Chương 1
Cập nhật: 2 ngày trước
01
Tối qua tôi thức khuya quá.
Sáng tỉnh dậy, trước mắt tôi hiện lên một loạt bình luận dày đặc:
【Thế giới đẹp đẽ quá, ai mà ngờ vài ngày nữa sẽ bùng nổ mạt thế tang thi chứ?】
Tôi cứ tưởng mình đang ảo giác.
Dụi dụi mắt, bình luận vẫn còn đang lướt:
【Nghe nói truyện mạt thế này hot lắm, vào đọc trước để điểm danh nào~】
【Trước khi đọc truyện thì mua luôn một xô gà rán, lỡ tang thi tới thì hết đồ ăn mất.】
【Đứa trẻ ở trên à, muốn ăn thì ăn đi, bày đặt lấy tang thi làm cớ.】
【Khi mạt thế đến, thế giới sẽ rơi vào hỗn loạn. Muốn xuyên vào truyện mà nói cho tụi nó biết tích trữ đi là vừa.】
Một câu bỗng làm tôi bừng tỉnh.
Dù sao thì, tích trữ là chưa bao giờ sai cả.
Nói làm là làm ngay.
Tôi bật dậy, thay đồ, xách theo hai vali cỡ đại rồi bắt xe đi siêu thị ngoài ngoại ô.
02
Trên đường đi mua đồ, tôi bắt đầu sắp xếp lại đầu óc.
Thế giới hiện tại là một cuốn truyện mạt thế, bây giờ vẫn đang ở giai đoạn đầu truyện, vài ngày nữa sẽ bùng phát làn sóng tang thi. Sau đó, thế giới chìm vào hỗn loạn dài hạn.
Một số người bắt đầu thức tỉnh dị năng, nhưng dị năng mạnh nhất thì nằm hết trong tay nhóm nhân vật chính.
Thông tin từ bình luận còn hạn chế, tôi tạm thời chỉ biết được vậy.
Vừa lo vừa thấy phấn khích.
Không ngờ tôi – kẻ xui xẻo suốt 365 ngày – lại là nhân vật quan trọng trong một cuốn tiểu thuyết.
Hàn Hi à Hàn Hi, cuối cùng mày cũng có ngày này!
Nhưng… mình là nữ chính hay nữ phụ đây?
Mong là sau này có thể thức tỉnh được dị năng siêu cấp nào đó.
Tôi vừa đẩy xe nhét đồ điên cuồng vừa tưởng tượng cảnh mình tung hoành sau khi có dị năng.
Ra khỏi siêu thị, tôi kéo hai vali đầy ắp đứng bên lề đường đón xe.
Lúc đó, một đứa bé không biết từ đâu chạy tới kéo áo tôi, lớn tiếng gọi:
“Mẹ ơi!”
Tôi còn đang ngơ không hiểu đứa nhỏ nhà ai thì mấy gã đầu tóc loè loẹt, người xăm trổ đầy mình cũng đuổi tới nơi.
“Thằng nhãi Thẩm Tân, mày còn dám chạy? Có bản lĩnh thì chạy tiếp đi!”
Cậu bé nắm áo tôi chặt hơn, hoảng loạn núp sau lưng tôi.
Tên đầu đỏ đi đầu giả vờ ngầu, châm điếu thuốc huơ tay về phía tôi:
“Mày là ai? Tránh ra, đừng lo chuyện bao đồng.”
Tôi hồi nhỏ từng bị đám lưu manh kiểu này bắt nạt, nên đời này ghét nhất cái thể loại cậy to bắt nạt yếu như tụi nó.
Lửa giận bốc lên ngùn ngụt: “Nó gọi tôi là mẹ, anh không nghe thấy hả?”
Tên đầu đỏ cười khẩy: “Bớt giỡn đi bà thím, ai chẳng biết Thẩm Tân là đồ con hoang không ai cần. Mày lo chuyện bao đồng hả? Vậy tao dạy mày luôn thể!”
Nói xong giơ nắm đấm định đập tới.
Tôi hừ lạnh, bắt lấy cú đ ấm đang bay tới.
“Rắc”—một tiếng giòn tan, cổ tay hắn gãy gập.
Tôi chộp tay hắn, bẻ ngược lại rồi đá thẳng vào mông hắn một phát.
Tên đầu đỏ ngã lăn ra đất, gào khóc như cha ch.t.
“Má nó! Mày dám đánh ông mày!”
Đám còn lại ngơ ngác nhìn nhau.
Tôi gằn giọng: “Còn không cút?”
Chúng vội vã xách đầu đỏ lên chạy trối chết.
Thẩm Tân mắt rực sáng nhìn tôi: “Mẹ thật là lợi hại!”
Thằng nhóc này, ai cho gọi bừa vậy chứ?
Tôi cúi xuống hỏi: “Nhóc con, nhà em ở đâu?”
Mắt Thẩm Tân chợt tối lại: “Em… không có nhà.”
“…”
Tôi đúng là đáng ch.t mà.
Đang nghĩ xem phải nói sao, thì cậu bé rụt rè kéo nhẹ tay áo tôi.
“Mẹ…”
Dưới ánh mắt của tôi, cậu lại vội sửa lời: “Chị ơi, em có thể theo chị về nhà không?”
Tôi lập tức định từ chối.
Ra tay cứu người là chuyện đạo đức, nhưng thu nhận nuôi nấng thì… xin lỗi, tôi không gánh nổi.
Bình thường nuôi trẻ con đã phiền phức, huống chi mạt thế đang đến.
“Không—”
Tôi còn chưa kịp từ chối dứt câu thì bình luận lại xuất hiện:
【Ủa sao nãy không hiện bình luận được vậy? Mạng lag à?】
【Hu hu hu bé Tân hồi nhỏ đáng thương quá, lại đây ôm cô một cái~】
【Ai mà nghĩ sau này cậu ấy sẽ là nam chính dị năng đỉnh cao, một mình quét sạch hàng trăm tang thi chứ!】
Cậu bé trước mắt, toàn thân lem luốc, gầy trơ xương như que củi.
Vậy mà… lại là nam chính trong truyện?!
Tôi sững người.
Khoan đã! Nếu nó là nam chính, mà tôi là nữ chính thì chẳng phải… loạn à?
May thay, bình luận trấn an tôi ngay:
【Trong truyện hình như không có nhân vật này, chắc chị này là NPC đó, còn khá xinh.】
Tôi sững người vài giây.
Đệt!!!
Không ngờ Hàn Hi tôi, khổ cả đời, xuyên truyện rồi vẫn chỉ là NPC pháo hôi.
“Xin lỗi.”
Thấy tôi từ chối, Thẩm Tân buông tay, định rời đi.
“Khoan đã!”
Tôi chộp lấy tay nó, sợ nó chạy mất.
“Tôi nhớ ra rồi, tôi chính là mẹ của em!”
03
Tôi không đưa Thẩm Tân về nhà ngay mà rút toàn bộ số tiền tiết kiệm chỉ có bốn mươi nghìn tệ, chạy thẳng đến văn phòng môi giới.
Căn nhà tôi đang ở nằm trong khu làng giữa thành phố, vừa nhỏ vừa cũ.
Cửa sổ và cửa ra vào đều ọp ẹp, đừng nói đến lúc tang thi tấn công, ngay cả nếu hàng xóm muốn xông vào thì cũng chẳng cản nổi.
Trước đây vì giá thuê ở thành phố quá cao nên tôi mới cố gắng tiết kiệm, không dám thuê chỗ tốt hơn.
Nhưng mạt thế sắp đến rồi, tiền bạc cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Xem nhà cả buổi chiều, tôi ưng nhất một căn ba phòng hai sảnh.
Tầng trên cùng, nằm trong khu nhà cao cấp ở ngoại ô, cư dân khá ít, khả năng xảy ra bạo phát tang thi ở giai đoạn đầu cũng thấp hơn.
Quan trọng nhất là tôi đã thử kiểm tra cách âm và chất lượng cửa sổ, cửa ra vào – là tốt nhất trong mấy căn vừa xem.
Tôi thuê nó với giá mười nghìn.
Số tiền còn lại, tôi dùng một phần để mua một chiếc xe điện nhỏ, phần còn lại đổi hết thành vật tư sinh tồn.
Tôi sửa phòng làm việc thành kho chứa đồ để cất giữ vật tư.
Sau khi sắp xếp đâu vào đấy, tôi mệt lả ngồi phịch xuống ghế sofa.
Bả vai bỗng bị ai đó bóp nhẹ.
Tôi quay đầu lại, thấy Thẩm Tân đang quỳ bên cạnh sofa, nghiêm túc xoa bóp cho tôi.
Khuôn mặt nhỏ xíu của nó trông rất chăm chú, nhưng sức thì yếu xìu, chỉ như gãi ngứa.
Cảm nhận được ánh mắt của tôi, nó lập tức khựng lại, lúng túng, sợ hãi.
【Hu hu hu, bảo bối của chúng ta sợ làm bẩn sofa nên mới nhẹ tay vậy đúng không…】
【Tội nghiệp nam chính, ba mẹ mất từ nhỏ, sống nhờ nhà người thân, chú thím chẳng buồn đoái hoài, để mặc nó bị bắt nạt ngoài đường.】
Tim tôi lập tức mềm nhũn.
Tôi kéo nó lại ngồi cạnh mình, nắm lấy vai nó xoa bóp.
“Thế này có vừa không?”
Đôi mắt Thẩm Tân thoáng kinh ngạc, rồi hạnh phúc chậm rãi lan ra như nước ấm.
“Rất thoải mái ạ, cảm ơn mẹ.”
Tôi thấy nó vui lén mà không giấu nổi, đáng yêu đến lạ, liền bẹo nhẹ má nó.
“Thẩm Tân đáng yêu quá.”
Mắt nó càng sáng hơn.
Ánh nhìn ngập tràn hạnh phúc.
Tôi dựa theo kích cỡ của Thẩm Tân mà đặt vài bộ quần áo trên mạng, còn mua thêm một ít bút màu và sách tranh mà trẻ con thích.
Khi nhận được quà, nó cười tươi đến mức không giấu nổi.
“Cảm ơn mẹ.”
Nói xong lại không nhịn được mà nói thêm:
“Con thật sự rất thích luôn!”
Bình luận không kiềm được mà bùng nổ:
【Bé đáng yêu quá trời!】
【Nam chính phiên bản nhóc con vừa ngoan vừa lễ phép.】
Tôi cũng thấy lòng ấm áp hẳn lên.
Sau khi cùng bé ngắm nghía xong đống quà, tôi chuẩn bị đưa nó đi tắm.
Đi tới cửa phòng tắm, Thẩm Tân mặt đỏ bừng không cho tôi vào.
“Con là con trai lớn rồi, cô giáo nói rồi, chuyện của mình phải tự làm.”
Nhỏ vậy mà đã biết ngại rồi.
Nhưng có ý thức giới tính cũng là chuyện tốt.
Trong lúc Thẩm Tân đang tắm, tôi tranh thủ dọn lại phòng.
Tôi nhặt lên bộ đồng phục học sinh để trên sofa, nhìn mà không khỏi cau mày.
Không biết đã bao lâu chưa được giặt, vừa dơ vừa bẩn, lại còn mấy cái lỗ rách.
Có vài chỗ được vá lại, nhưng mũi chỉ xiêu vẹo, như con sâu bò ngang.
Tôi tháo hết những đường chỉ cũ ấy ra, vá lại chỉn chu.
Hồi nhỏ tôi cũng ở nông thôn, ngày nào cũng chạy nhảy trên núi, quần áo thường xuyên bị rách.
Rách rồi cũng chẳng có ai vá cho.
Lúc đi học, có bạn cùng lớp từng chỉ vào chỗ rách trên áo tôi mà nói:
“Hàn Hi, áo cậu rách kìa, để mẹ cậu vá cho đi. Nhìn nè, mẹ tớ thêu con thỏ này cho tớ đó, dễ thương không!”
Vừa nói, vừa khoe khoang miếng vá xinh xắn.
Khi đó tôi chỉ biết gượng gạo ghen tị.
Sau này dù tôi học được cách vá nhiều hình đẹp hơn, nhưng vẫn luôn ao ước được mẹ vá áo cho.
Thẩm Tân tắm xong bước ra, nhìn thấy miếng vá trên áo đồng phục, ngạc nhiên hỏi:
“Mẹ ơi, đây là ngôi sao mẹ tặng con sao?”
Tôi gật đầu.
Tặng cho Thẩm Tân.
Cũng là tặng cho đứa trẻ Hàn Hi năm nào.
04
Mấy ngày còn lại,
Tôi tranh thủ quay về chỗ trọ cũ lấy nốt quần áo của mình, sau đó thì không ra khỏi nhà nữa.
Toà nhà này mỗi tầng chỉ có một căn hộ, đi thang máy phải có thẻ mới lên được.
Tôi quan sát sơ qua, hai tầng dưới hình như không có người ở, thế là khoá chặt luôn cả ba tầng lối thoát hiểm.
Mạt thế đến đúng như dự đoán.
Khủng hoảng tang thi bùng phát từ trung tâm thành phố, sau đó dần dần lan ra ngoài.
May là, làn sóng tang thi quy mô lớn tạm thời chưa lan tới khu nhà tôi ở.
Nhờ có kho hàng dự trữ dồi dào, cuộc sống của tôi và Thẩm Tân vẫn được xem là nhàn nhã.
Nhưng nhìn vật tư ngày càng ít đi, tôi vẫn thấy hơi sốt ruột.
Chỉ mong dị năng của Thẩm Tân mau chóng thức tỉnh.
Không thì càng về sau sẽ càng bị động.
Theo như thông tin trong bình luận, dị năng của Thẩm Tân có tính công kích, giỏi chiến đấu.
Nhưng sau này khi vật tư bị cướp sạch, có giỏi đánh nhau cũng chẳng giúp được gì.
Mà trong mấy truyện mạt thế thế này, thường thì dàn nhân vật chính sẽ phối hợp hành động. Giờ mới có mỗi nam chính, vẫn còn thiếu sót lắm.
Khoan đã, dàn nhân vật chính…