Chương 1
Cập nhật: 1 tuần trước
01
“Không theo tôi càng tốt, dù sao tôi cũng không muốn nuôi một đứa trẻ không biết điều.”
Lời vừa dứt, hai người trước mặt như bị sét đánh trúng, chết trân tại chỗ, không thể tin nổi mà nhìn tôi.
Giang Nguyên sững người một lúc, rồi nổi giận mắng tôi:
“Trước mặt con mà em ăn nói linh tinh cái gì đấy?!”
Tôi liếc nhìn con gái An An đang rúc vào lòng anh ta, lặp lại một lần nữa:
“Tôi nói con bé không muốn theo tôi thì thôi, tôi cũng không muốn một đứa con không đáng yêu như vậy.”
“Nếu vẫn chưa hiểu, tôi có thể nói rõ hơn.”
“Tôi – không – cần – nó.”
Tôi nói từng từ rõ ràng, rành rọt, dứt khoát.
Vừa dứt lời, An An đang vừa khóc vừa ăn vạ mong tôi đổi ý liền ngẩng đầu bật khóc lớn,
Nước mắt nước mũi dính đầy mặt:
“Mẹ xấu, mẹ xấu, con ghét mẹ!”
Vừa khóc vừa vùng vẫy trong lòng Giang Nguyên như con bạch tuộc, suýt nữa thì ngã xuống đất.
Giang Nguyên đành cúi đầu, vội vàng dỗ dành:
“Mẹ chỉ nói đùa với con thôi, mẹ mang thai mười tháng sinh con ra, vất vả nuôi con lớn, sao có thể không cần con được?”
“Chúng ta đều biết người mẹ yêu nhất là con mà.”
Dưới lời an ủi nhẹ nhàng ấy, tiếng khóc của An An dần nhỏ lại.
Nó rúc trong lòng Giang Nguyên, ôm chặt cổ anh ta, lí nhí hỏi:
“Thật… thật vậy không?”
“Đương nhiên là thật rồi, không tin thì để mẹ nói với con.”
Giang Nguyên vừa dỗ vừa ra hiệu cho tôi bế con qua.
An An cũng nước mắt lưng tròng nhìn tôi đầy mong đợi.
Nhưng tôi vẫn dửng dưng, mí mắt còn chưa nhấc lên một cái, ánh mắt lạnh lùng không thay đổi.
An An như bị kim đâm, môi mím lại, sắp khóc tiếp.
Giang Nguyên mất hết kiên nhẫn, mặt đen như than, nhìn tôi:
“Em bị gì thế? Ly hôn với anh thì thôi đi, giờ ngay cả con cũng không cần nữa hả?”
“Em còn xứng làm mẹ không?!”
Tôi bật cười khinh miệt:
“Không phải là chính con bé nói không cần tôi làm mẹ sao? Tôi tôn trọng ý kiến của nó thôi.”
An An khựng người một chút, sau đó trừng mắt nhìn tôi đầy giận dữ:
“Là mẹ không cần con với ba trước!”
“Nếu mẹ thật sự tôn trọng con, thì sao vẫn cứ đòi ly hôn?”
“Ý kiến lớn nhất của con là ba mẹ đừng ly hôn, sao mẹ không nghe?! Mẹ không cần tụi con nữa, muốn biến con thành đứa trẻ không cha không mẹ!”
02
Ở kiếp trước, nó cũng từng trách tôi như thế.
Nó mắng tôi ích kỷ, nói rằng nếu tôi dám ly hôn, nó sẽ không bao giờ nhận tôi làm mẹ nữa.
Tôi nghĩ nó còn nhỏ, không so đo với nó, mà kiên nhẫn giải thích:
“Là vì ba con có người đàn bà khác bên ngoài nên mẹ mới ly hôn.”
Tôi tưởng nói vậy con bé sẽ hiểu.
Ai ngờ lại nhận được câu phản vấn vừa ngây thơ vừa độc ác:
“Có phải vì mẹ không đủ tốt nên ba mới ra ngoài tìm người khác?”
“Mẹ của bạn con Tiểu Hoa vừa đẹp vừa giỏi, ba bạn ấy chẳng bao giờ ra ngoài tìm ai cả.”
“Mẹ không tốt, ba không cần mẹ, con cũng không cần mẹ!”
Khoảnh khắc đó, tôi như rơi xuống hầm băng.
Trong lòng dâng lên một nỗi tuyệt vọng chưa từng có.
Tôi luôn cho rằng, dù không phải người vợ tốt, tôi vẫn là một người mẹ tốt.
Từ khi An An ra đời, tôi dành hết tâm sức, thời gian cho con.
Sợ con đói, sợ con lạnh, sợ con chịu thiệt thòi mọi việc đều tự tay làm.
Nhưng sau tất cả, tôi chỉ nhận được tám chữ:
“Mẹ không tốt, con không cần mẹ.”
Tim tôi đau thắt, nhưng chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ.
Tôi nghĩ chờ nó lớn lên sẽ hiểu.
Hiểu nỗi khổ và tình yêu của tôi dành cho nó.
Vì vậy tôi càng cố gắng đối xử tốt với nó hơn.
Cho đến ngày nó kết hôn.
Nó mời Giang Nguyên và người vợ hiện tại cũng là tình nhân cũ lên sân khấu.
Miệng gọi ba mẹ ngọt xớt, cảm ơn rối rít.
Trước mặt tất cả khách khứa, nó quỳ gối trước người đàn bà kia:
“Cô là người con nên cảm ơn nhất đời này.”
“Con cảm ơn cô đã giúp ba thoát khỏi cuộc hôn nhân thất bại đó, cũng cảm ơn cô bao năm qua đã chăm sóc, yêu thương con.”
“Nếu không có cô, sẽ không có con ngày hôm nay. Xin cho phép con gọi cô một tiếng mẹ.”
Nói xong, người đàn bà ấy kéo nó đứng dậy ôm vào lòng.
Giang Nguyên cũng bước lên.
Một nhà ba người quây quần vui vẻ.
Còn tôi, như trò hề đứng dưới sân khấu, tim đau như dao cắt.
03
Ký ức kiếp trước vẫn còn rõ ràng trong đầu.
Tôi nhìn An An, ánh mắt bất giác đầy chán ghét.
Con bé bị dọa, tưởng tôi vì lời nói của nó mà giận, co rúm người rúc vào lòng Giang Nguyên.
Nó nhỏ giọng biện bạch:
“Con… con cũng đâu nói sai.”
“Một nhà ba người cùng nhau chẳng phải rất tốt sao? Ba đã cầu xin mẹ như vậy, mẹ còn nhất quyết đòi ly hôn, chẳng hề nghĩ tới cảm nhận của con!”
Tôi nhếch môi cười lạnh, ánh mắt giễu cợt nhìn nó:
“Ba con cầu xin mẹ đừng ly hôn là vì anh ta ngoại tình, là người có lỗi ly hôn chẳng có lợi gì cho anh ta cả.”
Nghĩ đến đây tôi thấy buồn cười.
Ở kiếp trước, để nhanh chóng giành được quyền nuôi con, tôi đã nhượng bộ rất nhiều khi chia tài sản.
Giang Nguyên giở trò chiếm hết dòng tiền, chỉ để lại cho tôi cái vỏ công ty rỗng.
Kiếp này, tôi không ngu như thế nữa.
Con, tôi có thể không cần.
Nhưng tiền, tôi phải lấy cho bằng hết.
An An nghe vậy có chút ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn Giang Nguyên, không hiểu “ngoại tình” là gì.
Không ngờ tôi lại trực tiếp vạch trần Giang Nguyên trước mặt con gái.
Mặt anh ta đỏ bừng rồi đen sì.
“Cô còn biết xấu hổ không? Trước mặt con mà nói mấy thứ này à!”
“Anh làm được, sao tôi lại không thể nói được?” Tôi nhìn An An vẫn còn chưa kịp phản ứng, lại hỏi:
“Dù biết rõ như thế, con vẫn không đồng ý mẹ ly hôn với ba, vẫn nhất quyết muốn theo ba sao?”
An An bị giọng nói nghiêm nghị và lạnh lùng của tôi làm sợ, không dám trả lời.
Giang Nguyên bóp tay con bé.
Ngay sau đó, sự do dự trên mặt An An biến mất, thay bằng vẻ kiên quyết:
“Đúng vậy!”
Quả nhiên là con gái tốt của Giang Nguyên.
Tôi cười lạnh, xách túi quay người rời đi.
Đã sống lại lần nữa, bản thỏa thuận ly hôn này tôi phải viết lại từ đầu.
04
Rời khỏi biệt thự ở Hương Thủy Loan, tôi quay về căn hộ gần công ty.
Vừa vào cửa, mẹ tôi gọi đến.
Bà hỏi tôi hôm nay làm thủ tục ly hôn thế nào.
Tôi đáp: “Chưa làm.”
“Chưa làm? Sao thế?” Mẹ không hiểu, “Giang Nguyên không chịu à? Hay An An lại quậy?”
“Tất cả đều không phải. Là con muốn viết lại thỏa thuận ly hôn.”
Mẹ tôi ngập ngừng:
“Con không phải lại định nhường công ty để giành quyền nuôi An An chứ?”
Bà thở dài:
“Mẹ không phải không thích con bé An An, nhưng con bé một lòng hướng về nhà họ Giang, giữ bên mình cũng chẳng ích gì.”
Kiếp trước mẹ cũng từng nói như vậy.
Nhìn tôi hết lần này đến lần khác hy sinh lợi ích vì An An, bà từng chỉ vào mặt tôi mắng:
“Con bị cửa kẹp đầu à? Vì một đứa vong ân bội nghĩa mà đem hết tài sản ba con cực khổ cả đời ra đưa cho người ta!”
Khi tôi lấy Giang Nguyênngười không môn đăng hộ đối mẹ đã không đồng ý.
Sau này vì An An suýt nữa giao luôn công ty, bà càng tức giận.
Bà từng nhiều lần bảo tôi trả An An lại cho nhà họ Giang.
“Nếu con muốn có con, thì có thể sinh đứa khác.”
“Nếu không muốn tự sinh, thì đi nhận nuôi cũng được. An An đã bị nhà họ Giang dạy hư rồi, không sửa nổi đâu.”
Lúc đó tôi hoàn toàn không nghe lời mẹ.
Còn bây giờ, dù mẹ không nói, tôi cũng đã tỉnh ngộ.
Tôi giải thích:
“Không phải vậy. Là bản thỏa thuận cũ không hợp lý.”
“Trong bản mới, con sẽ để Giang Nguyên ra đi tay trắng.”
Mẹ tôi sững người, dè dặt hỏi:
“Nếu An An không đồng ý thì sao?”
Tôi hừ lạnh một tiếng:
“Nó không đồng ý thì cứ việc về lại nhà họ Giang.”
Sống lại một đời, tôi sẽ trân trọng những người xứng đáng được trân trọng.
05
Sau khi đề xuất yêu cầu mới với luật sư, tôi lại quay cuồng mấy ngày liền ở công ty.
Cuối cùng cũng đợi được đến thứ Bảy, tôi lái xe đến một trại trẻ mồ côi ở tỉnh lân cận.
Tới nơi, tôi mới biết từ miệng viện trưởng rằng người tôi muốn tìm mấy ngày nay không có ở viện.
“Con bé đó học giỏi lắm, được trường chọn đi thi Olympic Toán rồi.”
Viện trưởng lấy một cuốn album từ trong tủ, rút ra một tấm ảnh rồi đưa cho tôi.
Tôi cúi đầu nhìn, trong ảnh là một bé gái tóc ngắn, tầm bảy tám tuổi.
Vì dinh dưỡng không đủ nên cơ thể hơi gầy nhỏ, nhưng đôi mắt lại sáng ngời, tràn đầy sức sống.
Tôi giơ tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt nhỏ của con bé.
Kiếp trước, khi tôi bốn mươi sáu tuổi, phát hiện bị ung thư gan giai đoạn cuối, nằm liệt giường không thể cử động, chính là cô bé này đã chăm sóc tôi.
Con bé là một đứa trẻ mồ côi tôi từng tài trợ từ rất sớm.
Tên là Tống Chi.
Khi đọc được tin tôi bị bệnh trên mạng, con bé đã đặc biệt xin nghỉ để đến chăm sóc tôi.
Nó đưa tôi ra ngoài phơi nắng, cắt móng tay, tết tóc cho tôi.
Vào những đêm tôi đau đến mất ngủ, con bé kể chuyện cho tôi nghe.
Nó còn dùng hết toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình để đóng viện phí cho tôi.
Nó nói nếu không nhờ lòng tốt của tôi ngày trước, thì đã không thể tiếp tục đi học.
Vì vậy nó muốn báo đáp tôi.
Nực cười thật.
Đứa con gái ruột mà tôi nâng như trứng hứng như hoa thì coi tôi như kẻ thù, thông đồng với người khác lừa hết tiền của tôi.
Thế mà lại có một bé gái xa lạ, chỉ vì chút thiện ý tôi vô tình ban phát, lại tình nguyện chăm sóc tôi từ bữa ăn giấc ngủ.
Nghe nói tôi là người bảo trợ của con bé, còn muốn nhận nuôi nó.
Viện trưởng rất vui.
“Chi Chi vừa ngoan lại vừa thông minh, nếu không phải vì tuổi hơi lớn, thì đã có rất nhiều gia đình muốn nhận nuôi rồi.”
“Nếu cô không ngại chuyện này, đợi con bé về tôi sẽ gọi điện, làm phiền cô đi thêm một chuyến nữa, hai người gặp nhau nếu thấy hợp thì có thể làm thủ tục luôn.”
Tôi gật đầu, nói rằng mình không ngại.
Sau khi bàn bạc xong các điều khoản cần thiết, tôi lái xe quay về.
Trước khi về nhà, tôi ghé qua trung tâm thương mại.
Rời khỏi trại trẻ mồ côi, tôi đã hỏi viện trưởng số đo của Tống Chi.
Dự định mua sẵn vài bộ quần áo và giày dép, đến lúc con bé tới thì có thể mặc luôn.
Nghĩ rằng đều là bé gái, những thứ An An thích chắc con bé cũng sẽ thích.
Thế nên tôi dựa theo kinh nghiệm từng mua đồ cho An An, tay xách nách mang đủ thứ.
Không ngờ khi tôi chuẩn bị rời đi thì lại gặp An An.