Chương 1

Cập nhật: 1 ngày trước

1

Gió cuối thu mang theo từng cơn lạnh buốt.

Tôi đứng trước cửa sổ sát đất của tổng bộ Cố thị Châu Báo, chăm chú nhìn vào bản thiết kế trong tay.

Lấy kim cương làm trung tâm, điểm xuyết bằng ngọc lam, tổng cộng năm món – từ hoa tai, vòng cổ đến cặp nhẫn đôi.

Chúng tượng trưng cho năm năm tôi và Cố Cảnh Thâm bên nhau.

Đó là món quà kỷ niệm năm năm tôi muốn dành tặng anh.

Tôi cúi đầu nhìn đồng hồ – còn một tiếng nữa là đến tiệc tất niên tối nay.

Tim tôi đập hơi nhanh. Tôi vuốt phẳng chiếc váy vest màu be rồi nhẹ nhàng đi tới cửa phòng làm việc của anh.

Cánh cửa khép hờ.

“Cô Lâm thấy trình độ của nhà thiết kế này thế nào?”

Giọng trầm thấp của Cố Cảnh Thâm vang lên từ bên trong. Tôi khựng tay giữa không trung.

“Cũng tạm được, có chút đầu óc.” Giọng cô ta lười biếng, lại lộ rõ sự kiêu ngạo. “Nhưng chờ tôi chính thức vào làm, cô ta chỉ cần làm trợ lý là đủ. Dù sao cũng chỉ là kẻ không có bối cảnh, cho vị trí cho có thôi.”

Tôi thấy ngón tay thon dài của cô ta cầm lấy tờ bản vẽ trên bàn. Những đường nét tôi dày công sửa đi sửa lại, trong tay cô ta lại trở nên vô nghĩa.

“Cô nói đúng.”

Cố Cảnh Thâm khẽ cười, giọng anh xa lạ đến lạnh lẽo.

“Cô ta theo anh bao lâu rồi?”

“Năm năm thôi mà. Cho cô ta một vị trí ổn chút là được. Tính cách kiểu đó, sẽ không bám dai đâu.”

Tôi cúi đầu nhìn lại bản thiết kế trong tay, tay run lên không kiểm soát.

Gió lạnh luồn vào làm mắt tôi cũng đau rát.

2

Tiệc tất niên.

Tháp sâm panh dưới ánh đèn pha lê lấp lánh như dải ngân hà. Dưới ánh sáng, bóng người nhộn nhịp.

“Chào mừng quý vị khách quý.”

Cố Cảnh Thâm đứng trên sân khấu, vẫn nho nhã cao quý như thường lệ. “Tối nay, tôi có một quyết định quan trọng muốn thông báo với mọi người.”

Anh ngừng lại một chút, đưa mắt nhìn quanh khán phòng, cuối cùng dừng lại ở Lâm Nhược Tâm – người đang đứng đối diện tôi.

“Cố thị Châu Báo sẽ chính thức hợp tác chiến lược toàn diện với Lâm thị. Đồng thời…”

Cố Cảnh Thâm nâng ly, giọng anh dịu dàng đến lạ:

“Tôi rất vinh hạnh tuyên bố: cô Lâm Nhược Tâm sẽ trở thành… phu nhân Cố.”

Tiếng vỗ tay vang dội. Lâm Nhược Tâm bước lên cạnh anh, lấy từ hộp nhung một chiếc kẹp cà vạt màu lục đậm.

“Đây là tôi đặt xưởng ở Paris làm gấp. Rất hợp với anh.”

Chiếc kẹp ấy làm từ viên ngọc lục bảo tôi mua ở London năm ngoái. Tôi đã mất ba tháng để mài thủ công, ngay cả hoa văn hình trăng khuyết bên trong cũng do tôi tự khắc.

“Em lúc nào cũng chu đáo thế này.”

Anh cúi đầu để cô ta đeo kẹp cà vạt cho, dịu dàng như chưa từng có ký ức nào khác.

Cứ như anh chưa từng ngắm nghía viên đá ấy trong tay, nói bên tai tôi: “Nó thật đẹp, như đôi mắt em vậy.”

“Còn cái này nữa…”

Lâm Nhược Tâm giơ tay trái lên.

Tôi lập tức sững người.

Chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón áp út của cô ta – chính là mẫu thiết kế của tôi!

“Nghe nói đây là tác phẩm đắc ý của Tần Nguyệt?”

Cô ta quay sang nhìn tôi, cười trong trẻo: “Cảnh Thâm nói, thiết kế này rất hợp với lễ đính hôn của chúng tôi.”

Khán phòng xì xào:

“Lâm tiểu thư và Cố tổng đúng là trời sinh một đôi.”

“Nghe nói cô ấy là sinh viên ưu tú của Học viện Nghệ thuật Hoàng gia Brussels đấy.”

“Lần này Cố thiếu chọn người môn đăng hộ đối thật rồi.”

“Đúng vậy, vừa có thế lực, vừa có tài năng, đâu như ai đó…”

Ánh đèn pha lê vỡ vụn thành vô số mảnh sáng dưới chân – hệt như quãng năm năm bên Cố Cảnh Thâm của tôi, tan thành tro bụi.

Tôi chợt nhớ lại mùa xuân năm năm trước.

Năm cuối đại học, phòng thiết kế của tôi lúc nào cũng có hoa do anh gửi đến. Ngày nào anh cũng đến, mang theo những đóa hoa đắt nhất, lặng lẽ ngồi nhìn tôi vẽ.

Sự xuất hiện của anh khiến cả trường xôn xao. Ai ai cũng bàn tán về việc thái tử Cố thị – người kế thừa đế chế thương mại, theo đuổi một cô gái khoa thiết kế suốt cả năm trời.

Ngày tôi bảo vệ tốt nghiệp, anh biến sân trường thành biển hoa hồng. Ai cũng ghen tị đến phát cuồng.

Tôi từng nghĩ, được ở bên anh là điều may mắn nhất đời mình.

“Cho anh năm năm.”

Anh nắm chặt tay tôi. “Đợi anh ổn định vị trí thừa kế, chúng ta sẽ kết hôn. Được chứ?”

Nhưng năm năm sau, bản thiết kế của tôi lại trở thành nhẫn đính hôn cho người khác.

Còn tôi, chỉ là người tình cũ không được ánh sáng soi tới.

Điện thoại rung lên. Tin nhắn từ phòng nhân sự:

“Phòng 1601, 9 giờ sáng mai. Vui lòng mang theo toàn bộ bản thiết kế. Chuyển giao chức vụ trợ lý cho cô Lâm Nhược Tâm.”

3

Ba giờ sáng.

Tôi đứng trong phòng thiết kế của Cố thị, nhẹ nhàng lướt tay qua từng tác phẩm.

Mỗi món đều chứa đựng tâm huyết của tôi, nhưng từ nay sẽ không còn tên tôi nữa.

Màn hình máy tính phát ra ánh sáng nhạt trong bóng tối.

Tôi lần lượt xóa từng bản thiết kế, như tự tay chôn vùi năm năm tuổi trẻ của mình.

Chín giờ, tôi đứng trước phòng 1601 đúng giờ.

Qua tấm kính mờ, có thể thấy Lâm Nhược Tâm đang ngồi bên trong, chuẩn bị “phỏng vấn” tôi.

“Tần Nguyệt.”

Cố Cảnh Thâm không biết từ khi nào đã đứng phía sau.

Tôi quay lại, đưa đơn từ chức: “Tổng giám đốc Cố, đây là đơn nghỉ việc của tôi.”

Anh liếc nhìn qua, dừng lại một chút rồi ngẩng đầu: “Em định đi?”

“Tôi làm trợ lý cho cô Lâm?”

Tôi bật cười khẽ. “Tổng giám đốc Cố thấy tôi có cái vinh dự ấy sao?”

Tôi quay người, bước thẳng về phía thang máy.

“Cố tổng, cô ấy cứ thế mà đi?”

Sau lưng vang lên giọng ồn ào của giám đốc Lưu. “Không giữ lại à?”

“Một tuần.”

Giọng Cố Cảnh Thâm vẫn bình thản như mọi khi.

“Đợi cô ta nhận ra rời khỏi Cố thị chẳng làm nổi cả một trợ lý thiết kế, tự nhiên sẽ quay lại thôi.”

4

Tôi đặt vé máy bay lúc rạng sáng, bay thẳng đến Paris.

Trên đại lộ Champs-Élysées vào thu, lá rơi nhuộm một màu vàng óng.

Cô bạn thân của tôi xin nghỉ phép đặc biệt để ra đón, cô ấy đang làm buyer trang sức cho trụ sở chính của LV, vừa lái xe vừa nói:

“Phải dẫn cậu đi xem bộ sưu tập mới ra mắt cho khuây khỏa chút.”

“Buổi tối có một buổi tụ họp.” Cô ấy khoác tay tôi: “Toàn bạn cũ hồi học thiết kế chung, đi một chút nhé?”

Tôi lắc đầu. Lúc này đây, điều tôi sợ nhất chính là chạm mặt người trong giới.

Nhưng cô ấy chẳng để tôi từ chối, cứ thế kéo tôi vào phòng riêng một nhà hàng Michelin.

Cửa vừa mở ra, tôi lập tức khựng lại.

Là Tiêu Chỉ Hàn – giảng viên dạy môn giám định trang sức hồi đại học của tôi.

Anh đang đứng bên cửa sổ, tay cầm ly rượu vang, gương mặt nghiêng dưới ánh đèn vẫn ôn hòa, tuấn tú như sáu năm trước.

“Thầy Tiêu?” Một người bạn học vừa vào liền ngạc nhiên, “Sao thầy lại tới? Lần trước mời triển lãm còn từ chối vì bận mà.”

“Vừa họp xong dưới lầu.” Anh liếc sang chúng tôi, giọng bình thản, “Nghe nói là tụ họp bạn học cũ.”

Tôi nhìn người đàn ông sáu năm không gặp ấy:

Thân hình còn cao lớn hơn cả Cố Cảnh Thâm, tỷ lệ hoàn hảo như tranh vẽ, âu phục cao cấp màu trầm càng tôn lên bờ vai rộng và đôi chân dài thẳng tắp.

Ngũ quan sắc nét, đôi mắt sâu thẳm lại toát ra vẻ lạnh lùng, xa cách.

Nhưng ánh nhìn của anh hướng về phía tôi lại khiến tôi như quay về căn phòng học thiết kế năm xưa.

Khi ấy, anh 27 tuổi, tôi 21.

Anh luôn ăn mặc chỉnh tề đứng trên bục giảng, tiếng lá bạch quả xào xạc bên cửa sổ, ánh nắng rọi lên ngón tay anh đang cầm bút vẽ.

Tôi lúc nào cũng ngồi hàng đầu, chăm chú ghi lại từng biểu cảm, từng câu nhận xét của anh.

“Anh ấy là giám khảo của Triển lãm thiết kế trang sức Paris năm nay đó.” Bạn thân đá nhẹ chân tôi dưới bàn, thì thầm: “Này Tần Nguyệt, có phải vì cậu nên anh ấy mới tới không?”

Tôi rút lại ánh nhìn, lắc đầu: “Không thể nào. Tốt nghiệp xong thì không liên lạc nữa.”

Trong tiếng cụng ly và tiếng cười nói xung quanh, đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng vì men rượu.

Bạn tôi liếc nhìn tôi, rồi nhìn sang Tiêu Chỉ Hàn, đột nhiên lên tiếng:

“Thầy Tiêu, lát nữa thầy có thể đưa Tần Nguyệt về khách sạn được không? Cô ấy uống hơi nhiều, tôi không yên tâm để cô ấy về một mình.”

Tôi sững sờ ngẩng đầu lên.

Tiêu Chỉ Hàn nhìn tôi vài giây, rồi gật đầu: “Được.”

Bạn thân ghé vào tai tôi thì thầm:

“Cưng à, Cố Cảnh Thâm còn có thể đá cậu để đến với Lâm Nhược Tâm, thì sao cậu không thể chọn một người tốt hơn?”

“Nhất là Tiêu Chỉ Hàn – kiểu đàn ông cực phẩm như thế, không thử một lần thì phí lắm!”

“Tào lao, anh ấy là thầy giáo của tụi mình mà.”

“Giờ thì không còn là thầy nữa nhé!” Cô ấy nhướng mày. “Tin tớ đi, tớ nhìn qua là biết – anh ta có ý với cậu đấy.”

Chiếc Maybach của Tiêu Chỉ Hàn dừng lại trước khách sạn.

Gió đêm Paris len lỏi qua khe cửa, mang theo mùi hương quyến rũ đặc trưng của đại lộ Champs-Élysées.

Cơn men sau rượu bốc lên, tôi tháo dây an toàn: “Cảm ơn thầy.”

Anh nghiêng người sang. Ánh đèn đường hắt nghiêng lên gò má anh tạo thành mảng sáng tối đan xen.

Tôi thấy cổ họng anh khẽ động, những ngón tay dài vẫn đặt trên vô lăng.

Lời mỉa mai của Cố Cảnh Thâm lại vang lên trong đầu. Cả nụ cười dịu dàng của Lâm Nhược Tâm dưới ánh đèn, cùng những lời xì xào châm chọc của mọi người.

“Anh… muốn lên xem bản thiết kế mới của em không?” Tôi nghe chính mình cất tiếng.

Trong thang máy, ánh sáng mờ mờ đầy ám muội. Anh quay đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi.

Rượu làm tôi liều lĩnh, tôi vươn tay nắm lấy cà vạt của anh.

Anh hơi sững lại, rồi chống một tay lên vách thang máy phía sau tai tôi. Hương nước hoa cổ điển của anh bủa vây lấy tôi.