Chương 1

Cập nhật: 2 tháng trước

1.

Ba tôi nổi tiếng là gã đàn ông cặn bã bậc nhất thành phố.

Bên ngoài nuôi tới bốn, năm, sáu người tình.

Nhưng ông ta có tiền.

Có tiền rồi, chuyện trăng hoa dường như cũng thành lẽ đương nhiên, đến mức mẹ tôi dù nhẫn nhịn cũng chỉ có thể làm người vợ “hiền lành” bị bỏ quên.

Cho đến năm tôi 10 tuổi, Trương Lam xuất hiện.

Cô ta xinh đẹp kiều diễm, thủ đoạn cao siêu, khiến ba tôi ngoan ngoãn nghe lời.

Ngay cả đứa con gái riêng của cô ta, ba tôi cũng xem như máu mủ ruột rà.

Trương Lam ôm bụng bầu, nước mắt lưng tròng khóc với mẹ tôi:

“Chị à, anh Kiều có nhiều tiền thế, chẳng lẽ không nên có một đứa con trai kế thừa sao?”

“Chị lại không sinh được, cứ chiếm cái danh vợ cả mãi như vậy, chẳng phải hại anh ấy sao?”

Tôi mãi mãi không quên được ngày hôm đó, khi ba tôi giáng một cái tát khiến mẹ tôi quỳ rạp xuống đất, còn Trương Lam và Kiều Tuyết cười nhạo hả hê.

Mẹ tôi không có sự lựa chọn.

Bởi vì ba tôi uy hiếp, nếu bà không ly hôn, ông ta sẽ bán tôi vào vùng núi heo hút.

Ba ngày sau, tôi và mẹ bị đuổi ra khỏi nhà.

Đứng bên vệ đường, mẹ tôi cắn chặt môi, nói:

“Kiều Nghệ, con nhất định phải tranh lấy khẩu khí cho mình.”

Tôi nghiêm túc gật đầu.

Tôi không chỉ phải tranh, mà còn phải đòi lại tất cả.

2.

Đối với một kẻ tận hưởng hết mọi lạc thú trần đời như ba tôi, sự tồn tại của đứa con gái như tôi chẳng khác gì thừa thãi.

Điều này thể hiện rất rõ, tính mạng tôi trong mắt ông ta, thậm chí còn không bằng một con mèo con chó.

Bằng chứng là trong những ngày tôi và mẹ lang thang ngủ dưới gầm cầu, chưa từng thấy cái gọi là “cha”.

Khi mẹ dắt tôi ra đi, ánh mắt ba dán chặt vào chúng tôi, tiếc đến từng chút bụi tường mà tôi vô tình quệt phải.

Mẹ tôi, một người vợ nội trợ suốt bao năm, không có kỹ năng, tuổi tác cũng cao, cuối cùng chỉ có thể xin được một công việc thu ngân siêu thị để nuôi tôi.

Nhìn thì nhẹ nhàng, nhưng thực chất cực kỳ vất vả.

Sáu giờ sáng, mẹ đã phải đứng gác tại quầy thu ngân, đến tận đêm khuya mới có cơ hội ngồi nghỉ chút.

Nhưng ngay cả vậy, Trương Lam cũng không buông tha.

Tôi không biết kiếp trước tôi đã gi .t cả nhà cô ta hay sao mà kiếp này cô ta hận tôi và mẹ đến thế.

Cô ta thường xuyên gây sự ở siêu thị chỗ mẹ tôi làm.

Lúc đầu, chỉ là mang hóa đơn đến cáo buộc mẹ tôi tính nhầm tiền.

Rõ ràng cô ta đã lén giấu thêm vài món hàng, nhưng quản lý siêu thị lại chẳng thèm điều tra, không tin mẹ tôi.

Lần thứ hai, cô ta trắng trợn vu khống mẹ tôi ăn cắp tiền.

Quản lý chẳng thèm kiểm tra camera, lập tức sa thải mẹ tôi.

Chỉ cần kiểm tra một lần là rõ trắng đen.

Nhưng quản lý không muốn.

Hoặc có lẽ đã biết rõ từ lâu, chỉ vì bên kia là ” Kiều phu nhân”, nên đành tạm gác lại lương tâm.

Hắn biết rõ, chỉ cần mẹ tôi còn làm ở đó một ngày, Trương Lam sẽ còn gây náo loạn.

Vì muốn giữ yên ổn, hắn thà vứt bỏ mẹ tôi, một người phụ nữ trung niên mỗi ngày chỉ kiếm được bảy mươi đồng, một mình nuôi con.

Mẹ tôi đành ngậm ngùi đi tìm việc khác.

Nhưng đã là “phụ nữ trung niên mang tiếng xấu”, việc kiếm việc làm thuận lợi sao dễ dàng được?

Đêm nọ, sau ba ngày liên tiếp tôi chỉ ăn cháo trắng cầm hơi, có người gõ cửa căn phòng trọ tồi tàn của chúng tôi.

Mở cửa ra, tôi thấy gương mặt đầy chán ghét và uy hiếp của “ông bố” họ Kiều.

Ông ta mặc vest chỉnh tề, khí chất ngời ngời, hoàn toàn lệch tông với nơi tồi tàn này.

Nhưng giọng điệu ông ta thì đúng là từ chỗ này bước ra.

“Chu Vân, Trương Lam nói cô ghen tỵ nên muốn hại con trai tôi?”

Mẹ tôi tiều tụy đi rất nhiều trong thời gian này, dựa vào khung cửa, bàng hoàng nhìn ông ta:

“Tôi đã làm gì?”

Ánh mắt đầy ghét bỏ của ba tôi lướt qua mặt mẹ.

“Không ai thừa nhận tội lỗi mình đâu. Chu Vân, cô đúng là đồ đàn bà tâm địa độc ác. Tôi cảnh cáo cô, nếu con trai tôi xảy ra chuyện gì, tôi tuyệt đối không tha cho cô.”

Ông ta liếc sang tôi:

“Cả Kiều Nghệ nữa.”

Kiều tiên sinh ngạo mạn tới, ngạo mạn đi.

Con gà trống chiến thắng bỏ đi, để lại bãi chiến trường hỗn độn.

Mẹ tôi trốn vào phòng, nước mắt không kìm được, tiếng khóc nghẹn ngào xuyên qua bức tường mỏng manh.

Tôi nghe thấy tiếng đồ vật nặng nề rơi xuống đất, âm thanh nặng nề và trầm đục.

Tim tôi quặn thắt từng cơn.

Rõ ràng mẹ tôi giận lắm, chịu bao nhiêu uất ức như vậy, thế mà bà còn chẳng dám ném vỡ lấy một món đồ dễ vỡ.

Tôi đứng lặng ngoài cửa, rất muốn vào ôm lấy bà.

Nhưng tôi không thể.

Tôi biết, thứ mẹ cần không phải một cái ôm.

Tôi biết mình còn nhỏ, rất nhiều chuyện tôi không thể làm được.

Điều duy nhất tôi có thể làm là: học thật giỏi.

Có lẽ có không ít đứa trẻ từ tiểu học đã cố gắng học hành, nhưng tôi luôn là người chăm chỉ nhất lớp.

Thành thật mà nói, tôi không có năng khiếu học nổi bật.

Nhưng tôi vẫn luôn đứng nhất toàn khu, tất cả là nhờ vào tinh thần chịu khó chịu khổ của mình.

Mẹ tôi tan làm từ công trường về đến nhà thì đã nửa đêm mười hai giờ.

Khi bà vừa đổ người xuống giường ngủ thiếp đi, tôi vẫn đang cặm cụi giải toán.

Vì vậy, khi tốt nghiệp lớp sáu, tôi thi đỗ vào trường cấp hai tốt nhất thành phố.

Cũng là trường tư thục đắt đỏ nhất.

Hôm đến nhập học, tôi mới biết Kiều Tuyết cũng trúng tuyển.

Chỉ là, cách trúng tuyển không giống nhau.

Cô ta được Kiều tiên sinh dùng tiền đưa vào, rồi học chung lớp chọn với tôi – học sinh giỏi.

Tôi thì thi xếp lớp đầu vào mới được vào lớp chọn, còn cô ta là học sinh có khoản tài trợ cao nhất nên được xếp vào đó.

Được học cùng lớp với Kiều Tuyết, có lẽ là chuyện tôi không bao giờ muốn xảy ra.

Nhưng đời tôi, những chuyện không muốn gặp lại cứ liên tục xảy ra.

Tôi chỉ có thể chấp nhận tạm thời, rồi nỗ lực học tiếp.

Tôi không muốn có bất kỳ quan hệ gì với Kiều Tuyết, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Cô ta rất xinh đẹp, tuổi còn nhỏ mà đã có vẻ thiếu nữ, đôi mắt to tròn long lanh quyến rũ, thu hút vô số bạn bè vây quanh.

Thực ra không chỉ vì ngoại hình.

Cô ta rất có tiền, dù là tiền của Kiều tiên sinh.

Cô ta thường xuyên đãi cả lớp ăn vặt, dẫn bọn họ trải nghiệm những thứ thời thượng và mới mẻ nhất.

Một khi đã ăn đồ của Kiều Tuyết, đám bạn trong lớp đương nhiên không còn chơi với tôi nữa.

Một cô gái vừa xinh đẹp vừa hào phóng như thế, tất nhiên được yêu thích hơn hẳn một đứa nghèo rớt mồng tơi như tôi, dù là học sinh đứng đầu khối trong mắt thầy cô.

So với tôi luôn lẻ loi đơn độc, bên cạnh cô ta lúc nào cũng có ba năm người vây quanh, giống như sao vây quanh trăng sáng.

Hồi đó, tôi từng nhìn về phía bàn học của cô ta, có lúc cũng không cam lòng mà nghĩ: Nếu Kiều tiên sinh chịu hồi tâm chuyển ý, liệu mọi thứ có quay trở lại bên tôi không?

Nhưng ông trời chưa từng đoái thương chúng tôi.

Mỗi ngày, tôi thức dậy trong căn phòng trọ chật hẹp, đến trường, đối mặt với ánh mắt xa lánh khinh miệt của bạn học, rồi lại cố gắng vượt qua từng ngày.

Có lẽ đúng như người ta nói, con nhà nghèo sớm lo liệu.

Mà nhà tôi thì quá nghèo.

Những thứ Kiều Tuyết để tâm, đem ra khoe khoang trước mặt tôi, tôi chỉ thỉnh thoảng hơi rung động, còn phần lớn thời gian, tôi hoàn toàn chẳng buồn để ý.

Vì những thứ đó chưa từng là mục tiêu của tôi.

Cho nên, khi bị Kiều Tuyết hết lần này đến lần khác khiêu khích, tôi đều lựa chọn nhẫn nhịn cho qua chuyện.

Chỉ là… cô ta lấy trộm sách vở của tôi, xé đề thi của tôi, những chuyện đó tôi đều có thể nhẫn nhịn.

Cho đến hôm ấy, cô ta giật lấy hai chiếc bánh bao mà tôi đang cầm trong tay, rồi ném thẳng vào thùng rác.

Đó là phần cơm mẹ tôi đã nhịn bữa tối hôm qua để dành lại cho tôi.

Tôi không thể nhịn nổi nữa.

Tôi túm chặt lấy tóc cô ta, rồi tát thẳng một cái thật mạnh.

Trên mặt cô ta in rõ dấu bàn tay đỏ bừng, vài giọt nước mắt bị ép bật ra.

Cô ta khóc lóc chạy tới văn phòng giáo viên.

Lúc tôi bị gọi lên, Trương Lam đã ngồi đối diện mẹ tôi.

“Tuổi còn nhỏ mà đã ra tay đánh người! Lại còn đánh vào mặt! Đúng là không ra gì, loại học sinh như vậy, nên bị đuổi học! Cả đời đừng mơ tiếp tục đi học!”

Trương Lam khoanh tay, nhìn mẹ tôi với ánh mắt ngạo nghễ.

Mẹ tôi ngoái đầu nhìn tôi, trong mắt không có trách móc, chỉ có sự dò hỏi.

Tôi không nói gì.

“Hiệu trưởng, cô cũng nên thể hiện lập trường đi chứ. Con gái tôi bị đánh như vậy, không thể cho qua chuyện này được! Mẹ như thế, dạy ra con thế kia, làm mẹ thất bại, làm con còn thất bại hơn!”

Trước sự công kích dồn dập của Trương Lam, mẹ tôi há miệng định lên tiếng biện hộ.

Tôi vội nắm chặt vạt áo bà, khẽ lắc đầu.

Tôi biết nhà trường sẽ không đuổi học tôi, bởi vì họ hiểu rõ thực lực của tôi.

Kể từ ngày ba tôi dắt mẹ con Trương Lam bước vào nhà, mỗi kỳ thi của tôi đều đứng nhất toàn khu.

Dù Kiều Tuyết có nhiều tiền, cũng không thể quyên góp cho nhà trường một toà nhà, nhưng tôi thì có khả năng mang lại cho họ một danh hiệu thủ khoa kỳ thi trung học.

Giá trị của danh hiệu ấy, đối với một trường tư thục, còn quý hơn cả một toà nhà.

Thực tế chứng minh, tôi không đoán sai.

Hiệu trưởng quả nhiên có chút khó xử nhìn toàn cảnh, sau khi đảo tròn con mắt mấy vòng, cuối cùng bắt đầu làm trò “giảng hoà”.

Cô ấy nhìn tôi, đẩy nhẹ gọng kính, nghiêm mặt nói:

“Em vì sao lại đánh người? Thầy cô đã dạy rồi, đánh người là sai. Cho dù cô ấy có vứt bữa sáng của em đi, cũng không thể ra tay.”