Chương 1

Cập nhật: 5 ngày trước

01.

Mùa xuân năm Khánh Hi thứ mười sáu, phế Thái tử Tiêu Nghiễn phục vị.

Triều đình chấn động.

Cửu vương, kẻ năm xưa vu hãm Tiêu Nghiễn đã t/ự s/á//t để khỏi bị truy tội, nhưng dây mơ rễ má quá nhiều, khiến ai nấy đều hoang mang sợ hãi.

Chưa đầy một tháng, thiệp mừng chất thành núi, một nửa gửi cho Tiêu Nghiễn, một nửa gửi cho ta.

“Minh Xuân cô nương, giờ cô là người được Thái tử sủng ái nhất, ai ở kinh thành này mà chẳng muốn nói vài lời hay với cô?”

Nhưng ta chỉ có thể khéo léo từ chối.

“Chư vị đại nhân hiểu lầm rồi, ba ngày nữa, ta sẽ rời khỏi nơi này.”

Nói đi nói lại nhiều lần, đến nỗi kiệt sức mà sinh bệnh.

Ba ngày sau, lúc Tiêu Nghiễn tới, ta đang uống thuốc.

Thìa vàng khắc họa tiết dây leo va vào thành bát sứ, vang lên âm thanh khẽ khàng.

Thuốc đắng nghẹn cổ, khó mà nuốt xuống.

Tiêu Nghiễn đút cho ta một quả táo mật, động tác ôn nhu nhưng giọng điệu lại lạnh nhạt:

“Xe ngựa đã đỗ trước cửa, uống xong thì đi thôi.”

“Được.”

Ta cất lời, sau mấy ngày sốt cao, cổ họng khàn đặc, như thể đã khóc cạn nước mắt.

Ngón tay Tiêu Nghiễn thoáng khựng lại.

Hắn quay đầu đi, đáy mắt phẳng lặng không gợn sóng, chỉ phản chiếu sắc trời u ám xanh xám.

“Dương Minh Xuân, thân phận nàng thấp kém, nên tự biết mình không xứng làm phi.

Đừng đi quá xa, cứ ở lại vùng ngoại thành. Cô nếu rảnh, có lẽ sẽ tới thăm nàng.”

Ta khom người gật đầu, ho dữ dội, ngẩng đầu lên chỉ thấy được vạt áo hắn phấp phới, cao không thể với.

Thuở xưa, từng có ngày hắn bị người ta xé nát y phục ngay giữa chốn đông người, toàn thân lấm lem bùn đất, nhục nhã tới mức phải tranh ăn với chó.

Chỉ có ta không chê bai, cõng hắn đi hết vạn dặm trường an.

Hôm đó tuyết rơi trắng trời, thân thể ta gầy yếu, mỗi bước đi đều run rẩy.

Tiêu Nghiễn hấp hối, thì thào:

“Cô nương, ta là người sắp ch.t, không đáng để cô làm vậy.”

Sao lại không đáng?

Trước khi mẹ mất, từng nắm chặt tay ta mà nói, Thái tử tựa như bạch hạc trong mây, là tiên giáng trần, từng cứu vạn dân Giang Nam trong loạn thế.

Ta đưa vị tiên ấy về gầm cầu, dãi nắng dầm sương, đẩy xe lừa bán cải trắng nuôi hắn.

Suốt sáu năm.

Cho tới ngày hắn phục vị, trong yến tiệc khánh công, lại công khai đính hôn với muội muội của Nguyễn tướng quân.

Nghe nói Nguyễn tiểu thư tính tình hẹp hòi, không vừa mắt một nữ nhân bán rau như ta.

Tiêu Nghiễn cần binh quyền nhà họ Nguyễn để củng cố địa vị, dứt khoát đuổi ta đi.

Hôm ta rời đi, còn đụng mặt Nguyễn tiểu thư xách váy đến thăm phủ.

Nàng ta đi ngang qua, bịt mũi châm chọc:

“Con chó ghẻ, cuối cùng cũng chịu cút rồi.”

Ánh chiều đỏ rực như lửa sau lưng, Nguyễn Tâm Dao khoác tay Tiêu Nghiễn, giọng nói vui vẻ lanh lảnh.

“Nghiễn ca ca, đợi sau khi thành thân, thiếp sẽ đem hết những thứ Dương Minh Xuân để lại đốt sạch được không? Thiếp thấy bẩn.”

Giọng Tiêu Nghiễn rất nhạt: “Ừ.”

Xe ngựa xóc nảy, phu xe nhìn sắc mặt tái nhợt của ta, dè dặt hỏi:

“Cô nương sau này định đi đâu? Tới ni cô am ngoài kinh thành? Hay là mua miếng đất cắm dùi gần đây?”

Chiếc rương vàng mà Tiêu Nghiễn ban thưởng đang ôm trong ngực.

Ta nhìn những đóa dại đầu xuân mới nở bên tường cung bị gió xuân lay động, khẽ lắc đầu.

“Không. Tới bến tàu đi.”

Chuyến thuyền về Giang Nam theo đường thủy, sắp rời bến rồi đấy.

02.

Con thuyền này, chạy đã đủ lâu.

Lâu đến mức bệnh tật tiêu tan từng chút một như tơ tằm rút kén, thân thể ta cũng dần hồi phục phần nào.

Trong khoang thuyền phần lớn là đám thương nhân từ kinh thành xuôi về Giang Nam. Thiên cao hoàng đế xa, bọn họ rảnh rỗi bàn chuyện quốc sự, chủ đề vẫn xoay quanh Tiêu Nghiễn.

“Nghe nói năm xưa Thái tử bị phế, từng bị một nữ nhân họ Ương bán rau giở trò, nhốt dưới gầm cầu hành hạ suốt một thời gian.”

“Cái tên nữ bán rau kia hình như trùng với khuê danh của nữ nhi họ Ương ở Thanh Châu thì phải, chẳng lẽ là cùng một người?”

“Thật hay giả thế? Nhà họ Ương đời đời thế gia thư hương, sao lại nuôi ra được thứ nữ nhân độc ác như vậy.”

Ta đội mũ sa uống trà, nghe bọn họ bịa chuyện dựng chuyện cũng thấy thú vị.

Dù sao mấy năm theo chân Tiêu Nghiễn đông sơn tái khởi, người ngoài vì ghen tỵ mà phỉ báng ta cũng không phải ít.

Kẻ thì bảo ta tham sắc đẹp của Tiêu Nghiễn, người thì nói ta âm mưu tính kế, chỉ mong trèo lên cành cao hoàng gia.

Thậm chí còn có lời đồn, ta là tai họa do Cửu vương phái tới để kéo chân Tiêu Nghiễn.

Tiêu Nghiễn vốn lạnh lùng, xưa nay khinh thường phản bác lời ong tiếng ve nơi chợ búa. Ta cũng dần thành quen.

Chỉ là, đúng lúc ấy, có một gã phu gánh gạo đi ngang khoang thuyền, đột nhiên đỏ mặt tía tai quát ngược lại.

“Ngươi nói bậy bạ cái gì đó!”

“Nhà họ Ương ở Thanh Châu sớm đã bị thổ phỉ diệt môn, làm gì còn nữ nhi nào sống sót?”

“Cho dù còn sống, thì cũng là người thông tuệ, dịu dàng, ngàn người có một. Há lại để miệng lưỡi thối tha các ngươi phán xét tùy tiện?”

Mấy kẻ đang nói khoác lập tức tái mặt, suýt chút nữa đứng dậy chửi lại.

Nhưng vừa ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy người gánh gạo kia để trần nửa thân trên, cơ bắp rắn chắc cuồn cuộn, cao hơn bọn họ cả một cái đầu, trông quả thật không dễ chọc.

Cuối cùng đành xụ mặt cụp mắt, cúi đầu sợ sệt ra lệnh cho chủ thuyền đuổi hắn xuống.

Ta lén men theo mạn thuyền, thấy thuyền phu đang chỉ vào người gánh gạo mà giận dữ nói:

“Ngươi đó, lại gây chuyện nữa rồi. Tháng trước vì cứu một cô nương lạ bị ức hiếp mà bị thương gia đánh cho đầu toét máu.”

“Vài hôm trước lại bênh một con mèo nhỏ bị ngược đãi, mắng lão cử nhân một trận ra trò.”

“Hôm nay người ta có đụng tới ngươi đâu, chỉ nhắc mấy câu về nữ nhi họ Ương, liên quan gì tới ngươi chứ?”

Gã gánh gạo không đáp, chỉ cúi mắt rủ mi, đường nét gương mặt tuấn tú ửng đỏ vì cái nóng oi nồng, lồng ngực phập phồng mãnh liệt.

“Sao lại không liên quan?”

“Nàng là… vong thê của ta đó!”

Ta bị sặc nước, ho suýt lảo đảo ngã nhào.

03.

Thuyền cập bến Thanh Châu.

Ta bước theo sau gã phu gánh.

Hắn vác trên lưng mấy chục cân hàng, đường lát đá bị nắng nung đến bỏng rát, vậy mà bước đi vẫn vững vàng như thường.

Vai rất rộng, eo lại rắn chắc gọn gàng, cánh tay đang ôm bao gạo vì gắng sức mà gân xanh nổi lên cuồn cuộn.

“Trần Tự—”

Ta khẽ gọi hắn.

Hắn ngoảnh đầu lại, đôi mắt đen láy trong veo nhìn sang, như được cơn mưa xuân gột rửa.

“Cô nương, nàng nhận ra ta sao?”

Phố chợ xung quanh huyên náo, người qua người lại tấp nập.

Không tiện nói nhiều.

Giọng ta khẽ run: “Ta cũng là người Thanh Châu, đã lâu chưa trở về. Có thể tìm một chốn yên tĩnh, nói chuyện rõ ràng hơn được chăng?”

Trần Tự mỉm cười, hàm răng trắng bóng lộ ra, đôi mắt cong cong như trăng non.

Hắn đưa ta men theo một đường trở lại tổ trạch của họ Ương, mời ta vào dùng trà.

Hai cánh cửa gỗ sơn đen nơi tiền viện vẫn còn in vết máu bắn tung tóe năm xưa khi bọn sơn phỉ chém cha ta.

Bao ký ức bị chôn vùi suốt bao năm nay lập tức ùa về.

Gió xuyên qua hành lang, thổi tung tấm lụa mỏng che mặt,

Ta trông thấy từ xa trong chính đường vẫn thờ linh vị tổ tiên họ Ương, nước mắt suýt nữa rơi xuống.

Trần Tự đột nhiên đứng khựng lại, không nhúc nhích.

Hắn nhìn ta chằm chằm, thân hình cao lớn mang theo áp lực không thể kháng cự.

“Cô nương.”

“Ta thấy nàng… rất quen.”

Ta từ từ gỡ mũ sa xuống.

Sắc mặt Trần Tự lập tức tái nhợt như tro tàn.

“Ương Minh Xuân… nàng vậy mà… vẫn còn sống.”

Tay hắn run đến mức không giữ nổi chén trà, nước nóng đổ ra làm ngón tay bỏng đỏ cả lên.

Tám năm trước, khi bọn sơn phỉ tàn sát cả nhà, nương ôm ta chui ra từ hốc chó sau vườn, mới may mắn thoát chết.

Bà đưa ta trốn một đường lên kinh thành, khóc đến thương thân héo mòn, chẳng bao lâu sau thì qua đời vì bệnh.

Loạn phỉ năm đó, sau cùng được Thái tử đương nhiệm khi ấy là Tiêu Nghiễn dẹp yên, cứu sống hàng vạn con dân Giang Nam.

Cũng chính vì vậy mà về sau ta mới tận tâm tận lực giúp hắn vực dậy cơ nghiệp.

Còn về Trần Tự, hắn là một cô nhi, vốn là trượng phu nuôi từ nhỏ mà cha mẹ ta mời về dựa theo bát tự “vượng thê” do thầy bói phán.

Bao năm nay, Thanh Châu là cơn ác mộng ta không dám nhắc đến.

Ta chưa từng nghĩ tới việc Trần Tự vẫn còn sống.

Giờ phút này, hắn sải bước lớn tiến về phía ta.

Vẻ mặt hung dữ khiến ta hoảng sợ lùi về sau.

Không ngờ hắn chỉ thẳng người dậy, thân hình cao lớn vạm vỡ, bất ngờ giật lấy tay nải vải xanh trong tay ta, vành mắt ửng đỏ.

“Đồ chết tiệt, cuối cùng nàng cũng chịu quay về rồi hả!”

“Ta đợi nàng, đến mức hoa cũng tàn, rụng cả rồi đó!”