon, cơ bắp rõ ràng, mồ hôi chảy dọc theo yết hầu…
Nghĩ mà xem, hình thể như vậy, lại vừa khít với gu của tôi.
Mà giờ lại thêm vào setting “tình đầu đen tối, thù hận báo thù” nữa…
Càng hợp gu hơn.
Khốn thật, hắn không biết với một chị đẹp đã độc thân nhiều năm như tôi thì kiểu mê hoặc này nguy hiểm cỡ nào đâu!
Tôi cảm giác nước mắt mình không khống chế được… chảy từ… miệng ra.
Ngay lúc tôi còn đang thèm thuồng hắn,
Lục Kim An ngẩng đầu nhìn thẳng tôi, ánh mắt giao nhau.
“Mẹ nhỏ~”
Cái giọng này… đúng là kiểu tôi mê!
Nghe mà từ tai ngứa thẳng xuống tim!
Tôi khẽ hắng giọng, mất tự nhiên:
“Làm… làm gì…”
“Tôi đói.”
Khỉ thật! Lại là câu này?!
Hắn đói? Tôi mới là người đói đó!
Tôi đói cái tình yêu này mấy năm rồi!
Tôi nuốt nước miếng, chỉ muốn nhào qua lột sống hắn.
Nhưng không được!
Phải! Bình tĩnh lại!
Tôi phải hoàn thành nhiệm vụ công lược!
So với năm trăm vạn, đàn ông thì là cái thá gì?!
Tôi không thể bị mê hoặc bởi sắc đẹp!
Tôi phải tự nhủ:
Tôi không phải mẹ nhỏ sexy!
Tôi là mẹ tốt chính hiệu – nuôi con khỏe mạnh!
Tôi sẽ nuôi tên nhóc biến thái này thành một chàng trai vui vẻ, chan hòa ánh nắng!
Hắn đói à?
Vậy thì tôi… sẽ cho hắn ăn!
4
Tôi đi tới, ngồi xuống bên cạnh Lục Kim An.
Bắt đầu… giả ngu.
“Kim An, con muốn ăn gì? Hoành thánh? Phở? Hay cháo trắng?”
“Đói kiểu này không được đâu, đau dạ dày đấy.”
Cơ bụng mờ mờ ẩn hiện của Lục Kim An ở ngay trước mắt, khiến đầu óc tôi choáng váng.
Tôi đưa tay, thử… chạm nhẹ lên cơ bụng hắn một cái.
Mẹ nó! Cứng thật đấy!
Đây chính là cảm giác của cơ bắp chân chính sao?!
Hơn hai chục năm trời, cuối cùng tôi cũng sờ được một lần.
Chạm đúng một cái rồi tôi buông ra ngay.
Tôi nghiêm mặt, nghiêm túc biện hộ:
“Khụ… cái đó, tôi chỉ định… xoa bụng cho con thôi.”
Lục Kim An không nói gì, đôi mắt nóng rực đảo quanh người tôi.
Sao đấy? Dù gì cũng là tình đầu, sờ một chút thì sao?
Nhưng cái ánh mắt đó của hắn… như thể muốn nuốt sống tôi vậy.
Tôi hoảng quá, lập tức chuyển chủ đề:
“Cháo trắng nhé? Nhìn con như đang bốc hỏa ấy, uống chút cháo trắng với dưa mặn, hạ hỏa đi.”
Nói xong không đợi hắn trả lời, tôi liền cầm điện thoại bàn trong phòng gọi xuống lễ tân đặt món.
“Chào anh, làm phiền gửi lên phòng XX một phần…”
Còn chưa nói hết, tôi đã cảm thấy một luồng nhiệt đang tiến lại gần.
Nhiệt độ cơ thể hắn áp sát, một cánh tay vòng qua eo tôi.
Khuôn mặt hắn cũng ghé sát vào.
Môi hắn không lệch chút nào mà đặt ngay lên hõm lưng tôi.
Toàn thân như đang bốc hỏa, nhưng đôi môi đó lại lạnh toát.
Nóng lạnh đan xen, khiến cả người tôi run bắn.
Đầu dây bên kia vang lên giọng lễ tân tiêu chuẩn:
“Xin hỏi quý khách cần gì ạ?”
“Tôi cần mẹ nhỏ.”
????
Không thể nào có một câu thoại bình thường được à?!
Giọng điệu của Lục Kim An khiến tôi run rẩy.
Tôi cắn môi, cố gắng lấy lại giọng điệu bình thường nhất:
“Làm ơn cho một bát cháo trắng và chút dưa mặn, nhanh một chút, cảm ơn.”
Nói xong tôi lập tức dập máy, dịch người về phía trước.
Nguy hiểm!
Vừa động một chút, tay hắn ôm eo tôi lại siết thêm.
Hắn mượn lực tựa vào lưng tôi, từ sofa ngồi dậy, cả người dán sát lấy tôi, đầu còn tựa vào vai tôi.
“Tôi không cần cháo trắng, tôi muốn cô.”
Tôi lặp lại câu chú thanh tâm tận mười lần, không ngừng nhắc bản thân:
Mày là mẹ nó! Mày là mẹ nó!
Lấy hết can đảm, tôi quay lại đối mặt với Lục Kim An.
Tôi cố gắng tưởng tượng tên trai tân đang phát tình trước mặt này thành một bé con bốn tuổi.
Tôi nâng mặt hắn lên, nghiến răng nghiến lợi:
“Nghe lời nào, ngoan.”
“Cháo trắng sắp tới rồi, con muốn mẹ nhỏ, mẹ cho con ăn là được, ngoan nào.”
Vừa nói xong, tôi thấy rõ Lục Kim An khựng lại, trong mắt hắn hiện lên ánh nhìn kiểu “Cô bị thần kinh à?”.
Tôi thầm nghĩ, hừ, cho phép anh giả điên, chẳng lẽ tôi không được giả ngu?
Hắn như muốn thử tôi, bất ngờ lao về phía trước, trông như sắp đổ lên người tôi.
May mà chuông cửa vang lên, tôi mới thoát được.
Tôi chớp lấy thời cơ như tia chớp lấy bát cháo, hít sâu vài hơi rồi mới dám ngồi xuống cạnh hắn:
“Kim An, tới ăn chút cháo trắng nào.”
Tôi múc một thìa cháo trắng, đưa tới trước mặt Lục Kim An.
“Ngoan, há miệng.”
Lục Kim An nhìn tôi chằm chằm, khóe môi nhếch lên, từ từ mở miệng.
Cả căn phòng yên ắng đến đáng sợ.
Hắn khàn giọng nói, giọng điệu mang theo tà khí:
“Lần cuối cô đút tôi cháo trắng… là đêm trước khi cô mất tích.”
Thái dương tôi giật mạnh.
??? Gì nữa đây?!
Giờ định tâm sự chuyện cũ hay lật lại sổ nợ?
Chưa kịp để hắn nói thêm lời nào, tôi đã nhét thìa cháo trắng vào miệng hắn.
“Bát cháo trắng lần trước là chuyện đã qua, đây là cháo mới, tôi cũng không phải tình đầu xui xẻo của cậu, tôi là mẹ nhỏ của cậu!”
“Quên chuyện cũ đi, hướng về tương lai!”
Lục Kim An khẽ hừ một tiếng lạnh lùng:
“Thật sao?”