Chương 1
Cập nhật: 1 ngày trước
Tôi đã chăm sóc tổng tài hôn mê hai năm. Ngày đầu tiên anh ấy tỉnh lại, “bạch nguyệt quang” của anh ta liền cầu hôn ngay trước mặt tôi.
“Cố Minh Húc, em đã chăm sóc anh suốt hai năm rồi, cuối cùng anh cũng tỉnh lại. Bây giờ… anh có thể lấy em được không?”
Anh thản nhiên nhận lấy bó hoa.
Tôi đứng trong góc, cả người cứng đờ. Hai năm tận tâm tận lực cuối cùng lại làm nền cho người khác. Nhưng rồi…
Cố Minh Húc đột nhiên bật dậy, một cước đá bay cô ta:
“Không thể! Cút! Ông đây là hôn mê chứ không phải chết!”
“Muốn ông cưới cô á? Đừng mơ! Mà không, đến cả trong mơ cũng đừng mơ như thế!”
1
Tôi đã chăm sóc Cố Minh Húc – người trở thành thực vật sau tai nạn – suốt hai năm trời. Cuối cùng anh ấy cũng tỉnh lại.
Trước cửa nhà họ Cố, tôi bị chặn lại.
Tư Dư ngạo mạn hất cằm với tôi, cười lạnh:
“Tiểu Niệm, cô không đấu lại tôi đâu!”
“Cô chăm sóc Minh Húc hai năm thì sao? Tin không, bây giờ tôi chỉ cần cầu hôn anh ấy, anh ấy sẽ đồng ý ngay lập tức. Đừng quên, người anh ấy yêu là tôi.”
Tôi tin những lời đó.
Cố Minh Húc và Tư Dư là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau, tình cảm sâu đậm, được mọi người ở Hải Thành xem như một cặp trời sinh. Trước kia, anh chiều cô ấy như trứng mỏng, sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì cô. Nếu bây giờ tỉnh lại mà đồng ý cưới Tư Dư, cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng… tôi vẫn muốn tận mắt thấy anh tỉnh lại.
Khi bác sĩ gia đình đang khám cho anh, tôi lặng lẽ đứng trong góc quan sát.
Lúc kiểm tra kết thúc, cánh cửa lớn mở ra, ánh nắng rọi vào trong. Tư Dư mặc váy cưới, tay cầm bó hoa, bước vào trong ánh sáng tiến về phía anh.
“Minh Húc, em đã chăm sóc anh suốt hai năm rồi, cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi. Anh có thể cưới em không? Chúng ta mãi mãi bên nhau nhé!”
Cố Minh Húc dụi mắt, không nói gì.
Tư Dư vẫn nghiêm túc bày tỏ:
“Minh Húc, em yêu anh rất nhiều. Anh hôn mê hai năm, em cũng không rời nửa bước mà chăm sóc anh suốt hai năm ấy. Em chờ được anh tỉnh lại, lẽ ra chúng ta đã kết hôn từ hai năm trước, bây giờ cũng chưa muộn. Em đã khổ tận cam lai rồi. Thật sự… quá tuyệt vời!”
Cố Minh Húc ngừng động tác dụi mắt, đưa tay nhận lấy bó hoa.
Quả nhiên, anh đồng ý rồi.
Tôi đứng đó, lòng đầy cảm khái: hai năm tận tụy, cuối cùng lại thành công sức cho người khác.
Nhưng ngay sau đó…
Cố Minh Húc bất ngờ bật dậy, một cú đá thẳng vào người Tư Dư:
“Tuyệt vời cái quái gì! Tư Dư, ông đây là hôn mê chứ đâu phải chết, cô có biết xấu hổ không mà dám nói ‘khổ tận cam lai’?!”
“Cô chăm sóc tôi hai năm? Cô đúng là biết nói dối không chớp mắt. Mang thai con của người khác mà còn dám đến cầu hôn tôi? Cô nghĩ tôi là thằng ngu chắc?”
“Cút! Biến càng xa càng tốt!”
Tôi: ????
2
Có vẻ như không ngờ Cố Minh Húc sẽ nổi giận như thế, Tư Dư hoàn toàn bối rối.
“Minh Húc… anh, anh đang nói gì vậy?”
“Không hiểu à? Cần tôi nhắc lại chuyện cô và bạn trai hú hí trong phòng bệnh của tôi không?”
“Em không có, nghe em giải thích!”
“Không có á?”
Cố Minh Húc giận đến đỏ mặt, chắc vì ngồi dậy đột ngột nên lại nằm xuống.
“Người dẫn bạn trai đến phòng bệnh của tôi hú hí không phải cô? Nói làm ở phòng tôi kích thích hơn không phải cô? Người đang mang thai không phải cô? Người nói sau lưng tôi vừa mù vừa ngu cũng không phải cô?”
“Bây giờ còn mặt dày tới cầu hôn tôi? Không cảm thấy nhục nhã à?”
Tôi luôn nghĩ dù gì Tư Dư cũng là thanh mai trúc mã của anh, chẳng qua là không chăm sóc anh trong hai năm qua, nhưng không ngờ cô ta còn làm ra chuyện bỉ ổi đến mức này.
Thông tin quá bất ngờ, tôi hoàn toàn đơ người.
Sắc mặt Tư Dư lúc trắng lúc xanh, nhưng ngay cả khi bị bóc trần như vậy, cô ta vẫn chưa chịu bỏ cuộc — thậm chí còn định đổ vấy sang tôi…
“Minh Húc, không phải như anh nghĩ đâu, tất cả đều là do Tư Niệm làm! Em yêu anh đến vậy, sao có thể làm ra mấy chuyện đó được chứ? Em là Tư Dư mà! Là Tư Dư mà trước kia anh yêu nhất kia mà!”
“Ừ, tôi biết cô là ‘cá chết’. Nếu không phải trước đây tôi từng thích cô và hiểu rõ cô, tôi còn không dám chắc người trước mặt là ai đấy. Mà nhắc mới nhớ, trước đây thích cô, đúng là tôi gặp báo ứng rồi còn gì.”
“Minh Húc…”
Tư Dư còn định nói thêm gì đó, nhưng Minh Húc đã thẳng thừng cắt ngang:
“Cô mà còn không cút, tôi sẽ thả chó cắn cô đấy.”
3
Tôi phát hiện ra, có vẻ Minh Húc thật sự đã chán ghét Tư Dư đến tận xương tủy rồi.
Tư Dư rất sợ chó. Trước kia Minh Húc vì chiều cô ta, thậm chí nhốt luôn chú chó cưng yêu thích của mình xuống tầng hầm. Mỗi lần Tư Dư đến là phải đợi cô ta đi rồi mới dám thả chó ra ngoài. Sau đó, con chó ấy sinh ra mấy chú chó con.
Một lần, Tư Dư lén đến nhà họ Cố khi Minh Húc không biết. Nhìn thấy mấy chú chó con, cô ta liền sai người mang đi hết. Cuối cùng, những chú chó ấy bị chết rét ở ngoài trời. Dù Minh Húc giận điên người nhưng vẫn chưa từng nói ra những lời như “thả chó cắn cô ta”.
Thế mà bây giờ, anh lại chẳng nể nang gì, ngang nhiên bày tỏ sự ghét bỏ:
“Tôi chịu hết nổi rồi!”
“Vừa mở mắt ra đã thấy con cá chết này, đến cả mắt tôi cũng sắp mù!”