Chương 1

Cập nhật: 1 tuần trước

1

Tôi và Lục Tử Mặc kết hôn ba năm, ai cũng tưởng tôi yêu hắn đến phát cuồng.

Hắn đi công tác, tôi lo sẵn hành lý cho hắn, đưa đón tận nơi.

Hắn uống rượu, tôi thức trắng đợi hắn về, chuẩn bị sẵn canh giải rượu, chưa từng hỏi han một câu.

Hắn ốm, tôi bỏ cả công việc, không rời người nửa bước, chăm sóc suốt hai mươi tư tiếng.

Tôi đúng là kiểu vợ lý tưởng trong thời hiện đại, từ việc nhà đến xã giao đều chu toàn.

Nhưng dù tôi tốt với hắn đến vậy, trong buổi họp mặt gia đình nhà hắn, mẹ hắn lại cố tình làm khó tôi ngay trước mặt mọi người, còn hắn thì im lặng như không.

Nguyên văn câu mẹ hắn nói là: “Nhà họ Lục chúng ta không nuôi thứ gà mái không biết đẻ trứng.”

Tôi vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt của mấy người ngồi quanh bàn lúc đó: có người giả vờ không nghe thấy, có người hóng chuyện ra mặt, cũng có kẻ vui sướng khi thấy người khác gặp họa.

Mà tôi thì đứng giữa tâm điểm ánh nhìn, vừa ngượng vừa tức, đến một lời cũng không thốt ra được.

Tôi nhìn về phía Lục Tử Mặc như cầu cứu, chỉ thấy hắn gắp một miếng cá bỏ vào đĩa của mình, gỡ sạch xương rồi ung dung bỏ vào miệng.

Hắn ăn uống lúc nào cũng tao nhã, nhưng tôi chưa bao giờ thấy hắn đáng ghét như khoảnh khắc đó.

Cuối cùng cũng là cô em họ bên dì hai của Lục Tử Mặc chuyển sang đề tài khác, mọi chuyện mới được cho qua.

Trên đường về, tôi không nhịn được mà hỏi hắn.

“Anh sao không nói với mẹ là do anh chưa muốn có con?”

Hắn ngồi ở ghế sau, nhắm mắt giả vờ ngủ, không trả lời.

Dù là tượng đất cũng phải có lúc nổi giận, tôi đạp mạnh thắng xe, hắn đập đầu vào lưng ghế trước.

Hắn mở mắt, trừng tôi giận dữ.

“Giang Oản, em làm cái gì đấy!”

Tôi làm ra vẻ vô tội: “Xin lỗi, xe trước thắng gấp, em cũng đâu có cách nào.”

Hắn thở dài: “Anh biết gần đây có thể anh hơi lơ là với em. Đợi anh làm xong dự án này, anh sẽ bù đắp cho em, được không?”

Lại là câu đó.

Tôi nói: “Vậy chúng ta đi ăn ở nhà hàng Tây mới mở kia nhé?”

Hắn đáp: “Được.”

2

Dự án của Lục Tử Mặc kéo dài đúng một tháng.

Công ty của hắn mới khởi nghiệp, hắn phải tăng ca, phải xã giao, chuyện đó tôi đều hiểu.

Đến khi hợp đồng được ký kết, tôi gọi điện đặt chỗ ở nhà hàng Le Papillon.

Hôm đó trùng với kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng tôi, hắn đã hứa sẽ đi cùng tôi.

Tôi đặt chỗ lúc bảy giờ tối.

Năm giờ, tôi bắt đầu trang điểm, sáu rưỡi ra khỏi nhà, bảy giờ đúng đến trước cửa nhà hàng.

Lục Tử Mặc vẫn chưa đến.

Bảy giờ mười, tôi đã gọi món bò bít tết và rượu vang, hắn vẫn chưa có mặt.

Tôi bắt đầu gọi điện cho hắn.

Bảy giờ rưỡi, món ăn dọn đầy bàn, điện thoại vẫn không liên lạc được.

Hắn tắt máy rồi.

Tôi đổi sang tài khoản phụ trên WeChat, lén xem trang cá nhân của Sở Vũ Yên – mối tình đầu của Lục Tử Mặc.

Sở Vũ Yên là một diễn viên múa ballet, mới về nước không lâu.

Tối nay là buổi diễn đầu tiên của cô ta tại quê nhà.

Trong bộ ảnh chín tấm mà cô ta đăng lên, tôi thấy một cánh tay lọt vào ống kính.

Khuy măng sét hình bướm được gắn vỏ trai trắng và tráng men, chính là quà sinh nhật tôi tặng Lục Tử Mặc.

Tôi chẳng thấy bất ngờ chút nào.

Không chỉ không bất ngờ, tôi thậm chí cũng chẳng thấy giận.

Tôi chỉ thấy nực cười.

Tôi tiếp tục gọi điện.

Tôi gọi cho trợ lý của Lục Tử Mặc, cho phó giám đốc công ty hắn, cho mấy thằng bạn thân của hắn, cho bạn gái mấy thằng bạn thân của hắn, thậm chí gọi luôn cho mấy ông anh họ, em họ chẳng liên quan gì mấy.

Tất nhiên, tôi gọi đám người đó không phải để than vãn kể khổ, càng không phải cố ý làm mất mặt Lục Tử Mặc.

Tôi chỉ là tìm không ra hắn, lo quá nên quýnh lên thôi.

Dù sao, tôi cũng chỉ là một người vợ yếu đuối, vì không tìm được chồng mà sốt ruột đến hoảng loạn.

Tôi thì có thể có ý đồ xấu gì chứ?

Nói ra thì, trước đây, dù giữa tôi và Lục Tử Mặc có mâu thuẫn lớn đến đâu, tôi cũng chưa từng làm ầm lên, càng chưa từng để người thứ ba biết chuyện.

Đó là tôi nể mặt hắn.

Nhưng hắn thì sao?

Mặt mũi đâu chẳng thấy!

Đã vậy thì tôi còn giữ gì làm gì nữa!

Gọi xong mấy cuộc điện thoại đó, tôi thấy lòng nhẹ nhõm hẳn.

Tôi cắt bò bít tết, rót rượu vang, thưởng thức một bữa tối cực kỳ ngon miệng.

Ăn no uống đủ, tôi rót hết chút rượu còn lại trong chai vào ly, uống cạn sạch.

Tôi hơi say rồi.

Tôi quyết định chơi lớn một phen.

Tôi gọi cho Sở Mục – anh trai của Sở Vũ Yên.

“Thật xin lỗi, làm phiền anh muộn thế này, tôi thấy rất ngại. Tôi là Giang Oản, vợ của Lục Tử Mặc. Anh ấy đã hẹn với tôi là tối nay sẽ về nhà, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy, mà gọi cũng không được. Tôi thật sự rất lo lắng có chuyện gì xảy ra với anh ấy nên mới liều gọi cho anh. Nếu anh biết anh ấy đang ở đâu, làm ơn nói cho tôi biết với, tôi cầu xin anh đấy…”

Tôi cố tình dùng giọng run run của một người vợ lo lắng, vừa yếu đuối vừa đáng thương, còn kèm theo chút nghẹn ngào.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, giọng người đàn ông mới vang lên, trầm và nhẹ nhàng.

“Anh Lục… anh ấy không sao đâu, em đừng lo.”

Tôi nói: “Không sao là tốt rồi. Anh biết anh ấy đang ở đâu không? Tôi qua đó đón anh ấy.”

Lại là một khoảng lặng dài.

Tôi gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lúng túng bất lực của anh ta.

“Tối nay chắc anh ấy không về nhà đâu.”

“Vậy à…”

Tôi nấc lên một tiếng, rồi cúp máy.

Sau đó, tôi cúi người, ôm mặt cười đến đau cả bụng.

3

Sáng hôm sau Lục Tử Mặc mới mò về nhà, mặt mũi khó coi thấy rõ.

Vì vừa mở điện thoại ra, trợ lý, phó giám đốc, mấy ông bạn thân, bạn gái tụi bạn thân, cả mấy ông anh em họ chẳng dính dáng gì cũng thi nhau gọi cho hắn, giục hắn mau về nhà.

Còn có chuyện nào mất mặt hơn nữa không?

Chắc là không.

Tôi thì trong lòng hả hê, ngoài mặt lại giả bộ rơm rớm nước mắt.

“Anh Tử Mặc, tối qua anh đi đâu vậy? Em lo cho anh lắm! Em thức cả đêm đợi anh về.”

Tôi thấy rõ ràng hắn định mở miệng trách tôi, nhưng lời đến miệng lại bị nuốt ngược vào.

Cuối cùng, hắn chỉ thở dài bực bội.

“Tối qua công ty có việc đột xuất, anh quên không nói với em. Nhưng lần sau có chuyện gì em cũng đừng gọi lung tung như vậy nữa, làm ầm lên cho cả thiên hạ biết, nhìn có ra cái thể thống gì không?”

Tôi tỏ vẻ nhẹ nhõm: “Tại em lo quá nên luống cuống. Anh ăn gì chưa? Em nấu cho anh bát cháo nhé?”

Hắn lắc đầu: “Không cần, anh đến công ty ăn.”

Tôi kéo tay áo hắn: “Anh Tử Mặc, dạo này anh không về nhà mấy rồi, nghỉ ngơi một hôm đi, em nhớ anh lắm…”

Mặt hắn tối sầm lại, vội vàng giật tay áo ra khỏi tay tôi.

Tôi biết, đàn ông là vậy.

Nếu yêu bạn, họ sẽ coi bạn như ánh trăng trắng ngần trong tim, như nốt ruồi son khó phai.

Nhưng nếu không yêu bạn, bạn càng tỏ ra ngoan ngoãn gần gũi, họ lại càng thấy phiền và chán ghét.

Giống như Lục Tử Mặc bây giờ, ánh mắt nhìn tôi vừa lạnh vừa khinh.

Không sao, tôi chẳng để bụng.

Dù thế, tôi vẫn tỏ ra yếu đuối đáng thương.

Tôi nói: “Anh Tử Mặc, anh…”

Chưa kịp nói hết câu, hắn đã quay lưng bỏ đi.

Tốt thôi, tôi cũng thấy diễn tiếp nữa là buồn nôn rồi.

4

Sau khi Lục Tử Mặc rời đi, tôi ngồi suy nghĩ.

Tôi đang nghĩ về cuộc hôn nhân của mình.

Tôi và Lục Tử Mặc quen nhau qua mai mối.

Khi ấy tôi vừa tốt nghiệp đại học không lâu, tự mở một studio nhỏ, nuôi sống bản thân thì đủ, nhưng muốn phát triển xa hơn thì không tài nào mở rộng thị trường được.

Nói trắng ra, là vì tôi không có quan hệ.

Giới nhà giàu quen tạo ra đủ loại “nhóm kín”, mà tôi – người ngoài – muốn chen chân vào thì khó như lên trời.

Đúng lúc đó, qua người giới thiệu, tôi quen biết với Lục Tử Mặc.

Cậu của hắn – Trình Tâm – là người rất có năng lực, tay trắng lập nên Tập đoàn Gia Ân.

Lúc ấy, Lục Tử Mặc cũng vừa mới ra trường, đang làm việc dưới trướng ông cậu.

Cậu hắn không có con, có lời đồn sau này toàn bộ tập đoàn sẽ giao lại cho hắn.

Nhưng tôi không quan tâm đến những chuyện đó.

Lục Tử Mặc cao ráo, đẹp trai, bảnh bao sáng sủa.

Mỗi lần đi chơi với hắn, hắn đều lịch sự nhã nhặn, chưa từng sàm sỡ hay quá đà.

Điều đó khiến tôi có chút cảm tình với hắn.

Hơn nữa, thân phận của hắn cũng giúp tôi bước được chân vào các mối quan hệ ở tầng lớp trên.

Chúng tôi hẹn hò nhàn nhạt suốt sáu tháng thì đính hôn.

Không lâu sau lễ đính hôn, một bạn đại học của Lục Tử Mặc liên lạc với tôi.

Là một bạn nữ họ Thẩm, tên gì tôi cũng chẳng buồn nhớ.

Cô Thẩm đó tìm tôi chỉ để kể chuyện về Sở Vũ Yên.

Theo lời cô ta, Lục Tử Mặc và Sở Vũ Yên hồi đại học là một đôi trời sinh.

Nếu không phải Sở Vũ Yên vừa tốt nghiệp đã ra nước ngoài, thì bây giờ hai người họ đã kết hôn rồi, chẳng có phần cho tôi xen vào.

Cô ta còn nói: Lục Tử Mặc đến tận bây giờ vẫn không quên được Sở Vũ Yên.

Trong một buổi họp lớp, hắn từng nói thẳng với đám bạn cũ rằng Sở Vũ Yên là mối tình đầu không thể nào quên được, còn tôi chỉ là một người “thích hợp để kết hôn” mà thôi.

Nói xong, cô ta nhìn tôi từ đầu đến chân, trên mặt là vẻ thương hại và đồng cảm không chút che giấu.

Tôi biết cô ta định giở trò gì.

Rõ ràng chỉ muốn xem tôi và Lục Tử Mặc cãi nhau to, náo loạn, mất hết mặt mũi.

Nếu thật lòng muốn tốt cho tôi thì sao không nói trước khi tôi đính hôn?

Giờ mới lôi ra kể lể, chẳng qua là muốn ngồi nhìn trò hề mà thôi.

Không biết cô ta có thù oán gì với Lục Tử Mặc nữa.

Chẳng lẽ là thầm thích hắn?

Tôi kín đáo quan sát cô ta một lượt, cũng không thể loại trừ khả năng đó.

Tôi đương nhiên sẽ không để cô ta toại nguyện.

Tôi mỉm cười nhè nhẹ: “Cảm ơn chị đã kể cho tôi biết nhiều chuyện về Tử Mặc như vậy. Tôi luôn biết anh ấy là người chung tình, tôi yêu chính điều đó ở anh ấy.”

Quả nhiên, nụ cười của cô Thẩm kia lập tức cứng đờ.

“Giang Oản, cô… thật sự không để tâm chút nào sao? Cô không sợ một ngày nào đó Sở Vũ Yên về nước, Lục Tử Mặc sẽ bỏ cô mà theo cô ta à?”

Hồi đó tôi trả lời thế nào nhỉ?

Tôi nói: “Tôi yêu Tử Mặc thật lòng, cũng hy vọng anh ấy hạnh phúc. Nếu đến một ngày nào đó anh ấy vì Sở Vũ Yên mà rời bỏ tôi, tôi cũng chỉ có thể chúc phúc cho họ.”

Cứ thế, cô Thẩm đứng đờ người ra, không nói nổi thêm lời nào nữa.

Và bây giờ, cái ngày đó… hình như thật sự đã đến rồi.