Chương 1
Cập nhật: 2 tuần trước
1.
Không phải chứ???
Nghe xong lời của bạo quân, ta lập tức có cảm giác trời đất sụp đổ, đến cả cái đùi gà trong tay cũng không còn thơm nữa.
Ta liếm sạch dầu mỡ trên tay, run rẩy ngẩng đầu nhìn về phía bạo quân trên đài.
“Không phải đâu? Hoàng thượng, ngài làm gì vậy?! Phong Hoàng hậu mà ngài cũng quyết định qua loa thế này sao?”
“Hay là… hay là chúng ta suy nghĩ thêm một chút?”
Còn chưa kịp dứt lời, bạo quân đã híp mắt lại, khí thế âm trầm từ người hắn phát ra khiến ta lạnh cả sống lưng, không dám nói thêm một câu nào nữa.
“Ấy ui, ngài xem thần thiếp xúc động chưa kìa, đây chính là phúc phần to lớn của thần thiếp.”
“Thần thiếp tạ long ân.”
Ta lập tức quỳ sụp xuống dập đầu tạ ơn, chỉ sợ chậm một giây sẽ bị bạo quân chém đầu tại chỗ.
Ba năm lặng lẽ không ai hay, chỉ một trận tham ăn mà tiếng vang khắp thiên hạ.
Ta, một đại mỹ nhân thế này, thế mà lại không kịp phòng bị, vô thanh vô tức thành mẫu thân.
Nằm bò trên giường trong tẩm cung, ta lập tức bật khóc nức nở.
“Hi Hi, nương nương nhà ngươi không muốn sống nữa!”
Tiểu nha hoàn Hi Hi nghe ta nói vậy, mặt đầy ngơ ngác, vội hỏi:
“Nương nương, người đang nói cái gì vậy?”
“Giờ người đã là Hoàng hậu, đứng đầu lục cung, sao lại nói không muốn sống?”
Nghe nàng nói thế, lòng ta càng thêm nghẹn ứ.
Hi Hi còn định nói thêm, ta vội giơ tay bóp lấy miệng nàng ngăn lại.
“Được rồi, ngậm miệng lại đi.”
Nhưng mà… ta vốn không muốn làm Hoàng hậu mà!
Dựa theo kinh nghiệm xem cung đấu nhiều năm của ta:
Hoàng hậu, ắt phải ch.t!
Không bị phi tần hại, cũng sẽ bị Hoàng đế gi.t.
Làm Hoàng hậu thì có gì hay?
Còn phải nuôi con cho bạo quân nữa.
Mà đó là con trai của bạo quân đó!
Chắc chắn là khuôn đúc y đúc, một tiểu bạo quân!
Động chút là muốn lấy mạng ta.
Ta có mấy cái đầu để mà rơi đây?!
Cái tên bạo quân ch.t tiệt kia!
Đã bắt ta làm mẹ kế cho xong rồi, lại còn ra sức tuyên truyền khắp cung lẫn ngoài dân gian, kể rõ rành mạch chuyện ta vì tham ăn mà được làm Hoàng hậu.
Hiện giờ toàn bộ nước Hạ đều biết chuyện ta vì ham ăn mà đăng hậu.
Nghĩ tới đây, ta càng nhét đầu sâu vào gối, khóc thảm thiết hơn.
Sau này… ta còn mặt mũi nào làm người nữa đây?
“Mẫu hậu, người đừng khóc.”
“A Ly sẽ đau lòng đó.”
Một giọng nói non nớt vang lên từ ngoài cửa cung, ta ngẩng đầu lên nhìn.
Là tiểu Thái tử năm tuổi.
Nhìn thấy tiểu tử kia, ta ngẩn người.
Cái gì vậy trời?!
Không ai nói cho ta biết rằng con trai của bạo quân lại là một cục cưng ngọt như kẹo thế này cả!!
2
Tiểu Thái tử thấy ta nhìn hắn, liền nghiêng đầu, nở nụ cười tươi rói, hàm răng nhỏ như hạt gạo đều lộ ra hết.
“Mẫu hậu!”
Nói xong, hắn liền như một quả pháo nhỏ, “bụp” một tiếng nhảy thẳng vào lòng ta.
Ta nhìn cái đầu nhỏ lông xù đang cọ cọ trong ngực mình, có chút ngẩn người.
Không phải, Thái tử điện hạ, ngươi tự nhiên như vậy luôn à?!
Khi ta kéo hắn ra khỏi lòng mình, tiểu Thái tử lập tức đỏ hoe mắt, nước mắt to như hạt đậu đọng nơi khóe mắt.
Giọng sữa mềm mềm, uất ức hỏi ta:
“Mẫu hậu, người không thích A Ly sao?”
Nghe thấy lời hắn, ta sợ hãi tột độ!
Đèn đỏ báo động!!
Ta lập tức nịnh nọt quỳ xuống bên cạnh hắn, nhe tám cái răng ra cười lấy lòng, khoa trương nói:
“Điện hạ, lão nô nào dám ghét bỏ ngài?!”
“Ngài chính là bảo bối mà lão nô nâng niu trên đầu quả tim!”
Ta cố gắng trợn tròn mắt, chớp chớp hàng mi dày, ra sức thể hiện sự chân thành và nhiệt tình của mình.
Chết mất, nếu không dỗ được tiểu tổ tông này, cái đầu của ta chắc chắn không còn nguyên vẹn.
Tiểu bánh bao lập tức bị ta chọc cười “phụt” một tiếng, còn thổi ra một cái bong bóng nước mũi.
Nhìn đáng yêu vô cùng.
Không cần nói, chỉ riêng diện mạo đã y đúc bạo quân, một trời một vực xuất sắc.
Ta còn đang mê mẩn trước vẻ đẹp động lòng người của tiểu ngọt đậu thì hắn lại thốt ra một câu động trời:
“Mẫu hậu, lông mi của người sắp quạt cho A Ly cảm mạo luôn rồi.”
Không phải chứ???
Thái tử điện hạ, thế này có đúng không vậy???
3
Từ đó, tiểu Thái tử được nuôi dưỡng trong cung của ta.
Nói là nuôi dưỡng, kỳ thực phải gọi là thả tự do thì đúng hơn.
Bởi vì tiểu bánh bao thật sự quá ngoan, mỗi ngày đều tự giác thức dậy đúng giờ, tự mặc quần áo, tự ăn cơm.
Sau đó lại dùng đôi chân ngắn cũn kia lạch bạch nhảy lên giường ta, gọi cái mẫu hậu lười nhác này dậy.
Còn biết đeo cặp sách, ngoan ngoãn đi Quốc Tử Giám học hành, chưa từng gây ồn ào hay nghịch ngợm.
So với một đứa bé từng chẳng thích đi học như ta, tiểu bánh bao đúng thật là bảo bối trong mơ của mọi bà mẹ.
Mỗi ngày trước khi đi học đều hôn ta một cái, giọng ngọt như đường mà dặn dò:
“Mẫu hậu, tạm biệt, người phải ngoan ngoãn ở trong tẩm điện chờ A Ly về nhé.”
“Nhớ nè, đừng ăn quá nhiều đồ ăn vặt nha, khát thì tìm Hi Hi xin nước uống, buồn ngủ thì ngủ một lát.”
“A Ly còn để lại truyện cho mẫu hậu đọc, đặt ở trên giường đó.”
Nhìn tiểu bánh bao ra dáng như một ông bố nhỏ lo nghĩ đủ chuyện, trái tim ta suýt nữa tan chảy mất.
Ta lập tức gọi họa sĩ đến ghi lại cảnh tượng này, chuẩn bị đăng lên “vòng bạn bè hậu cung”, đi khoe con khắp thiên hạ.
Vì tiểu Thái tử sống trong cung của ta, bạo quân cũng thỉnh thoảng ghé qua, ngồi chơi, thăm tiểu Thái tử.
Lúc đầu ta còn có chút sợ hãi vẻ mặt lạnh như băng mang sát khí của hắn.
Cho đến một ngày, lúc ăn cơm, ta tận mắt thấy hắn gắp một đũa rau xanh bỏ vào bát tiểu bánh bao, sau đó còn ngốc nghếch cười nịnh nọt như cậu cậu vậy.
Cảnh tượng đó thật sự quá khó đỡ, ta không nhịn được, bị sặc cơm, nghẹn đến mức thở không nổi.
Mặt đỏ như gấc, ta run rẩy giơ tay chỉ vào ly nước trên bàn, ý bảo bạo quân đưa nước cho ta.
Kết quả, hắn không nói một lời, vung tay bổ một nhát kiếm, lật tung bàn ăn, một tay vác ta lên vai, tay kia ôm lấy tiểu bánh bao đang ngơ ngác.
Cổ họng hắn căng cứng, giọng hét toáng lên:
“Người đâu! Mau tới! Cứu giá! Có người mưu 🔪 hại trẫm!”
Người còn chưa kịp tới, ta đã bị bả vai cứng như sắt của hắn thúc cho “oẹ” một phát, nôn sạch ra ngoài.
Cuối cùng biết là một trận hiểu lầm, ba người chúng ta chỉ biết ngây người nhìn nhau.
Bạo quân: “Không thể hoàn toàn trách trẫm được, dù sao cũng luôn có gian dân muốn hại trẫm mà.”
Tiểu bánh bao: ……
Ta: ……