Chương 1

Cập nhật: 1 tháng trước

1.

Tôi trọng sinh vào đúng đêm ba mươi tháng Chạp năm 1979.

Thật may mắn, lúc mở mắt ra, con đã được sinh ra rồi, tôi không phải trải qua cơn đau tưởng như sống dở chết dở ấy thêm một lần nữa.

Tôi nhìn đứa bé được y tá quấn khăn cẩn thận, đặt ngay bên cạnh mình, trong lòng tràn đầy cảm kích.

“Bé con này khá khoẻ, tiếng khóc to lắm, nặng bảy cân hai (~3.6kg), là một đứa trẻ mập mạp đó.” Y tá thấy tôi mỉm cười, cũng lau tay rồi đứng bên cạnh.

“Là con gái à? Tốt quá rồi!”

Là con gái!

Kiếp trước tôi cứ tìm con theo hướng sai mãi, bảo sao mãi chẳng tìm được con ruột của mình.

Tôi đã nuôi Đống Đống suốt mười năm, giáo viên nói thằng bé thường xuyên trốn học, bảo tôi nên để ý hơn.

Tôi không nói gì, chỉ âm thầm ra khỏi văn phòng trước giờ tan học, đi theo nó, xem nó hay la cà ở đâu.

Cuối cùng cũng biết, nó đến gặp mẹ ruột của mình.

Bảo sao thằng bé lúc nào cũng hống hách với tôi.

Hoá ra không phải con tôi.

Vậy con trai ruột của tôi đâu rồi?

Kiếp trước, khi sinh con, tôi bị rách nặng, đau đến ngất đi. Lúc mở mắt ra thì mấy người đó nói mẹ chồng đã bế con về nhà, bảo tôi cứ nằm viện hai hôm rồi về nhà ở cữ.

Chắc chắn là nhân lúc tôi hôn mê nằm viện, bọn họ đã tráo con.

Sau này tôi biết thằng bé đi gặp mẹ ruột, liền bán công việc đang làm để lấy tiền đi tìm con trai mình.

Dù sao tôi cũng đã tận tai nghe Đống Đống nói, sau này nó sẽ thay tôi đi làm, rồi quay về phụng dưỡng mẹ ruột.

Lần này tôi không ngất đi.

Không biết bọn họ sẽ định nhét Đống Đống cho tôi bằng cách nào đây.

2.

Tôi ở bệnh viện cùng con gái hai ngày, chồng tôi Chu Văn, mẹ chồng, và cả chị gái ruột của tôi lần lượt mang cơm đến cho tôi ăn.

Chỉ là phần cơm mẹ chồng mang đến thì… ít đến tội nghiệp.

Một mẩu bánh bao, một đĩa rau nhỏ, một bát to cháo kê.

Cũng may chị tôi nhìn thấy, về nhà luộc ngay hai chục quả trứng rồi đem đến cho tôi.

“Chị, em đưa chị 50 tệ, chị đến căng tin bệnh viện mua hai con gà rồi nhờ họ hầm cho em luôn nhé.”

Tôi biết chị tôi không có tiền.

Chị ấy trời sinh đã có tấm lòng lương thiện, lương tháng thường xuyên đem giúp người khác, đến mức bản thân chẳng còn đồng nào.

Vì chuyện này, mẹ tôi từng đánh mắng chị rất nhiều, nhưng tính nết đó của chị vẫn không đổi được.

Nhân lúc chị đi xuống căng tin, tôi nói với mẹ:

“Từ nay tiền lương của chị, mẹ đi lĩnh giùm, mỗi tháng chỉ đưa chị mười tệ, nhưng chỉ cho phép chị giúp đỡ học sinh trong trường mình thôi.

Không phải ai cũng đáng để thương hại đâu.”

Mẹ tôi nghe xong, mắt sáng rực lên, vui vẻ đến mức vỗ đùi đôm đốp!

Thật ra chuyện này tôi đã nghĩ tới từ sau khi trọng sinh rồi.

Chị tôi ấy mà, chính vì từng giúp đỡ một cặp mẹ con, mà người đàn ông tên Lý Bảo Quân kia cứ tưởng chị có tình cảm với hắn, ngày nào cũng bám riết lấy.

Nhưng chị tôi và mẹ đều không đồng ý chuyện đó.

Hắn cứ thế quấn lấy mãi không tha.

Thế nên đến tận khi tôi đã lấy chồng, sinh con rồi, chị vẫn chưa có lấy một mối quan hệ nghiêm túc nào.

Tôi biết, kiếp trước chị không chống đỡ nổi sự đeo bám của hắn.

Sau khi mẹ tôi qua đời, chị gả cho Lý Bảo Quân.

Nhưng Lý Bảo Quân cưới xong thì lộ rõ bản chất, nghiện rượu, vũ phu, là một thằng đàn ông bất tài mà còn dám ra tay đánh vợ.

Khi đó tôi vì tìm con mà phát điên, cầm dao ép mẹ chồng phải khai ra đứa con ruột của tôi đang ở đâu.

Mẹ chồng và Chu Văn đều khăng khăng nói Đống Đống là con tôi, bảo đầu óc tôi có vấn đề.

Ngay cả Đống Đống cũng nói dối bác sĩ, bảo ngày nào tôi cũng đánh nó.

Thế là tôi bị chẩn đoán mắc bệnh tâm thần, bị Chu Văn trói vào ghế trong nhà.

Hắn còn truyền tin khắp nơi rằng tôi bị điên, phải nhốt lại trong nhà.

Chị tôi nhân lúc Chu Văn đi trực ca đêm, trèo qua tường vào nhà, cởi trói cho tôi.

Chị gái gầy yếu đó, lúc ấy chính là vị cứu tinh, là ánh mặt trời của tôi.

Tôi đuổi chị đi, bảo chị đến ngôi nhà cũ của ba mẹ đợi tôi.

Rồi tôi khoá cửa phòng ngủ của mẹ chồng và Đống Đống từ bên ngoài, tưới đầy xăng, trong màn đêm châm một mồi lửa.

Tiếp theo tôi đến căn nhà mà mẹ ruột của Đống Đống là Tú Quyên hiện tại đang ở, cũng khoá cổng ngoài, tưới xăng, châm lửa.

Nhìn Chu Văn đang “trực ca đêm” và Tú Quyên ở trong nhà không ngừng đập cửa, khóc lóc van xin, cảm giác thoả mãn trong lòng tôi thật sự không lời nào tả xiết.

Tuyệt vọng đi, Chu Văn, vì để ngoại tình mà mày thuê cái nhà nhỏ tít tận đâu, xung quanh chẳng có lấy một hàng xóm.

Điểm đến cuối cùng của tôi, dĩ nhiên là nhà chị gái.

Cả nhà ba người từng được chị giúp đỡ đang ngủ say như chết.

Tôi phóng hỏa thiêu rụi.

Người ta chỉ biết đó là do một kẻ điên làm, chẳng ai nghi ngờ chị gái tôi cả.

Danh tiếng tốt bao năm của chị sẽ bảo vệ được chị.

Sau đó tôi bị đưa vào trại tâm thần.

3.

“Mẹ, mẹ đang cầm lương của chị, đừng để chị lại mềm lòng thêm nữa. Ông trời cho chị tấm lòng thương người, nhưng lại không cho chị khả năng nhìn rõ kẻ xấu.” Tôi nhắc mẹ, chuyện của chị, bà nhất định phải làm chủ.

“Con bảo phải làm sao bây giờ? Cái tính chị con như thế, mẹ lo đến chết mất thôi.” Mẹ tôi là kiểu người mẹ truyền thống, rất mực cưng chiều con cái. Tuy chỉ có hai chị em gái, nhưng bà vẫn cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.

“Con sẽ tìm cho chị một người chồng ở rể, không vội đâu, đợi con ở cữ xong sẽ chọn cho chị một người thật tốt.”

Đúng là không cần vội. Chị tôi có công việc ổn định, xã hội bây giờ trị an tốt, ai dám giở trò lưu manh thì kiểu gì cũng bị bắt.

Sau khi xuất viện, tôi về nhà ở cữ, tự đặt ra tiêu chuẩn cho bản thân là hai ngày phải ăn một con gà.

Chu Văn nhíu mày.

“Sao vậy? Thấy tôi sinh con gái thì không xứng được ăn gà à?” Tôi cười lạnh.

Đồ đàn ông cặn bã, dám lén lút ngoại tình.

Đã vậy còn sinh con trước tôi, rồi tráo đổi con gái của tôi.

Ai mà ngờ lại có người sẵn sàng đem con trai mình đổi lấy con gái của tôi, trong cái xã hội trọng nam khinh nữ này chứ.

“Không, không có đâu, Doanh Doanh, em là công thần của nhà mình mà, ăn gì cũng xứng đáng cả. Chỉ là anh sợ mình làm không khéo, mẹ lại bị đau lưng, không thể chăm em ở cữ cho tốt.” Hắn lập tức đổi giọng.

Đấy, cái mà hắn gọi là tôi “quá mạnh mẽ”.

Tôi đúng là mạnh mẽ. Trong nhà chỉ có hai chị em gái, mẹ sinh chị ra trong tình cảnh khốn khó, nếu tôi không mạnh mẽ thì nhà này đã bị thiên hạ nuốt sạch từ lâu rồi.

Nếu tôi không mạnh mẽ, sao có thể làm trưởng khoa y tế trong nhà máy?

Chê tôi mạnh mẽ thì từ đầu đừng cưới tôi, lấy người dịu dàng đi cho vừa ý. Giờ tôi còn giúp hắn sắp xếp công việc ổn định, thế mà lại quay sang chê bai.

Thật không ra gì.

Tôi đúng là không thể ngửi nổi loại đàn ông như hắn.

“Mẹ bị đau lưng đúng không? Vậy sau này gà tôi ăn không hết, phần thừa tôi mang sang cho mẹ bồi bổ.” Tôi nói vậy là vì sợ Chu Văn hạ độc tôi.

Người từng bị chẩn đoán mắc bệnh tâm thần, trong đầu luôn nghĩ đến những khả năng xấu nhất.

“Thật à?” Hắn mừng rỡ.

“Tất nhiên là thật rồi. Mẹ là mẹ chồng ruột của tôi, tôi hiếu thuận là chuyện đương nhiên.”

Dám hạ độc tôi, mẹ hắn cũng đừng hòng sống yên.

4.

Tôi không ngờ Đống Đống lại quay về bên tôi theo cách như thế này.

Tháng ở cữ lần này tôi chăm sóc bản thân rất tốt, con gái cũng trắng trẻo mập mạp.

Một tiểu bảo bối vô cùng đáng yêu.

Ngủ cũng sẽ thổi bong bóng, mỗi lần nhìn con, sự căm hận trong lòng tôi như bị hoá giải từng chút một. Con bé thật sự quá đáng yêu.

Kiếp trước, con đã sống thế nào?

Mỗi lần tim tôi mềm lại, tôi đều nghĩ đến câu hỏi ấy. Nó như lời nhắc nhở lặp đi lặp lại rằng: hung thủ vẫn đang ở bên cạnh tôi.

Tôi không dám tưởng tượng những tháng ngày kiếp trước con gái mình đã phải trải qua.

Nhưng không sao, kiếp này tôi có cả một đời để bù đắp cho con. Tôi sẽ kiếm thật nhiều tiền, mua thật nhiều nhà, mua tất cả những gì con thích.

Bên ngoài gió lạnh gào rú, nhưng trong phòng tôi lại ấm áp như mùa xuân.

Chu Văn ngồi một bên chơi với con gái, nhưng dáng vẻ thì bồn chồn không yên, rõ ràng trong lòng có chuyện.

Rồi mẹ chồng đẩy cửa bước vào.

Trong tay ôm một cái tã lót màu xanh.

“Doanh Doanh, mẹ nhặt được đứa bé trai này trên đường tới nhà con, ở đầu hẻm đấy!” Vừa nói bà vừa đặt đứa bé xuống giường, để nằm cạnh con gái tôi.

“Đứa bé mẹ nhặt được đấy, hay là nuôi luôn đi, dù sao cũng chưa làm hộ khẩu. Nhận làm sinh đôi, một trai một gái là đủ nếp đủ tẻ rồi.”

Chu Văn gật đầu phụ họa: “Mẹ nhặt được ngay gần nhà mình, đúng là có duyên. Hơn nữa để làm bạn với con gái cũng hay mà.”

Tôi cúi đầu nhìn đứa bé sơ sinh.

Lại gặp nhau rồi, Đống Đống.

5.

“Đứa bé này ngoan lắm, không khóc không quấy, nuôi đi, con còn nhỏ thế này, ai nuôi lớn thì sẽ thân với người đó thôi.” Mẹ chồng tôi tiếp tục thuyết phục.

“Được ạ, mẹ à, tiền lương của Doanh Doanh đủ nuôi hai đứa một cách dư dả.” Chu Văn với mẹ hắn kẻ tung người hứng, xem như chuyện đã định rồi.

“Không được, tôi không đồng ý.” Tôi từ chối.

“Sao vậy Doanh Doanh? Em lương cao, nuôi thêm một đứa nữa cũng đâu có gì to tát?” Chu Văn khuyên tôi.

“Chẳng liên quan gì đến tiền lương cả. Đứa bé này tôi không sinh ra, lỡ đâu sau này cha mẹ ruột người ta tới tìm, chẳng phải tôi nuôi không công rồi sao?” Thằng nhóc này vốn dĩ là kẻ vong ân bội nghĩa, tôi nuôi là sẽ nuôi, nhưng mẹ con bọn họ nhất định phải trả giá.

“Có cha mẹ ruột gì chứ? Nếu thật lòng yêu con, sao lại để con nằm ngoài trời tuyết, mặc kệ sống chết?” Mẹ chồng tôi không cho là đúng.

“Nhỡ người ta đang rình xem ai nhặt thì sao? Nhìn thấy mẹ nhặt rồi đem cho tôi, sau này tôi nuôi lớn rồi lại quay về đòi, bắt tôi chi tiền bao năm rồi trao con lại, tôi là kẻ ngốc chắc? Tôi đâu phải không biết đẻ, dại gì nuôi con người khác.” Tôi vẫn cứng rắn từ chối.

“Mẹ thích thì mẹ mang đi mà nuôi. Mẹ vẫn còn trẻ, coi như sinh muộn một đứa con trai, sau này cũng sẽ thân thiết, chẳng phải tốt hơn sao?” Mụ già chết tiệt, hại con gái tôi rồi còn muốn tôi nuôi hộ một đứa lang sói.

Thật là quá đáng.

“Mẹ, mẹ thì không được rồi, mẹ lớn tuổi thế này, nuôi trẻ con bị người ta cười cho.”

“Thế thì vậy đi, mẹ đem đứa nhỏ quay lại chỗ cũ, đến tối nếu không ai đến nhận thì giữ lại, được không?”

Bà ta bắt đầu nhún nhường khi thấy tôi không đồng ý.

“Không được, thời tiết này mà đem trẻ con để ngoài trời, là sẽ bị lạnh chết đấy.” Chu Văn đau lòng vì đứa con ruột của mình.

“Dù sao tôi cũng không đồng ý. Muốn nuôi thì tự mà nuôi, tôi nuôi một đứa còn thấy vất vả lắm rồi.” Tôi tiếp tục từ chối.

Nhưng mắt lại không kìm được cứ nhìn về phía Đống Đống.

Mẹ chồng liếc mắt ra hiệu cho Chu Văn.

“Tôi buồn ngủ rồi, hai người bế đứa nhỏ ra ngoài đi, tôi nghỉ một lát. Hôm qua con gái khóc cả đêm.” Tôi giả vờ mệt đến không mở nổi mắt, chuẩn bị nằm xuống ngủ.

Mẹ chồng và Chu Văn rời khỏi phòng.

Tôi dựng tai lên, lén nghe xem hai mẹ con họ định nói gì.