Chương 1
Cập nhật: 3 tuần trước
01.
Trên xe buýt, tôi ngủ thiếp đi.
Mẹ nuôi Lý Quỳnh Phương nhẹ nhàng lay tay tôi, khẽ nói:
“Tích Tích, đến nơi rồi, mau dậy nào.”
Tôi mở mắt, nhìn cảnh vật quen thuộc đến lạ, trong đầu như trống rỗng.
Vừa rồi, tôi đã mơ một giấc mơ.
Trong mơ, tôi bị anh trai ruột là Giản Mặc, lái xe đ â.m văng ra xa hơn 7m, tay gãy lìa.
Giản Mặc bước xuống xe, lạnh lùng nhìn tôi nằm giữa vũng máu.
Ánh mắt anh ta tràn đầy thù hận:
“Giản Tích, người đáng ch .t là mày. Sao mày còn quay về? Mau trả Miên Miên lại cho tao!”
Tôi vẫn còn nhớ như in những lời nguyền rủa của ba mẹ ruột:
“Nếu không phải vì mày về, Miên Miên đã không ch .t.”
Họ hận tôi đến tận xương tủy.
Nhưng rõ ràng là chính họ muốn tôi quay về.
Miên Miên là con gái nuôi của họ.
Khi tôi bị bắt cóc, ba mẹ ruột đau khổ tột cùng.
Anh trai tôi Giản Mặc, đã đề nghị:
“Ba mẹ, em gái cũng không thể tìm lại được, hay là mình đi nhận nuôi một đứa trẻ đi?”
Họ nghe theo lời anh, đến trại trẻ mồ côi nhận một cô bé trạc tuổi tôi.
Đặt tên cô là Giản Miên, với hy vọng cô sẽ được sống trong tình yêu thương miên man không dứt của gia đình.
Giản Miên được cưng chiều như công chúa.
Còn tôi, sau khi bị bán qua tay nhiều kẻ, sống cảnh lang thang xin ăn ngoài đường.
Cuối cùng trôi dạt đến một thị trấn nhỏ, suýt ch .t đói dưới gầm cầu.
Lý Quỳnh Phương, mẹ nuôi của tôi đã đưa tôi về nhà.
Chồng bà mất trong một tai nạn lao động nhiều năm trước.
Bà còn một đứa con trai nhỏ hơn tôi 3 tuổi.
Sau khi nhận nuôi tôi, bà một mình làm ba công việc ở thị trấn để nuôi hai đứa con.
Dù nhà nghèo, tôi lại cảm nhận được tình thương thật sự.
Sau này, ba mẹ ruột là Giản Bác Viễn và Tô Thu Vân tìm được tung tích của tôi.
Họ tổ chức một buổi lễ nhận người thân.
Phải rồi, tôi đã sống lại.
Sống lại vào đúng ngày trên đường đi nhận người thân.
Nhớ lại cái ch .t đầy bi kịch kiếp trước, lòng tôi bỗng lạnh toát.
Xe buýt đến nơi, tôi và mẹ nuôi bước xuống.
Phía trước là một tòa nhà lớn, trụ sở chính của Tập đoàn Giản Thị, nơi tổ chức buổi lễ.
Giản Bác Viễn còn mời cả truyền thông tới để tạo tiếng vang, quảng bá cho Giản Thị.
“Tích Tích, có phải là tòa nhà kia không? Oai phong quá… Những năm qua con đã vất vả rồi, giờ quay về, không cần sống khổ nữa…”
Lý Quỳnh Phương nói, đôi mắt đỏ hoe.
Bà cố nén nước mắt, gượng cười, một nụ cười vừa chua xót, vừa ấm áp.
Tôi biết bà không nỡ rời xa tôi.
Kiếp trước, khi tôi theo ba mẹ ruột trở về, trên đường về nhà, bà đã khóc suốt cả chặng xe.
2
Tôi mở miệng nói:
“Mẹ, mẹ có mang theo album ảnh của con không? Cho con xin lại quyển đó.”
“Đem rồi.”
Lý Quỳnh Phương lấy từ trong túi ra một cuốn album cũ kỹ, đưa cho tôi.
Tôi nhận lấy, lần lượt lật từng trang.
Bên trong là những tấm ảnh của tôi từ thuở bé cho đến khi trưởng thành.
Giản Miên cũng có một quyển album của riêng cô ta, ghi lại quá trình từ một cô công chúa nhỏ lớn lên thành thiên kim nhà hào môn.
Kiếp trước, vào ngày tôi được nhận lại với ba mẹ ruột, chúng tôi ôm nhau khóc nức nở.
Giản Miên lặng lẽ rời đi, trở về nhà sớm hơn, rồi tự nhốt mình trong phòng.
Cô ta uống hết một chai thuốc ngủ.
Đến khi ba mẹ đưa tôi trở về biệt thự nhà họ Giản trong niềm hân hoan vui sướng, dì giúp việc Lâm vội vã chạy đến, hoảng loạn nói:
“Không xong rồi, nhị tiểu thư uống thuốc tự tử trong phòng!”
Không khí đoàn tụ đầy vui vẻ phút chốc tan thành mây khói.
Giản Bác Viễn bế Giản Miên ra khỏi phòng, bảo tài xế lập tức đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Ba mẹ đứng ngoài phòng phẫu thuật, lo lắng chờ đợi.
Khi bác sĩ bước ra từ phòng mổ, chỉ khẽ lắc đầu:
“Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Hãy chuẩn bị hậu sự đi.”
Tô Thu Vân tối sầm mặt, suýt nữa ngã quỵ, Giản Bác Viễn phải vội đỡ lấy bà.
Giản Miên để lại lời trăn trối, kẹp trong cuốn album ấy.
【Ba mẹ, anh trai, cảm ơn mọi người đã cho con cảm nhận được tình yêu miên man không dứt.】
【Giờ đây, con trả lại tất cả những điều ấy cho Giản Tích.】
【Tạm biệt, nếu có kiếp sau, con muốn được làm con ruột của ba mẹ.】
Ba mẹ lật xem từng tấm ảnh từ bé đến lớn của Giản Miên, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Đó là viên minh châu họ nâng niu trong lòng bàn tay.
Trong lòng họ thầm nghĩ:
【Rốt cuộc là chịu bao nhiêu ấm ức, cô bé ấy mới có thể chọn cách lặng lẽ kết thúc cuộc đời như vậy?】
Giản Mặc vội vã bay đêm từ nước ngoài về.
Đêm hôm đó, anh ta ngồi lặng thinh trong phòng Giản Miên suốt cả đêm, miệng lẩm bẩm gọi tên cô ta, đầy đau đớn và tự trách:
“Miên Miên, là anh đến muộn… Anh không bảo vệ được em.”
“Sao em lại ngốc như vậy? Sao không chờ anh?”
“Nếu em muốn chết, thì anh sẽ theo cùng. Nhưng trước đó, người hại em phải cùng em xuống mồ.”
Ba mẹ và anh trai đều đổ lỗi cho tôi về cái chết của Giản Miên.
Họ cho rằng chính tôi đã hại chết cô ta.
Họ hối hận vì đã nhận lại tôi.
Vì thế, trong tang lễ của Giản Miên, ba mẹ mắng chửi tôi thậm tệ, đuổi tôi ra khỏi nhà họ Giản, nói rằng không bao giờ muốn gặp lại tôi nữa.
Tôi rời khỏi lễ tang, lang thang vô định trên đường phố.
Giản Mặc lái xe thể thao lao đến, đâm thẳng vào người tôi, khiến tôi văng lên không trung…
3
Thu lại dòng suy nghĩ, tôi nắm lấy tay mẹ nuôi, cùng bà đi về phía tòa nhà của Tập đoàn Giản Thị.
Truyền thông đã sớm túc trực đông kín trước cổng, chỉ chờ giây phút tôi xuất hiện.
Ba mẹ ruột tôi cũng đang ngóng trông từ lâu.
Giản Mặc vẫn còn ở nước ngoài, chưa về kịp.
Khi tôi và mẹ nuôi xuất hiện trước cổng Tập đoàn Giản Thị, nhân viên công ty liền chủ động nhường đường để chúng tôi đi vào.
Đám phóng viên lập tức ùa lên như ong vỡ tổ.
Giản Bác Viễn và Tô Thu Vân bước nhanh về phía tôi, mắt rơm rớm nước.
Tô Thu Vân dang tay ra:
“Xích Xích, ba mẹ cuối cùng cũng tìm được con rồi, bảo bối của mẹ đây mà.”
Không còn cảnh ôm nhau khóc nức nở như kiếp trước.
Tôi cố tình tránh khỏi vòng tay bà.
Cả hai người họ thoáng sững sờ.
Giản Bác Viễn tìm cách hòa giải:
“Xích Xích, những năm qua con đã chịu nhiều khổ cực rồi, theo ba mẹ về nhà đi, ba mẹ sẽ bù đắp cho con gấp bội.”
Giữa đám đông, tôi nhìn thấy Giản Miên mặc nguyên một bộ Chanel, ánh mắt cô ta nhìn tôi đầy khinh miệt.
Tôi thu lại ánh mắt, khẽ hắng giọng, rồi nói với ba mẹ ruột:
“Hôm nay con đến tham dự lễ nhận người thân, chỉ để nói một điều—con sẽ không về nhà họ Giản.”
Tôi dứt lời, khoác tay Lý Quỳnh Phương, nhìn ba mẹ ruột và nói:
“Mẹ nuôi đã vất vả nuôi con khôn lớn, con phải đền đáp công ơn ấy, ở bên bà để báo hiếu.”
Sắc mặt Giản Bác Viễn và Tô Thu Vân lập tức biến đổi, rõ ràng họ không ngờ tôi sẽ nói như vậy.
Giản Bác Viễn mở lời:
“Xích Xích, đừng làm loạn nữa, mẹ nuôi con đã có công nuôi dưỡng, chúng ta sẽ bồi thường cho bà ấy, cho bà ấy một triệu tệ.”
Nhân viên tập đoàn xì xào bàn tán:
“Cô ta không biết giá trị thị trường của Tập đoàn Giản Thị lớn đến mức nào à?”
“Đi theo chủ tịch và phu nhân trở về Giản gia thì sau này tiêu tiền không hết, kẻ ngốc mới không đồng ý về.”
“Mẹ nuôi của cô ta nhìn như một bà nhà quê, cả đời kiếm tiền không bằng cái túi xách của phu nhân chủ tịch.”
Một phóng viên nói với tôi:
“Giản Tích, ba mẹ cô là một trong ba người giàu nhất vùng này, nghe nói họ còn chuẩn bị cho cô xe sang với biệt thự làm quà bù đắp nữa đấy, đừng hồ đồ.”
Tôi điềm nhiên đáp:
“Tôi đã trưởng thành, có quyền lựa chọn cuộc đời mình. Tôi chọn sống cùng mẹ nuôi.”
Tôi nhét cuốn album vào tay Tô Thu Vân, nói:
“Ba mẹ đã bỏ lỡ quá trình tôi trưởng thành. Cuốn album này sẽ cho hai người thấy tôi đã lớn lên như thế nào. Đây là quà gặp mặt tôi dành cho hai người. Tạm biệt.”
Nói xong, tôi nắm tay Lý Quỳnh Phương, chen qua đám đông, bước nhanh ra khỏi Tập đoàn Giản Thị.
Phía sau lưng, vang lên giọng chế nhạo của Giản Miên:
“Làm bộ làm tịch, trong lòng thì tha thiết muốn quay lại, còn ra vẻ muốn chối từ, buồn nôn chết đi được!”
4
Tô Thu Vân cau mày:
“Miên Miên, đừng nói Xích Xích như thế. Những năm qua là do nhà họ Giản chúng ta có lỗi với con bé.”
Giản Bác Viễn lập tức cho giải tán truyền thông và nhân viên công ty.
Ông bước tới, đưa mắt ra hiệu với Giản Miên:
“Miên Miên, ra ngoài nói năng phải giữ mồm giữ miệng. Con đã thấy thiên kim nhà hào môn nào mở miệng ra là chửi bậy chưa?”
Giản Miên chu môi:
“Biết rồi, ba mẹ.”
Nói rồi cô ta bẻ lái, thăm dò:
“Đã vậy, nếu con bé không muốn về nhà họ Giản thì thôi vậy? Dù sao thì ơn sinh không bằng ơn dưỡng, trong lòng nó, mẹ nuôi mới là mẹ ruột. Giống như con, dù ba mẹ ruột có đến tìm, con cũng chỉ nhận ba mẹ là ba mẹ của con thôi.”
Tô Thu Vân nghe đến đây, trong lòng chua chát, giọng nói cũng trở nên gắt gỏng:
“Không giống nhau. Từ nhỏ đến lớn, chúng ta luôn nâng con như trứng mỏng. Còn Xích Xích sống cùng mẹ nuôi nghèo túng, chắc chắn là đã phải chịu khổ không ít.”
Nói rồi bà mở cuốn album ra.
Trang đầu tiên là bức ảnh tôi năm năm tuổi, mặc bộ quần áo rách rưới, đang giúp mẹ nuôi bẻ ngô.
Ánh mắt Giản Bác Viễn chuyển sang nhìn bức ảnh, sống mũi ông và Tô Thu Vân đều cay cay.
Tấm hình ấy khơi lại ký ức họ từng mất tôi vào tay kẻ buôn người.
Khi tôi mới sinh, ba mẹ còn đang khởi nghiệp, kinh tế gia đình vẫn chưa khá giả.
Vào một cuối tuần năm tôi ba tuổi, ba mẹ dẫn tôi và anh trai Giản Mặc đến công viên giải trí chơi.
Anh trai muốn chơi vòng quay khổng lồ, nhưng tôi còn quá nhỏ, không được phép đi cùng.
Ban đầu mẹ tôi định ở lại trông tôi, nhưng anh trai lại mè nheo:
“Con muốn ba mẹ cùng đi với con. Ba ngồi bên trái con, mẹ ngồi bên phải.”
Ba mẹ lúc đầu còn do dự, bảo tôi còn nhỏ, phải có người ở lại trông.
Nhưng anh trai cứ khóc lóc năn nỉ, mà họ thì luôn chiều theo cậu ta, nên cuối cùng cũng đồng ý.
Họ để tôi lại dưới quầy bán hàng gần khu vòng quay, dặn tôi không được đi lung tung, họ sẽ quay lại ngay.
Nhưng quầy hàng thì đông đúc, người bán bận rộn đến mức quay như chong chóng, đâu có tâm trí mà trông tôi.
Trên vòng quay, anh trai cười tít mắt vì sung sướng.
Ba ngồi bên trái, mẹ ngồi bên phải.
Chính ba người họ đã tận mắt nhìn thấy tôi bị một kẻ buôn người ôm đi giữa đám đông.
Họ hoảng hốt tột độ, nhưng không có cách nào xoay chuyển được tình thế.
Khi vòng quay dừng lại, tôi đã biến mất không dấu vết.
Ba mẹ lật từng trang album, nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi.
Cuốn album là cả một quá trình tôi lớn lên trong bùn đất.
Họ lại nhớ đến Giản Miên – cũng từng là một đứa bé lấm lem trong cô nhi viện.
Từ khi được họ nhận nuôi về, cô ta sống trong gấm vóc lụa là, được bù đắp tất cả những gì họ từng thiếu với tôi.
Họ nuông chiều Giản Miên đến mức hình thành nên tính cách ương ngạnh, đanh đá của cô ta bây giờ.
Mỗi tấm ảnh giống như một cái tát nhắc nhở họ rằng—tôi và Giản Miên đã hoán đổi cuộc đời.
Rõ ràng, người vốn dĩ nên được nâng niu là tôi, vậy mà những năm qua, tôi lại phải lê lết trong bùn lầy, sống cảnh cơ cực.
Giản Miên bĩu môi. Cô ta biết cuốn album này đang khiến tôi chiếm được sự cảm thông của ba mẹ, không có lợi cho mình.
Cô ta giật lấy cuốn album, đóng lại:
“Ba mẹ, đừng xem nữa. Con bé đó không thèm nhận hai người, hai người còn xem ảnh nó làm gì? Không phải là tự chuốc bực vào mình sao? Đưa đây, để con đốt đi cho rồi.”