Chương 1

Cập nhật: 5 ngày trước

1

Lục Vân Tranh đầu óc có vấn đề, nhưng dáng người thì không hề tệ.

Vai rộng ngang Thái Bình Dương, eo thon kiểu chó săn.

Cơ bắp nét nào ra nét đó, nhìn một cái là biết thể lực trâu bò.

Rõ ràng là dạng đàn ông có thể hành người ta lên bờ xuống ruộng không thương tiếc.

Vậy mà bây giờ, thân thể trẻ trung đầy hấp dẫn ấy, lại bị cái đầu óc ngốc nghếch điều khiển… chỉ mải chơi Ultraman.

Tôi kéo nhẹ chiếc váy ngủ ren đỏ sẫm trên người, cổ áo khoét sâu đến lóa mắt, làn da trắng như phản sáng.

Vậy mà anh ta chẳng thèm liếc tôi một cái.

Tôi – Mạnh Vãn Ninh – mặt đẹp dáng chuẩn, đi đến đâu cũng hút mắt đàn ông.

Từ trước đến giờ có bao giờ chịu cảnh bị ngó lơ như vậy chứ?

Tôi giật lấy con Ultraman trong tay anh ta, nhét thẳng vào cổ áo mình.

Vải mỏng, món đồ chơi cứng nhọn chọc vào da tôi đau điếng.

“Muốn lấy lại à?”

Tôi ngoắc ngoắc tay, cười xấu xa:

“Vậy thì tự mình đến mà lấy.”

Cuối cùng Lục Vân Tranh cũng ngẩng đầu.

Hàng mi dày rợp, ánh mắt trong veo như cún con.

Ánh mắt anh rơi xuống cổ áo tôi, dừng lại thật lâu.

Đầy khao khát.

“Không tìm thấy.”

Tôi cố tình cúi người thấp hơn nữa, cổ áo càng thêm lộ, gợi cảm dụ dỗ:

“Tiếp tục tìm xem nào~”

Yết hầu anh khẽ chuyển động, ánh mắt cắm chặt vào nơi sâu nhất kia.

Tôi nóng bừng cả người, ngực phập phồng dữ dội:

“Tìm được chưa?”

“Màu đỏ.”

Anh giữ nguyên gương mặt lạnh tanh, phun ra một câu.

Nghe mà người cũng muốn tan chảy.

Suýt nữa tôi đã quỵ xuống vì câu đó, nhưng vẫn cố trêu anh tiếp:

“Không đúng, là màu hồng cơ.”

Anh nhíu mày, nghiêm túc phản bác:

“Ultraman biến hình là màu đỏ.”

Tôi thề là tôi muốn đấm anh đến đỏ cả người!

Nhưng nhìn lại thân hình hấp dẫn của anh, nghĩ đến ba trăm triệu sắp vào tay…

Tôi bỗng hết giận.

“Đã nhìn thấy rồi…”

Tôi dịu giọng, ngón tay trượt nhẹ nơi cổ áo, dẫn dắt ánh nhìn của anh:

“Không muốn tự tay lấy ra à?”

Tôi giẫm chân trần trên thảm, từ từ bước đến gần anh.

Vạt váy ngủ nhẹ nhàng đong đưa theo mỗi bước chân.

Ánh mắt Lục Vân Tranh càng lúc càng thẫm lại, không rõ là vì tôi, hay vì cái Ultraman ch.t tiệt kia.

Nhưng khi anh bước về phía tôi, tôi thực sự muốn cúi đầu vái lạy cái Ultraman một cái.

Càng lúc càng gần.

Lục Vân Tranh cúi người, ánh mắt đen láy như mực dán chặt vào cổ áo tôi.

Hơi thở ấm áp phả lên xương quai xanh.

Ngứa ch.t đi được.

Ngón tay anh dài và sạch sẽ, đốt xương rõ ràng, chỉ còn cách nơi mềm mại kia chưa tới một tấc.

Chỉ thiếu chút nữa thôi là chạm vào được đường cong mượt mà đó.

Tôi nín thở, tim đập loạn như trống trận—

Rồi cái tên khốn đó quay ngoắt người, mở ngăn kéo lôi ra một con Ultraman khác!

Cmn…

Trước đây khi anh còn bình thường, suốt ngày mặt lạnh khiến tôi điên máu.

Giờ ngốc rồi, vậy mà còn biết cách chọc người gấp đôi!

Được lắm, Lục Vân Tranh. Anh cứ chờ đấy.

Vì ba trăm triệu, tôi có thể không từ thủ đoạn.

Tối nay, dù tôi có phải bật chế độ ‘quả cam tự động’, cũng phải lôi được anh lên giường cho bằng được!

2

Lục gia và Mạnh gia là chỗ quen biết lâu đời.

Tôi với Lục Vân Tranh coi như thanh mai trúc mã.

Nhưng cái tên khốn này dường như cực kỳ ngứa mắt với phong cách sống “phú nhị đại không lo sự đời” của tôi.

Tôi mở tiệc uống đến quên trời quên đất, anh ta thì ngồi ở góc phòng nhíu mày.

Tôi cười toe toét giữa đám đông, mặt anh ta đen như đáy nồi.

Xì, ai thèm anh ta thích?

Người theo đuổi tôi đủ xếp hàng từ đây đến Paris.

Hôm hai nhà công bố tin liên hôn, tôi chẳng bất ngờ chút nào.

Lục thị và Mạnh thị, hai ông lớn ngành năng lượng mới, liên hôn kiểu mạnh bắt tay mạnh, quá hợp lý còn gì.

Dù sao tôi cũng chẳng thích ai, lấy ai chẳng như nhau?

Nhưng tôi cứ thích bày ra bộ mặt khó ưa để làm anh ta thấy chán.

Giả vờ kiểu cực kỳ không cam lòng.

Không ngờ cái tên khốn đó còn chơi lớn hơn, trực tiếp chống đối bố mình ngay trong bữa tiệc gia đình.

“Con không đồng ý liên hôn, không cần phải miễn cưỡng nhau.”

Rõ ràng nói ra mấy lời làm người ta đau lòng, mà sống lưng vẫn thẳng tắp, ngay cả cái cách phản kháng cũng đầy gợi cảm kiểu cấm dục.

Tuyệt thật đấy, thà trở mặt cũng không cần tôi?

Khổ nỗi, Lục Vân Tranh lại còn cùng bạn mở công ty riêng, tiền bạc độc lập, không bị ông bố quản lý, đúng chuẩn có tiền có thế để làm kẻ phản loạn.

Mẹ Lục Vân Tranh mất sớm.

Lục bá chẳng có cách nào trị nổi anh ta.

Nếu không phải sau này anh ta đua xe rồi tông vỡ đầu, chắc cái hôn sự này còn phải chờ tôi… mãn kinh.

Bác sĩ nói, chỉ cần máu tụ trong não tan hết, anh ta sẽ hồi phục như cũ.

Lục bá nóng ruột, lén nói với tôi:

“Vãn Ninh à, nhân lúc nó còn ngốc, tranh thủ mang thai đi. Ba trăm triệu, chuyển khoản ngay lập tức.”

Cái mặt đó, cái dáng người đó, chỉ cần ngủ với anh ta một lần đã lời to rồi, còn được thêm ba trăm triệu?

Sao lại thiệt được?

Điều quan trọng nhất là… đến lúc anh ta tỉnh lại phát hiện bị tôi “chơi” một vố, cái vẻ mặt đó nhất định sẽ cực kỳ đặc sắc.

Chỉ cần nghĩ thôi, tôi đã không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

3

Lục Vân Tranh vẫn đang lúi húi nghịch con Ultraman bên tủ.

“Ultraman chơi vui đến vậy à?”

Tôi nheo mắt, tiến lại gần anh ta hai bước.

Anh ta chẳng buồn ngẩng đầu:

“Vui.”

Tôi nhắm mắt lại.

Nhịn!

Phải nhịn!

Tôi cố tình kéo dây váy ngủ trễ xuống nửa phân.

“Vậy… có muốn chơi thứ gì kích thích hơn không?”

Anh ta ngẩng đầu, ánh mắt ngây thơ trong vắt:

“Gì cơ?”

Chính là lúc này!

Tôi dang hai tay, lao thẳng vào người anh ta.

Y như hổ đói vồ mồi.

Kết quả anh ta xoay người né sang bên, rồi bắt đầu… chạy parkour trong phòng!

Anh chạy, tôi đuổi, đến mức tôi hoa mắt chóng mặt.

Cái đồ khốn này, thể lực tốt thế mà không biết dùng đúng chỗ!

Trong căn phòng này, anh ta dắt tôi chạy lòng vòng cả chục lượt!

Ngay cả vạt áo cũng không cho tôi sờ đến một tí.

Tôi đuổi đến mức thở không ra hơi, tóc tai bết dính vào mặt đỏ lựng, cổ áo váy ngủ cũng lệch hết cả.

“Anh… anh đừng chạy nữa…”

Tôi vịn hông, thở dốc.

Anh ta đứng cách tôi hai mét, tay vẫn cầm cái đồ chơi chết tiệt kia:

“Em đừng đuổi nữa.”

……

Không chơi được kiểu mạnh bạo à?

Được thôi, muốn đấu độ lì lợm đúng không?

Cười chết mất, ai thèm ngủ với anh ta lắm chắc.

Tôi thả người xuống giường, lấy điện thoại ra bắt đầu chơi game.

“First blood!”

Âm thanh báo hạ gục vang lên từ điện thoại tôi.

Anh ta liếc nhìn tôi một cái, tay vẫn đang tạo dáng cho Ultraman.

Cạn lời.

Người ta đêm tân hôn thì “gió nổi mây vần”, còn vợ chồng tôi—một đứa cắm mặt chơi Liên Quân, một đứa chăm chăm nghịch mô hình.

Cái cuộc hôn nhân này… đúng là, mẹ nó chứ, có một không hai!

4

Hai tiếng trôi qua.

Trong phòng bỗng vang lên một tiếng “Ục——” thật to.

Tôi ngẩng đầu lên, thấy Lục Vân Tranh đang ôm bụng. Lúc này mới sực nhớ ra—tên ngốc này cả ngày chưa ăn gì.

Tự dưng nguôi giận được nửa phần.

Lại nhìn khuôn mặt tuấn tú kia, eo thon rõ múi kia, máu mê trai của tôi lại trỗi dậy.

Tôi lóe lên một ý.

Chạy vọt tới tủ đựng đồ ăn vặt, cố tình làm bộ trước mặt anh ta, lấy ra một hộp sữa chua rồi “cạch” một tiếng—khóa tủ lại.

“Muốn ăn không?” Tôi lắc lắc hộp sữa chua, cố tình mở nắp chậm rì rì trước mặt anh ta.

Lục Vân Tranh đúng là đang đói, ánh mắt dán chặt vào hộp sữa chua trong tay tôi.

Nuốt một ngụm nước bọt.

Cái đồ khốn.

Tôi thì chưa từng thấy anh ta nuốt nước bọt vì mình, mà sữa chua thì lại nuốt ực?

“Ngon thật đấy~” Tôi cố tình liếm nhẹ đầu thìa. “Muốn nếm thử không?”

Anh ta gật đầu, nhưng ánh mắt thì đầy cảnh giác.

“Lại đây, chị đút cho.”

“Không tin.” Anh lùi về sau nửa bước.

Tôi hít sâu một hơi, cố nặn ra một nụ cười giả trân:

“Vậy thế này nhé, anh đứng phía bên kia giường, tôi ở bên này. Cách cái giường mà đút, vậy được chưa?”

Anh ta nghiêng đầu suy nghĩ một lát.

Cuối cùng chậm rãi bước đến phía bên kia giường.

Tôi chống tay lên mép giường, rướn dài cánh tay, đưa thìa đến sát miệng anh ta.

“Ah——”

Lục Vân Tranh cũng cúi người, nghiêng đầu tới gần, cắn lấy thìa.

Môi mỏng khẽ mím, đầu lưỡi linh hoạt liếm qua một vòng.

Sữa chua trắng sữa dính lên đầu lưỡi hồng hồng của anh ta.

Cảnh tượng quá mức gợi cảm.

Tôi không kìm được mà nhớ lại lời cô bạn thân Chu Vận từng nói:

“Lục Vân Tranh kiểu người ngoài lạnh trong nóng, chứ mà hôn lên là không còn mạng.”

Tôi nhìn chằm chằm vào môi anh ta, chính mình cũng nuốt một ngụm nước bọt.

Muốn ăn quá đi mất.

Tay vẫn không dừng, tôi như cái máy đút sữa chua không biết mệt.

Đút cho anh một thìa.

Lại một thìa.

Lục Vân Tranh dần buông lỏng cảnh giác.

Mi mắt cụp xuống, ngoan ngoãn há miệng ăn.

Vừa ăn vừa cúi đầu… tiếp tục chơi Ultraman.

Không hề phát hiện, tôi đã lén đổi thìa thành… ngón tay.

Anh ta theo phản xạ ngậm lấy đầu ngón tay tôi, lưỡi khẽ liếm qua lòng ngón.

Một luồng tê rần chạy dọc từ đầu ngón tay lên tận sống lưng tôi, suýt chút nữa khiến tôi rên thành tiếng.

Tốt lắm, kế hoạch đã thành công.

Bước tiếp theo: cởi quần anh ta!

Lục Vân Tranh vẫn chưa phát hiện điều gì bất thường.

Vẫn cứ từng ngụm từng ngụm nuốt sữa chua.

Mỗi lần tôi đút, lại từ từ trườn người lên giường, trong tư thế cực kỳ… bất mặt, tiến sát thêm chút nữa.

Khoảng cách chỉ còn nửa mét.

Lục Vân Tranh gần trong gang tấc.

Cái dáng anh ta chuyên chú liếm sữa chua, vừa trong sáng vừa gợi cảm đến khiến người ta khát khô cả họng.

Tôi nhìn yết hầu anh ta di chuyển theo từng ngụm nuốt, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ:

Đến lúc cởi thắt lưng rồi.

Sữa chua sắp hết.

Được ăn cả, ngã thì mất sữa.

Tim tôi nhảy lên tận cổ họng.

Tôi dùng ngón tay quệt chút sữa chua cuối cùng, đưa đến miệng anh ta.

Ngay khoảnh khắc Lục Vân Tranh cúi đầu liếm.

Tôi đột ngột rụt tay về.

Anh ta theo phản xạ rướn người tới, mất thăng bằng, đổ ập lên người tôi.

Cơ hội tới rồi!