Chương 1

Cập nhật: 1 tháng trước

01.

Khi bạn thân tôi, Lâm Thính Vãn, nhanh tay chọn cô bé xinh đẹp nhất trong đám trẻ – bé Khả Khả, tôi lập tức hiểu ngay:

Cô ấy cũng trọng sinh rồi.

Trên bãi cỏ của trại trẻ, hơn chục đứa nhỏ đang vui đùa.

Tôi và gia đình Lâm Thính Vãn đi theo viện trưởng, đứng ở hành lang tầng hai, chọn đứa trẻ để nhận nuôi.

Tôi và Lâm Thính Vãn lớn lên cùng nhau, học cùng trường, tốt nghiệp cùng năm, kết hôn cùng năm, đều không thể sinh con, nên giờ đến cùng một trại trẻ để nhận nuôi.

Chồng cô ấy còn đùa:

“Hai người từ bé đến giờ thân như mặc chung một cái quần vậy.”

Tôi không nói gì, chỉ liếc thấy cô ấy đang lén đảo mắt sau lưng chúng tôi.

Tôi từng ngỡ quan hệ của chúng tôi thân thiết không gì phá nổi,

Nhưng ngay lúc cô ấy ôm hận dùng d ao đ â.m ch .t tôi, tôi vẫn cảm thấy không thể tin nổi.

Cô bạn tôi từng coi là người thân, bỗng chốc trở nên mặt người dạ thú.

Cô ấy nói:

“Tống Thời Vi, tại sao mọi điều tốt đẹp đều rơi vào đầu mày?

Từ nhỏ mày học giỏi hơn tao, gia cảnh tốt hơn, bạn trai cũng tốt hơn, đến khi tao biết mình vô sinh, tao đã thiết kế khiến mày sảy thai, bỏ thuốc vào thuốc bổ để mày cũng mất khả năng sinh con như tao.

Vậy mà tại sao cuối cùng, vẫn chỉ có con nuôi của mày là thành tài?!”

Hóa ra, chỉ có tôi xem cô ấy là bạn thân, còn cô ấy từ đầu đến cuối chỉ xem tôi là kẻ thù.

Ngay cả chuyện tôi sảy thai, cũng là do cô ấy hạ độc.

Ở kiếp này, cô ấy nhanh tay chỉ về phía Khả Khả đang đứng dưới tán cây mát rượi.

“Viện trưởng, tôi muốn nhận nuôi bé gái đó.”

Viện trưởng nhìn hồ sơ, hơi ngạc nhiên.

Vì trước đó, nhà Lâm Thính Vãn ghi rõ thiên hướng chọn trẻ có chỉ số thông minh cao, còn suốt ngày treo câu “tri thức thay đổi số phận” trên miệng, sao đột nhiên lại đổi ý?

Trước hôm nay, hồ sơ của Khả Khả đã được gửi qua nhà tôi, ai cũng nghĩ rằng nhà tôi sẽ nhận nuôi cô bé ấy, còn nhà họ sẽ nhận nuôi cậu bé có IQ cực cao — Hạ Tu, người có thể xoay rubik trong 5 giây.

Lâm Thính Vãn như nhận ra mọi người đang nhìn mình, quay đầu nhìn tôi, trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý:

“Thời Vi, tuy trước đó nhà cậu có ý định nhận Khả Khả, nhưng chưa ký thỏa thuận nhận nuôi mà, giờ tôi chọn Khả Khả, chắc là không sao chứ?”

Chồng tôi biết tôi thích Khả Khả, vì đứa bé tôi từng sảy thai cũng là một bé gái.

Anh định lên tiếng tranh giành, nhưng tôi ngăn lại.

Tôi mỉm cười:

“Không sao, nếu cậu thích Khả Khả, thì cứ mang bé về đi.”

Không ngờ tôi buông tay nhẹ nhàng như vậy, cô ta thoáng nghi ngờ, nhưng vẫn bị viện trưởng gọi đi ký giấy nhận nuôi.

Lúc đi qua bãi cỏ, cô ta không chờ được mà chạy đến bế Khả Khả lên.

Hớn hở nói:

“Khả Khả, sau này con sẽ là Thẩm Khả Khả nhé. Mẹ sẽ là mẹ của con, mẹ nhất định sẽ bồi dưỡng tài năng của con thật tốt!”

Tôi nhìn Khả Khả bị cô ấy bế đi, trong lòng chỉ biết thở dài.

Nhưng vừa ngẩng đầu, lại thấy ánh mắt Khả Khả vẫn nhìn chằm chằm về phía tôi.

Trước đó tôi luôn tỏ rõ ý muốn nhận nuôi bé, giờ lại bị mang đi, bé chắc hiểu lầm rằng tôi không cần bé nữa.

Nhưng tôi biết mình không tranh nổi với Lâm Thính Vãn.

Chỉ đành giữa tiếng cười hân hoan của cô ta, tôi đi về phía một cậu bé đang lặng lẽ nhìn mặt trời — Hạ Tu.

Thế là quá trình lựa chọn kết thúc.

Tôi và Lâm Thính Vãn đã nhận nuôi hai đứa trẻ trái ngược hoàn toàn so với kiếp trước.

02.

Về đến nhà, chồng tôi vẫn còn lẩm bẩm:

“Lâm Thính Vãn trước giờ chẳng phải luôn miệng nói muốn chọn một đứa trẻ thông minh, muốn đào tạo con thành tài, cho đi du học hay sao, sao tự dưng lại đổi ý, chọn một đứa có vẻ ngoài xinh xắn mà thành tích chỉ thường thường như Khả Khả.”

Chồng tôi không hiểu vì sao.

Nhưng tôi thì hiểu rất rõ.

Kiếp trước, Lâm Thính Vãn nhận nuôi Hạ Tu, tin chắc rằng tri thức nhất định có thể thay đổi vận mệnh, cả nhà họ Lâm đặt hết kỳ vọng lên người Hạ Tu.

Bán cả nhà, vay khoản nợ khổng lồ chỉ để mua nhà gần trường, đưa Hạ Tu vào học ở ngôi trường cấp ba tốt nhất.

Hạ Tu quả thực rất thông minh, thành tích luôn đứng đầu lớp.

Nhưng Lâm Thính Vãn vẫn không thấy hài lòng. Tôi từng đến nhà cô ta, thấy cô ta cầm roi lông gà quất lên người Hạ Tu hết lần này đến lần khác.

“Con đứng nhất lớp thì sao chứ? Trong toàn trường chỉ đứng thứ hai, toàn quận thì còn chẳng lọt nổi top mười. Cho dù sau này thi đại học, con trở thành thủ khoa tỉnh, thì mỗi năm cả nước cũng có ba mươi tư tỉnh có thủ khoa…”

Hạ Tu cúi đầu, tay cầm khối rubik, lặng lẽ chịu đựng những đòn roi ấy.

Đợi đến khi mắng đủ, đánh đủ, Lâm Thính Vãn ngồi xuống ghế sô pha, nhìn Hạ Tu cúi đầu không nói gì.

“Thẩm Hạ Tu, mẹ biết con thông minh, con nhất định làm được, cố thêm chút nữa, được không?”

Tôi thấy Hạ Tu quá đỗi u uất, không nhịn được mà khuyên một câu:

“Hạ Tu đã rất thông minh rồi, cậu không cần tạo áp lực cho thằng bé như vậy…”

Lời tôi còn chưa dứt, Lâm Thính Vãn đã cắt ngang: “Tống Thời Vi, cậu đứng nói thì nhẹ nhàng lắm, nhà cậu có Khả Khả đi theo con đường nghệ thuật, nhưng mấy môn văn hóa tệ hại đến mức nào, cậu còn có mặt mũi nói tớ.”

Kiếp trước tôi đúng là quá ngây thơ, không nhận ra sự châm chọc trong lời cô ta.

Còn tưởng cô ta đang tốt bụng nhắc nhở vì thành tích của Khả Khả tụt dốc.

Về đến nhà, tôi còn lôi bài tập toán của Khả Khả ra, cùng học với con bé đến tận nửa đêm.

Lâm Thính Vãn đặt toàn bộ hy vọng lên người Hạ Tu, nhưng dường như đã chọn sai cách. Tôi thường dẫn Khả Khả đến nhà họ chơi, Khả Khả và Hạ Tu luôn rất thân thiết. Thằng bé Hạ Tu, xưa nay chẳng chịu mở miệng với ai, cũng chỉ cười với mỗi mình Khả Khả.

Thế nhưng Lâm Thính Vãn lại chê Khả Khả học lực kém, ép Hạ Tu không được qua lại với con bé, thậm chí còn đốt ảnh chụp chung của hai đứa, vứt cả quà tặng mà Khả Khả dành cho Hạ Tu.

Có lẽ là vì áp lực quá lớn, nên chứng tự kỷ của Hạ Tu ngày càng nghiêm trọng. Đến kỳ thi đại học đầu tiên, bệnh phát tác, trong môn Ngữ văn cậu bé nộp bài trắng.

Giáo viên đưa Hạ Tu đến bệnh viện, tại đó em được chẩn đoán mắc bệnh.

Lâm Thính Vãn vội vã chạy đến, nhưng lại vung tay tát Hạ Tu một cái, mắng rằng thằng bé giả bệnh để trốn tránh thất bại.

Cô ta không chịu đưa Hạ Tu đi chữa trị, còn ép thằng bé học lại. Vào một ngày mưa lớn, cô ta bắt Hạ Tu quỳ giữa sân để nhận lỗi, cuối cùng dồn ép đến mức Hạ Tu phóng hỏa đốt nhà họ Thẩm, rồi đổ xăng lên người, cùng vợ chồng Lâm Thính Vãn chết chung trong biển lửa.

03.

Còn đứa trẻ tôi nhận nuôi – Khả Khả, tôi luôn để con phát triển tự nhiên.

Con thích gì, tôi ủng hộ.

Không thích thì thôi, không ép buộc.

Thành tích văn hóa tuy kém, nhưng tài năng nghệ thuật lại nổi bật. Năm 16 tuổi, khi đang đi trên phố, con được một người trong giới giải trí phát hiện, mời đóng vai nữ chính thời thơ ấu trong một bộ phim điện ảnh hạng S. Sau đó, con cứ thế một đường thuận lợi. Sau khi học văn hóa bổ túc, còn đạt hạng nhất đầu vào Học viện Điện ảnh.

Rồi còn nổi đình nổi đám hơn nữa – mới mười tám tuổi đã tham gia một bộ phim truyền hình bom tấn, trở thành tiểu hoa đán được săn đón nhất nhì giới giải trí.

Khả Khả thực sự là một cô bé thiên thần.

Tôi và chồng vốn định nhận nuôi Khả Khả nên chuẩn bị mọi thứ đều theo phong cách nữ tính, phòng ngủ cũng là tông hồng dễ thương.

Chồng tôi hơi ngại ngùng, nói: “Hạ Tu, con cứ ngồi phòng khách xem tivi một lúc nhé, chú… à không, ba sẽ dọn lại phòng ngay. Trên đường về ba đã đặt đồ dành cho con trai, sắp được giao tới rồi.”

Hạ Tu vẫn giống như kiếp trước – trầm lặng, ít lời.

Tôi sợ thằng bé suy nghĩ nhiều, vội vàng giải thích: “Tuy ban đầu mẹ định nhận nuôi Khả Khả, nhưng bây giờ con đã đến rồi, mẹ sẽ xem con như con ruột của mình, tình thương dành cho con sẽ không ít hơn ai cả.”

Tôi sợ con hiểu lầm.

Không ngờ thằng bé bước vào phòng, đưa tay sờ lên chăn màu hồng in hình dâu tây, rồi quay đầu lại, kéo khóe miệng nở một nụ cười gượng gạo:

“Không cần đổi đâu, con rất thích.”

Tôi: “……?”

Chồng tôi: “……?”

Tôi và chồng nhìn nhau.

Viện trưởng đã sớm nói với chúng tôi rằng Hạ Tu mắc chứng tự kỷ, chúng tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng không ngờ thằng bé lại hiểu chuyện đến vậy.

Đợi khi đồ mới được giao đến, chồng tôi thay hết cách bày trí trong phòng.

Còn tôi dẫn Hạ Tu vào thư phòng nói chuyện riêng.

Nghĩ đến kiếp trước, thằng bé bị Lâm Thính Vãn đánh đập đến thân thể đầy thương tích, tôi không khỏi đau lòng.

Dù biết sau này Hạ Tu đã phóng hỏa thiêu nhà họ Lâm, tôi vẫn tin rằng, mỗi đứa trẻ sinh ra đều là một tờ giấy trắng, quan trọng là cách cha mẹ vẽ lên đó ra sao.

Tôi xoa đầu thằng bé.

“Hạ Tu, viện trưởng nói với mẹ, con là một đứa trẻ rất thông minh. Còn mẹ thì… mẹ không phải người mẹ giỏi giang gì, có nhiều điều mẹ không dạy được con. Thế nên sau này, chỉ cần con sống vui vẻ, hạnh phúc, không phạm pháp, thì con muốn làm gì, mẹ đều ủng hộ vô điều kiện.”

Hạ Tu mới sáu tuổi, dáng người nhỏ bé hơn bạn cùng trang lứa, đôi mắt thì đen láy long lanh.

Thằng bé ngẩng đầu nhìn tôi, không biết có phải ảo giác của tôi hay không, khóe mắt hình như hơi đỏ.

Nó khẽ đáp: “Vâng.”

Đúng lúc chồng tôi chuẩn bị xong phòng, gọi nó đến xem.

Tôi nói: “Đi đi.”

Hạ Tu bước đến cửa thư phòng, bỗng dừng chân, quay đầu nhìn tôi.

“Dì Tống, con rất vui vì dì đã chọn con làm con của dì.”

04.

Tim tôi khẽ lỡ một nhịp.

Kiếp trước Hạ Tu cũng gọi tôi là Dì Tống.

Giờ thằng bé lại gọi như thế, khiến tôi chợt bừng tỉnh… chẳng lẽ Hạ Tu cũng trọng sinh rồi?

Nghĩ đến đây, tôi vội lắc đầu, sao có thể có chuyện ba người cùng trọng sinh chứ.

Sau khi sắp xếp cho Hạ Tu xong, tôi và chồng cũng chuẩn bị đi ngủ.

Nằm trên giường, tôi vẫn không yên tâm về Khả Khả.

“Chồng à, nếu em nói… em không chỉ muốn nhận nuôi Hạ Tu, mà còn muốn nhận cả Khả Khả, anh có thể nghĩ cách giúp em không?”

Chồng tôi nghi hoặc nhìn tôi: “Em định tranh con với bạn thân đấy à?”

“Cũng có thể nói vậy…”

Đột nhiên, chuông cửa vang lên.

Chồng tôi đứng dậy ra mở cửa, tôi vẫn nằm trên giường, nghe thấy anh ấy nói:

“Khả Khả? Sao con lại đến đây? Con đi một mình à? Giờ này muộn lắm rồi đấy.”

Khả Khả?

Tôi lập tức tung chăn ngồi dậy, chân trần chạy vội ra cửa, quả nhiên thấy Khả Khả bé nhỏ đang đứng trước cửa nhà tôi.

Con bé nhìn thấy tôi, mắt sáng lên, nhưng rất nhanh lại dời ánh mắt đi.

Con khẽ nói: “Chú ơi, dì ơi, con tìm Hạ Tu có chút việc, hai người có thể cho con vào không ạ?”

Tôi và chồng đều thấy kỳ lạ. Nhà tôi cách nhà Lâm Thính Vãn ít nhất bốn, năm cây số, mà Khả Khả mới có sáu tuổi, sao lại có thể một mình đến tận đây vào giờ này?

Tuy thấy kỳ quặc, nhưng chúng tôi vẫn dẫn Khả Khả vào phòng Hạ Tu.

Vừa vào phòng, Khả Khả đã định đóng cửa lại, còn quay sang bảo tôi: “Dì… dì ơi, con muốn nói chuyện riêng với Hạ Tu một chút.”

Chuyện riêng?

Tôi cũng muốn nghe đấy!

Vậy là tôi đuổi chồng đi ngủ, một mình nằm rạp bên ngoài áp tai nghe trộm.

Tôi muốn xem hai đứa nhóc này định thì thầm gì cho cam!

05.

Hạ Tu nói: “Sao cậu lại đến đây?”

Khả Khả đáp: “Tớ đợi mãi mới đến khi cả nhà họ ngủ say, lén trốn ra ngoài, bắt taxi suýt nữa thì bị đưa vào đồn cảnh sát.”

Tôi lại nghe thấy Hạ Tu nói: “Cậu nên đợi tớ đến tìm cậu mới phải. Cậu là con gái, nguy hiểm lắm.”

Khả Khả lại nói: “Cậu đến tìm tớ á? Đến nhà cô ta? Cậu không muốn sống chứ tớ còn muốn! Tớ cuối cùng cũng hiểu vì sao kiếp trước cậu lại phóng hỏa đốt nhà bọn họ rồi, thật quá ngột ngạt. Hôm nay vừa đến nhà cô ta, cô ta đã túm lấy tay tớ lải nhải, nào là Khả Khả à, con phải học thật giỏi năng khiếu, sau này kiếm tiền thật nhiều cho mẹ…”

“Tớ biết tình cảnh của cậu khó khăn, tớ nhất định sẽ nghĩ cách cứu cậu ra khỏi chỗ đó.”

“Liên minh trọng sinh! Lần này, tớ nhất định sẽ đưa kẻ xấu ra trước công lý!”

Nếu như lúc trước tôi còn nghi ngờ, thì giờ đã chắc chắn rồi.

Hạ Tu và Khả Khả… cũng trọng sinh rồi!

Tôi không kìm được, đẩy cửa bước vào.