Chương 1
Cập nhật: 1 tháng trước
1
Khi Lâm Diểu lén lấy trộm thẻ phòng, lặng lẽ lẻn lên tầng cao nhất của khách sạn, tôi không hề bất ngờ.
Dù sao thì, kiếp trước cô ta cũng làm y như vậy.
Ngay trong buổi tiệc trước đám cưới của tôi, cô ta gọi “anh rể” ngọt xớt hết câu này sang câu khác.
Rồi dùng từng ly từng ly rượu bị bỏ thuốc chuốc say vị hôn phu của tôi, muốn gạo nấu thành cơm, phá hoại hôn sự của tôi.
“Trinh tiết và danh tiếng của em đều mất hết rồi, Chu Thanh Vũ không cưới em thì em sống còn có ý nghĩa gì nữa!”
Kiếp trước, lúc cô ta nói ra mấy lời đó, khóc đến mức đứt từng khúc ruột.
Khiến ba tôi – Lâm Chính Hào, vốn đã thiên vị cô ta – chẳng nói chẳng rằng liền tự ý hủy bỏ hôn sự của tôi.
Thực ra cô ta cũng đâu phải yêu Chu Thanh Vũ đến mức đó.
Chẳng qua chỉ nghiện giành giật những thứ thuộc về tôi mà thôi.
Nên kiếp này, dù tôi đổi người để kết hôn, cô ta vẫn giở lại trò cũ, muốn leo lên giường của Cầm Tri Lễ.
Lúc cô ta quẹt thẻ mở cửa, tôi đã đứng ở góc hành lang.
Ban đầu định đợi hai phút rồi mới gõ cửa xem trò vui.
Ai ngờ chưa đến hai phút, cánh cửa phòng tổng thống bỗng “rầm” một tiếng bị đá văng ra từ bên trong.
Giây tiếp theo, Cầm Tri Lễ đá thẳng cô ta ra ngoài:
“Cút! Dám giả làm vợ tôi? Ở đâu ra cái con nhỏ xấu hoắc vậy!”
2
Cầm Tri Lễ.
Con trai duy nhất của gia tộc quyền thế Cầm gia.
Cũng là người mà kiếp này tôi đã cẩn thận chọn lựa để thoát khỏi cái nhà họ Lâm.
Nghe đồn, anh ta ít nói lạnh lùng, như băng tuyết giữa mùa đông.
Bao nhiêu thiên kim tiểu thư, minh tinh nổi tiếng tranh nhau muốn bò lên giường anh ta suốt mấy năm qua.
Nhưng chưa từng nghe nói ai thành công.
Anh ta thậm chí còn bị giới thượng lưu trêu là “Đường Tăng thời hiện đại”.
Tôi vốn tưởng, một người như vậy rất khó tiếp cận.
Dù tiếp cận được rồi, thì với lời đề nghị “10% cổ phần Thịnh Tường, đổi lấy một năm kết hôn”, anh ta cũng sẽ từ chối ngay không chút do dự.
Không ngờ, chỉ mới gặp một lần.
Anh ta đã đồng ý “kết hôn hợp đồng” với tôi.
Chỉ là, giờ phút này đứng trước cửa phòng tổng thống, Cầm Tri Lễ lại chẳng giống chút nào với hình ảnh tổng tài lạnh lùng trong tưởng tượng của tôi.
Anh ta xắn tay áo, chẳng cần giữ hình tượng, mắng như tát nước:
“Tôi say chứ có ch.t đâu.”
“Tôi say là người của vợ, ch.t là ma của vợ.”
“Ở đâu ra mèo chó lạ mà cũng đòi leo lên giường của ông?”
3
Tiếng gào của Cầm Tri Lễ vừa rồi quả thật không nhỏ.
Chẳng mấy chốc, tầng này đã chật kín người đến hóng chuyện.
Như thể đã đoán trước được vậy.
Ngay cả Lâm Chính Hào – hôm nay không tham dự tiệc – và mẹ Lâm Diểu là Ôn Tú Tú cũng có mặt.
Nhìn thấy Ôn Tú Tú, Lâm Diểu – vừa bị Cầm Tri Lễ đá văng ra – lập tức như bắt được cứu tinh.
Cô ta “soạt” một tiếng bật dậy, tay che lấy cổ áo váy khoét sâu, nhào vào lòng Ôn Tú Tú, nức nở nói:
“Mẹ ơi, Cầm… Cầm Tri Lễ anh ấy… anh ấy đối xử với con…”
Động tác ấy, cộng thêm câu nói đứt quãng đầy ngụ ý kia, lập tức khiến người ta liên tưởng đủ điều.
Ôn Tú Tú chẳng cần hỏi han gì, lập tức tiếp lời:
“Cầm tiên sinh, người mà anh sắp cưới là con gái lớn nhà tôi – Lâm Lộ, không phải là con bé Diểu Diểu nhà tôi.”
“Anh là anh rể của Diểu Diểu, sao lại có thể đối xử với nó như thế?”
Cầm Tri Lễ không nói gì, biểu cảm thoáng khựng lại.
Ánh mắt anh ta vượt qua đám đông, rơi xuống người tôi, rồi bỗng sải bước đi thẳng đến.
Như thể hoàn toàn không nghe thấy tiếng khóc và lời chất vấn của mẹ con Ôn Tú Tú.
Anh ta cúi xuống nhìn tôi từ trên cao.
Một lúc sau, bất ngờ cúi người, vùi đầu vào vai tôi, giọng ấm ức:
“Phụ nữ bên ngoài đáng sợ quá…”
“Vợ ơi, dính dính một cái…”
Tôi: …
Xem ra, anh ta chắc là say thật rồi.
4
Lâm Chính Hào xưa nay luôn đứng về phía mẹ con Ôn Tú Tú.
Ông ta chẳng thèm để tâm Cầm Tri Lễ có say hay không, liền che chắn cho Lâm Diểu, cau mày hỏi:
“Cầm tiên sinh, hôm nay rốt cuộc là chuyện gì? Anh cũng phải cho con bé Diểu Diểu và Lâm Lộ nhà tôi một lời giải thích chứ?”
“Con bé Diểu Diểu nhà tôi” và “Lâm Lộ”.
Cách Lâm Chính Hào gọi tôi và Lâm Diểu, thân sơ cao thấp phân rõ mồn một.
Năm xưa, mẹ tôi bất chấp sự phản đối của ông ngoại, nhất quyết lấy Lâm Chính Hào – một kẻ tay trắng.
Thế nhưng chẳng bao lâu sau khi mẹ mang thai, ông ta đã nối lại tình xưa với mối tình đầu Ôn Tú Tú.
Giấu giếm rất giỏi.
Cho đến khi tôi tám tuổi, ông ngoại và mẹ lần lượt qua đời.
Ông ta mới đem mẹ con Ôn Tú Tú – vốn được nuôi bên ngoài – rước về nhà.
Từ nhỏ, tôi đã biết, đứa “em gái” chỉ nhỏ hơn tôi ba tháng kia, có vị trí rất khác trong lòng Lâm Chính Hào.
Cô ta có thể thản nhiên cướp đi những thứ vốn thuộc về tôi mà không bị trách phạt.
Cũng có thể được Lâm Chính Hào bênh vực vô lý, bất chấp phải trái.
Giống như bây giờ.
Nhìn “gia đình một lòng một dạ” trước mặt.
Tôi không nhịn được khẽ bật cười:
“Chuyện gì xảy ra? Sao ông không hỏi thử xem con gái ngoan của ông đã làm ra cái trò gì tốt đẹp?”
Lời vừa dứt, lập tức bị Lâm Chính Hào quát lớn:
“Lâm Lộ! Diểu Diểu là em gái con đấy!”
Em gái?
Tôi chẳng có người em gái nào tên Lâm Diểu cả.
Kiếp trước, nhờ được vợ chồng Lâm Chính Hào thiên vị, Lâm Diểu đã thành công phá hỏng hôn sự của tôi.
Nhưng đời này, e là cô ta không dễ dàng được như ý nữa rồi.
Dù sao thì, Cầm gia đời đời kinh thương trị chính, danh tiếng địa vị đều thuộc hàng cao quý.
Dù Lâm Chính Hào có đoạt được công ty và tài sản của ông ngoại tôi, có cố gắng thêm năm mươi năm nữa cũng chẳng thể sánh bằng.
Cầm Tri Lễ cũng không phải Chu Thanh Vũ của kiếp trước.
Không vì chút lợi ích mà phải e dè thân phận của Lâm Chính Hào.
Quả nhiên, sau vài giây phản ứng, Cầm Tri Lễ đột nhiên ngẩng đầu quay lại:
“Cái con Diểu gì nhà các người, cố tình lợi dụng tin tức về vợ tôi để chuốc rượu lão tử, còn giả trang thành vợ tôi leo lên giường của lão tử.”
Anh ta nhướn mày, vẻ mặt có phần mất kiên nhẫn:
“Ông là cái thá gì? Dám nói chuyện kiểu đó với vợ tôi?”
“Không đòi ông giải thích thì thôi, ông còn đòi lão tử phải giải thích cho ông chắc?”
5
Cầm Tri Lễ cứ một câu lại “lão tử”.
Chẳng hề giống chút nào với hình tượng người Cầm gia – vốn nổi tiếng coi trọng lễ nghi và gia giáo – trong lời đồn.
Thế mà những câu nói nghe có phần thô lỗ ấy, tôi lại chẳng thấy phản cảm chút nào.
Thậm chí còn mơ hồ cảm thấy, Cầm Tri Lễ lúc này – vì say mà để lộ bản chất thật – lại có chút đáng yêu.
Tất nhiên, không phải ai cũng thấy anh ta đáng yêu như tôi.
Vì lời anh ta vừa dứt, đám đông lập tức xôn xao.
Mọi sự chú ý đổ dồn về phía Cầm Tri Lễ.
Ngay cả Lâm Diểu cũng nhanh chóng nhảy ra phản bác:
“Cầm tiên sinh, rõ ràng là anh không để ý đến ý nguyện của tôi, cưỡng ép tôi, sao bây giờ lại quay ngược vu oan cho tôi?”
Phải công nhận, Lâm Diểu đúng là có ngoại hình.
Đặc biệt lúc này, khuôn mặt tái nhợt, hàng lệ rơi xuống trong câm lặng, trông thật sự đáng thương vô cùng.
Cô ta ngừng lại một chút, lén liếc tôi và Cầm Tri Lễ.
Tựa như một cô gái vô tội đang bị đe dọa, nhưng vẫn cố lấy hết can đảm để chứng minh sự trong sạch của mình.
Vừa khóc, vừa mở album điện thoại, lần lượt đưa từng tấm ảnh cho mọi người xem:
“Còn lần trước nữa, lần trước cũng là Cầm tiên sinh ép tôi, còn bắt tôi không được nói với chị…”
“Chẳng lẽ, tôi lại lấy trinh tiết của mình ra đùa giỡn được sao?”
Trong ảnh, Lâm Diểu gối đầu lên cánh tay đàn ông, rõ ràng là vừa trải qua mây mưa.
Mà người đàn ông ở trần kia, chính là Cầm Tri Lễ đang đứng bên cạnh tôi.
Tôi hơi nhướng mày.
Tuy tôi biết tấm ảnh kia chẳng đáng tin lắm.
Nhưng độ táo bạo của nó, vẫn khiến tôi hơi bất ngờ.
Xung quanh bắt đầu ồn ào, tiếng bàn tán rì rầm.
Ôn Tú Tú suýt chút nữa thì tức đến ngất xỉu.
Lâm Chính Hào cũng đỏ bừng mặt, giận dữ quát:
“Nực cười! Quá nực cười!”
“Huỷ hôn! Cầm Tri Lễ, hôm nay anh nhất định phải huỷ hôn, cưới Diểu Diểu! Nếu không tôi sẽ không để yên cho anh!”
Chỉ có Cầm Tri Lễ là vẫn mặt không đổi sắc.
Bất ngờ “soạt” một cái cởi tung cúc áo sơ mi.
“Cô ngủ nhầm người rồi đấy, lão tử ngực có nốt ruồi, đồ ngu!”
6
Tiếng “đồ ngu” của Cầm Tri Lễ như thể nhấn nút dừng giữa đám đông.
Mọi người lập tức im bặt, đồng loạt nhìn về phía anh ta.
Chỉ thấy ngay vị trí trái tim anh ta, đúng như lời anh nói, có một nốt ruồi nhỏ bằng hạt gạo, đỏ như chu sa.
“Giờ AI ghép mặt dễ lắm, con gái út nhà họ Lâm này không phải đang bày trò vu khống đấy chứ?”
Không biết ai trong đám đông khẽ nói một câu.
Ngay sau đó liền có người phụ họa:
“Vừa nãy tôi cũng nhìn thấy, quần áo hai người họ đều vẫn chỉnh tề, trông chẳng giống vừa làm gì…”
“Nếu tôi không nhìn nhầm thì bộ váy trên người Lâm Lộ là hàng giới hạn toàn cầu mới ra của nhà L đúng không? Nhìn váy của cô em gái nhà họ Lâm xem, màu sắc kiểu dáng đúng là hơi giống thật.”
“Cố tình mặc giống nhau à?”
“Chẳng lẽ đúng như Cầm tổng nói, là cô ta cố ý gài bẫy?”
…
Trong những người này, có kẻ thật sự quan tâm tới sự thật.
Cũng có người cố tình nịnh bợ Cầm Tri Lễ.
Nhưng bất kể là kiểu nào, mục đích của tôi hôm nay cũng đã đạt được.
Trong tiếng xì xào bàn tán.
Sắc mặt Lâm Chính Hào đỏ bừng rồi lại trắng bệch.
Ôn Tú Tú ôm chặt Lâm Diểu, khóc như mưa.
Chỉ có Lâm Diểu vẫn nắm chặt điện thoại, ngoan cố cãi chày cãi cối:
“L-lần trước lúc đó ngực anh chưa có nốt ruồi này, chắc chắn là sau đó mới chấm lên…”
Cô ta còn định nói thêm.
Nhưng tôi cắt ngang:
“Cô nói cả hai lần đều là Cầm Tri Lễ cưỡng ép cô?”
Lâm Diểu sững lại, chẳng biết lấy đâu ra can đảm, gật đầu với tôi:
“Đúng vậy! Hôm nay cũng thế!”
“Anh ấy uống say, tôi có lòng tốt muốn đưa anh ấy về phòng, nhưng anh ấy lại không cho tôi đi…”
Khách sạn này là khách sạn cao cấp nhất ở Bân thị.
Người có thể đến đây đều là nhân vật máu mặt.
Để bảo vệ quyền riêng tư, hành lang và thang máy dẫn lên tầng tổng thống đều không gắn camera.
Cô ta dường như rất chắc chắn rằng Cầm Tri Lễ không thể đưa ra bằng chứng.
Nói những lời đó, cô ta khóc rất thảm thiết.
Nhưng lúc này, nước mắt của cô ta đã không còn khiến ai thấy thương cảm.
Nhìn Lâm Diểu vẫn ngoan cố không chịu hối cải.
Tôi rốt cuộc không nhịn được, khẽ bật cười:
“Nếu cô đã nói mình bị cưỡng ép, vậy lần trước sao chỉ chụp ảnh, không báo cảnh sát?”
“Còn nữa, vì sao tôi lại thấy cô lén lấy trộm thẻ phòng, lén lút chui vào phòng Cầm Tri Lễ?”
Vừa nói, tôi vừa khẽ cong môi cười.
Học theo dáng vẻ của cô ta, lấy điện thoại ra, mở album video.