Chương 1
Cập nhật: 1 tháng trước
1.
Sau chuyến công tác trở về, ngay khoảnh khắc nhìn thấy chiếc quần lót ấy, tôi ch .t lặng.
Nó bị nhét dưới lớp ga trải giường, mà cái ga ấy chính là chiếc tôi mua cùng chồng hồi mới cưới.
Tôi vẫn luôn không nỡ vứt, vì nó chứng kiến 6 năm hôn nhân của chúng tôi. Từ hai bàn tay trắng đến khi có cuộc sống đủ đầy như bây giờ.
Sắc đỏ rực rỡ năm nào đã phai màu, nhăn nheo cũ kỹ, tôi vừa rơi nước mắt vừa ra sức vuốt thẳng lớp vải.
Nhưng vết nhăn đã hằn sâu, sao cũng không là phẳng lại được.
Đúng lúc ấy, điện thoại rung lên.
Là tin nhắn từ bạn thân:
“Yêu dấu, cậu về nhà chưa? Tối nay ra ngoài uống rượu nhé, gọi cả ông xã cậu đi luôn~”
Cô ta còn mặt mũi gửi tin nhắn cho tôi?
Tôi nhớ lại cái hôm tặng chiếc quần lót đó, đúng ngày cô ấy tổ chức tiệc đính hôn.
Chú rể là bạn học cấp ba chung của chúng tôi, bữa tiệc được đặt ở khách sạn sang nhất thành phố.
Tối hôm ấy, cô ấy mặc đầm dạ hội hở lưng, dáng người cao ráo nổi bật. Vừa gặp tôi, liền lao tới ôm một cái:
“Yêu dấu~”
Rồi theo thói quen, cô ấy chìa tay ra:
“Quà của mình đâu?”
Tôi đã chuẩn bị quà từ trước, chỉ không ngờ cô ấy lại trắng trợn đòi như vậy.
Khi tôi lấy chiếc quần lót đắt tiền ra, sắc mặt cô ấy lập tức thay đổi.
Tôi đành cười gượng giải thích rằng, tôi tặng nội y là vì mong cô ấy sống như một quý phu nhân, biết giữ gìn bản thân.
Khách mời hôm ấy toàn là bạn học cũ và bạn thân nhiều năm. Dù không rõ chuyện, thì cũng nghe phong thanh vài điều về quá khứ của cô ấy.
Mọi người đều cố gắng giúp tôi chữa ngượng, người thì nói là hàng phiên bản giới hạn, người thì bảo quê tôi có tục tặng nội y để chúc phúc.
Cô ấy cũng lập tức nặn ra nụ cười, nhận lấy món quà:
“Cảm ơn cậu~”
Từ đó về sau, cô ấy không bao giờ gọi tôi là “yêu dấu” nữa.
Vậy nên, hôm nay khi thấy lại chiếc quần lót này và nhận tin nhắn kia, tôi chẳng thể không nghĩ rằng, cô ấy đang cố tình thị uy.
Tôi không tự chủ siết chặt lấy món đồ kia, cảm giác ẩm ướt dính dính trên tay khiến tôi phát nôn.
Ghê tởm!
Tôi từng thật lòng mong cô ấy hoàn lương, không ngờ lại bị chơi khăm như vậy.
Cô ấy tưởng tôi hiền lành dễ bắt nạt sao?
Bỗng có tiếng gõ cửa.
Tôi vội vàng nhét chiếc quần lót đi, lau khô nước mắt, ra mở cửa.
2.
Người bước vào là chồng tôi, Hùng Huy.
Anh ấy dường như không nhận ra biểu cảm khác thường của tôi. Vừa vào liền ôm chặt tôi từ phía sau, má áp sát vào mặt tôi, mùi rượu nhàn nhạt phả ra.
Không nồng, nhưng lại nồng đến nhức óc.
Rõ ràng hôm cưới, anh ấy đã quỳ xuống thề thốt trước mặt tôi rằng: đời này sẽ không bao giờ uống rượu nữa.
Vì từng có một vết nhơ trong đời, năm anh 23 tuổi, uống say lái xe, đ â.m ch .t một bà lão.
Ngay lập tức gánh món nợ mấy chục vạn, không có khả năng trả nợ, bị đưa vào danh sách nợ xấu, cha mẹ cũng vì thế mà từ mặt.
Cho đến khi gặp tôi.
Tôi nhìn ra được anh là người có chí tiến thủ, đã cho anh mượn tiền, giúp anh đăng ký công ty, có thể làm gì tôi đều làm hết.
Anh cảm động đến rơi nước mắt. Khi công ty bắt đầu ổn định, anh cầu hôn tôi bằng cách quỳ xuống, hứa sẽ chăm sóc tôi cả đời.
Tôi đồng ý, với một điều kiện duy nhất: Không được đụng đến rượu.
“Anh uống rượu à?”
“Chuyện đó không quan trọng. Đi công tác vất vả quá, vợ yêu à.” Anh lấy từ túi ra một sợi dây chuyền, đeo lên cổ tôi.
“Hôm nay là kỷ niệm 6 năm ngày cưới của chúng mình. Gặp được em kiếp này là điều may mắn nhất đời anh.”
“Sến quá đi.” Tôi đẩy anh ra, bảo anh đi thay đồ, rồi quay người vào rót trà giải rượu cho anh.
Tôi vừa mở tủ lấy bình trà, thì sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
“Bốp!”
Một cơn đau nhói bất chợt ập đến sau gáy, trời đất quay cuồng, sao bay đầy mắt.
Chân tôi mềm nhũn, ngã sụp xuống đất.
3
“Phù… phù…”
Tôi co người lại trong một không gian chật hẹp và tối đen, chỉ nghe thấy tiếng thở của chính mình.
Trong khoang mũi tràn ngập mùi bùn đất lẫn với máu, đặc quánh và tanh nồng.
Không khí loãng.
Tôi đưa tay lên phía trên, chạm phải vải bạt, sau đó là một cái chốt, cao hơn nữa là lớp da có tính đàn hồi.
Đây là một cái va-li.
Dựa vào mùi vị trong không khí xung quanh, tôi nhận ra mình bị nhét vào va-li rồi chôn xuống đất.
Đùi phải đau dữ dội, tôi sờ thử, vết thương dài chừng hai phân, không rõ sâu bao nhiêu.
Máu vẫn đang chảy, lấy tay che cũng không cầm được.
Không khí vốn đã loãng, cộng thêm vết thương đang chảy máu, chưa đến năm phút nữa, cho dù không bị ngạt thì cũng sẽ mất máu đến sốc mà chết.
Và rồi, tử vong.
Tôi không thể nghĩ đến chuyện gì khác, trong đầu chỉ có một ý niệm: phải sống sót.
Bước đầu tiên, là cầm máu.
Tôi lấy con dao nhỏ mang theo bên người, cắt áo, buộc chặt đùi phải.
Bước thứ hai, mở va-li.
Hai cái khóa kéo tụ vào giữa va-li, tôi có cố gắng kéo thế nào cũng không nhúc nhích.
Hiển nhiên, khóa kéo đã bị khóa trong ổ mật mã.
Tôi đành siết chặt chuôi dao, dồn sức, đâm xuyên qua va-li.
Đất khô rơi xuống.
Tôi điều chỉnh nhịp thở, cố gắng tiết kiệm không khí, bắt đầu dồn sức.
Cắt lớp vải va-li cực kỳ tốn sức.
Không khí nhanh chóng cạn kiệt, tôi bắt đầu choáng váng, dù há miệng thật lớn cũng có thể cảm nhận rõ ràng máu trong mạch đang chảy chậm lại.
Tôi đành cúi người, hít mạnh một hơi, rồi nín thở, bật thẳng người dồn hết sức.
Sau đó lại cúi người, tiếp tục dùng sức…
Cuối cùng, tôi đã mở được một khe lớn trên va-li.
Một tay tôi chắn lớp đất đang ào vào, tay còn lại cố gắng thò ra ngoài — mãi cho đến khi đầu ngón tay chạm được vào luồng không khí ấm áp.
Ba mươi phân. Tôi bị chôn ở độ sâu ba mươi phân dưới đất.
May mà chỉ là ba mươi phân.
Khi tôi đẩy đất sang hai bên, không khí trong lành ùa vào, tôi hít lấy hít để như thể chưa từng được thở.
Một cơn choáng váng nhẹ thoáng qua.
Tôi cắn nát đầu lưỡi để giữ mình tỉnh táo.
Sau đó, tôi tiếp tục làm theo các bước ban đầu, cắt từng lớp va-li, gạt từng chút đất ra.
Tôi biết rõ, tuyệt đối không được nóng vội, nếu không đất tràn vào quá nhiều, tôi sẽ bị chôn sống tại chỗ.
Đến khi tôi bò được ra ngoài, đầu óc đã trống rỗng, không còn kiểm soát được suy nghĩ.
Tôi không đứng nổi, chỉ có thể dựa vào bản năng mà trườn đi về phía trước…
4
Tỉnh lại.
Tôi đang ở bệnh viện.
Không có người quen nào trong phòng bệnh, bên cạnh là một cảnh sát trẻ tuổi đang gật gù ngủ gật.
Nghe thấy tôi động đậy, anh ta lập tức mở mắt, nở nụ cười vui mừng.
Anh gọi bác sĩ đến kiểm tra cho tôi, rồi bắt đầu kể lại tình hình lúc đó nguy kịch đến mức nào.
Tôi được một ông lão chạy xe ba bánh chở con đi học phát hiện, lúc đó tôi toàn thân đầy máu nằm ven đường, ông ấy thậm chí còn không dám cứu.
Là đứa trẻ kiên quyết đòi cứu người, ông lão mới bế tôi lên xe, đưa đến trạm y tế thị trấn.
Vì mất máu quá nhiều, tôi được chuyển viện lên thành phố cấp cứu, hôn mê suốt một ngày một đêm, giờ mới tỉnh lại.
Cảnh sát cảm thán tôi mạng lớn, nói rằng chỉ cần trễ thêm một chút, tôi đã không còn cứu được.
“Chị làm sao thoát ra được vậy?”
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, giọng đầy khâm phục.
“Tôi… chỉ là không muốn chết.”
Tiếp sau là thủ tục thẩm vấn thường lệ, tôi nén cơn đau đầu bắt đầu nhớ lại, làm sao tôi về nhà gặp chồng, làm sao bị người ta đánh ngất, làm sao thoát khỏi chốn tử địa ấy.
Anh ta vừa nghe vừa ghi vào sổ, đợi tôi nói xong, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
“Vậy tức là, chị bị tập kích trong nhà, lúc đó chồng chị cũng có mặt ở nhà đúng không?”
Tôi gật đầu.
“Chồng chị lúc đó không đóng cửa à? Hay là hung thủ có thể tự do ra vào nhà chị? Chị nghĩ kỹ xem, có ai giống vậy trong trí nhớ của chị không?”
Vừa dứt lời, khuôn mặt bạn thân lập tức hiện ra trong đầu tôi.
“Không có. Tôi không biết người như vậy.”
5
Chiều hôm đó, cửa phòng bệnh bị đẩy ra. Ngoài cảnh sát nam đến từ sáng, còn có một nữ cảnh sát khác đi cùng.
Nhìn quân hàm trên vai, có vẻ chức vị của cô ấy cao hơn.
Sau khi ngồi xuống, việc đầu tiên cô ấy làm là thông báo với tôi: đây là vụ án giết người có kế hoạch rõ ràng.
Sau đó, cô yêu cầu tôi thuật lại toàn bộ sự việc thêm một lần nữa.
Giọng điệu cô ấy bình thản, nhưng ánh mắt lại sắc bén như lưỡi dao, khiến tôi bất giác căng thẳng, lắp ba lắp bắp kể lại mọi chuyện.
“Sao trên người chị lại có dao?”
“Tôi thường xuyên đi công tác, lại toàn ở khách sạn một mình, nên lúc nào cũng mang theo vài món đồ để phòng thân.”
Nữ cảnh sát gật đầu, rồi đưa tôi xem hai đoạn video.
Đoạn đầu tiên là từ camera dưới tầng nhà tôi.
Hôm xảy ra vụ việc, người đầu tiên xuất hiện trong đoạn ghi hình là tôi. Mười mấy phút sau là chồng tôi, rồi đến… bạn thân của tôi.
Chu Lỵ.
Hai người họ cách nhau không tới năm phút.
Đoạn video thứ hai là từ camera trong thang máy.
Người bước vào đầu tiên là chồng tôi, anh ấy đang kéo theo một chiếc va-li lớn, ngay sau đó là Chu Lỵ.
Chỉ là cô ta vừa vặn bị thân hình chồng tôi che khuất, nên không nhìn rõ mặt.
Tôi nhận ra cô ta chỉ nhờ vào quần áo.
Hai người cùng xuống tầng hầm giữ xe, rồi biến mất khỏi khung hình.
Nữ cảnh sát nói với tôi, chiếc va-li trong video trùng khớp với chiếc được tìm thấy tại hiện trường. Họ đã rời khỏi khu chung cư bằng xe, chiếc xe của chồng tôi hiện vẫn đậu cách đó không xa.
Ngoài ra, hiện trường còn phát hiện một con dao găm. Qua giám định, vết cắt trên dao hoàn toàn trùng khớp với vết thương trên đùi tôi.
“Chị có quen người phụ nữ này không?”
Từ lúc nhìn thấy Chu Lỵ xuất hiện trong đoạn video, toàn thân tôi đã bắt đầu run rẩy, đến cả giọng nói cũng lẩy bẩy.
Khi tôi thừa nhận mình quen biết Chu Lỵ, nữ cảnh sát tiếp tục truy hỏi xem giữa tôi và cô ta có khúc mắc gì không.
“Không… quan hệ chúng tôi rất tốt…”
“Chắc chứ? Chị phải suy nghĩ kỹ đấy.” Nữ cảnh sát lộ vẻ nghi ngờ. “Chúng tôi nghi ngờ, chính cô ta đã cấu kết với chồng chị để giết chị.”
“Cấu kết? Không, không thể nào, chồng tôi sẽ không giết tôi, Chu Lỵ cũng sẽ không, cô ấy là bạn tôi… là bạn mười mấy năm của tôi!” Tôi trợn tròn mắt. “Chu Lỵ đâu? Gọi cô ấy tới, đúng rồi, còn chồng tôi nữa? Gọi họ đến đối chất là rõ ngay mà…”
“Chồng chị chết rồi. Bị đâm vào bụng. Vết thương do cùng một con dao gây ra với vết thương trên đùi chị.”
Chết… chết rồi?
Hùng Huy… chết rồi?
Nữ cảnh sát nói với tôi, dựa trên các manh mối họ đang nắm giữ, vụ án đã rất rõ ràng. Hùng Huy và Chu Lỵ cấu kết giết tôi, sau khi chôn xác tôi xong thì nảy sinh mâu thuẫn, Chu Lỵ dùng dao đâm chết anh ta rồi bỏ trốn.
Nói xong, cô ấy đưa cho tôi một tấm danh thiếp.
“Nếu Chu Lỵ liên lạc với chị, nhất định phải báo cho tôi biết.”