Chương 1
Cập nhật: 1 tháng trước
1.
Sau khi trọng sinh, ta không lên núi bái sư nữa.
Mà ở tận nơi cách Thanh Vân Sơn mười vạn tám ngàn dặm, mua một đỉnh núi nhỏ, cắm đầu… trồng trọt.
Thật chẳng thể trách ta chí lớn chẳng bằng ai.
Chủ yếu là kiếp trước ta liều mạng tu luyện, dốc hết sức lực, cuối cùng vẫn chỉ như một con gà yếu xìu.
Huống hồ, bởi vì dung mạo quá mức diễm lệ, vóc người lại quá mức yêu kiều, khiến cho dù ta có đang làm gì, cũng đều mang theo dáng vẻ của một tiểu yêu tinh mê người.
Sư phụ ta thường nhìn ta thở dài cảm thán:
“Một thân tư chất sinh ra đã hợp với Hợp Hoan Tông, cớ sao lại nhập môn ta?”
Ta cảm thấy… người hẳn là hối hận lắm khi thu ta làm đồ đệ.
Bởi vì người khác tu luyện, là tu vi ngày càng cao.
Ta tu luyện, thì chỉ thấy người càng ngày càng đẹp, mà tu vi… không nhích lên được một phân.
Lại còn bởi vì nhan sắc quá mức yêu nghiệt, khiến các nam đệ tử trong môn phân tâm không ngừng.
Nhưng mà ta là loại người thế nào ấy à?
Chí chẳng cao, lòng ngay thẳng, cả ngày quy củ tuân thủ, một việc xấu cũng không làm.
Sư phụ muốn tìm cớ đuổi ta khỏi sư môn, lục lọi nát óc mà chẳng tìm được lỗi nào.
Về sau, bởi vì ta mà sư tỷ tự bạo, chắc người lại càng oán ta tận xương tủy.
Sư tỷ Lục Yên, chính là thiên tài băng linh căn trăm năm mới có một.
Nàng nổ cái “đoàng” như vậy, tổn thất với sư môn quả thật… khôn lường.
2
Ta trọng sinh vào một ngày thu năm mười hai tuổi.
Đúng lúc theo gã sai vặt dẫn đường của Thanh Vân Sơn rời khỏi nhà, lên núi cầu tiên hỏi đạo.
Giữa đường ta giật mình tỉnh lại, hồi tưởng tiền kiếp, cảm giác chẳng khác gì mộng dữ một hồi.
Vội vã khóc lóc, gào thét hối hận, nói nhớ mẹ, không muốn rời nhà nữa.
Ta vốn là tứ linh căn tư chất kém cỏi, chính bản thân đã lăn lê bò toài năn nỉ gã sai vặt dẫn đường thu nhận.
Bây giờ lại lật lọng, bọn họ tức đến bật cười, liền thẳng tay bỏ ta lại chỗ cũ, định dọa ta một phen rồi sẽ đưa về nhà.
Nhưng ta lại mừng như điên.
Chạy mất dạng.
Nói đùa à, ta ngu mới quay về.
Nguyên chủ trong cái gia đình cặn bã kia, ngay cả trong cái xã hội phong kiến vạn ác này cũng được xem là loại rác thải cực phẩm.
Cha là cờ bạc, bà nội buôn người, mẹ làm tú bà.
Tỷ tỷ đều bị bán sạch, ba tên đệ đệ ngốc thì đang ngồi nhà há miệng chờ ăn.
Phải gọi là full buff bất hạnh.
Thế nên, quay về là chuyện không đời nào có.
Còn như Thanh Vân Tông, cũng là chuyện không thể.
Ngược lại, ta thật sự từng cân nhắc việc thử vận may ở Hợp Hoan Tông.
Có điều nghĩ đến mối quan hệ nam nữ phức tạp trong đó, lại chùn bước.
Đừng thấy ta trông yêu nghiệt mà tưởng nhầm, thật ra trong xương cốt không phải dạng đó đâu…
Suy tới nghĩ lui.
Quyết định nhặt lại đức tính truyền thống tốt đẹp của Hoa Hạ kiếp trước, trong một dãy núi linh khí nồng đậm ở nhân gian, bao thầu lấy một ngọn núi, làm một nữ nông dân chăm chỉ…
Đừng hỏi sao ta mới mười hai tuổi đã lợi hại thế.
Kiếp trước, tuy tu vi ta không ra gì.
Nhưng cái “không ra gì” ấy là so với sư tỷ thiên tài…
Là “không ra gì” sau ba trăm năm tu luyện dưới trướng sư phụ.
Dù không nổi bật, nhưng mỗi lần sắp hết thọ nguyên, ta đều thuận lợi độ kiếp.
Ta thật sự đã tu luyện rất cố gắng.
Là một kẻ xuyên không, đã biết tu chân giới tồn tại, ai lại không liều mạng chứ?
Nếu không nhờ đủ chăm chỉ, tứ linh căn như ta, làm sao có thể được chung sư môn với sư tỷ thiên tài?
Haiz!
Cho nên, dù khi bị gã sai vặt dẫn đường vứt lại trong khu rừng nhỏ, ta mới mười hai tuổi.
Nhưng nơi đó đã là chân núi Thanh Vân, linh khí dồi dào.
Ta tại chỗ dẫn khí nhập thể, sau đó vận dụng thuật ngự khí mà nhanh chóng rời đi.
Tuy rằng, ta có thể đoán được, khi gã sai vặt quay lại tìm ta, chắc sẽ tức đến phát khóc.
Nhưng ta cũng hết cách rồi, chỉ có thể nói lời xin lỗi với hắn vậy.
3
Ta cứ ngỡ mình đã chạy đủ xa rồi.
Thật không ngờ, đại sư huynh Đoạn Tinh Trạch và Lục Yên lại có thể tìm tới tận nơi.
Lúc bọn họ tới, ta đang hái nấm dưới gốc trà.
Bởi vì khắp núi ta đều trồng linh thảo, cho nên bên ngoài sơn lĩnh ta có bố trí kết giới phòng hộ.
Có điều tu vi ta thấp, kết giới này chỉ ngăn được người phàm và thú hoang lạc bước vào.
Bình thường, tu sĩ cũng sẽ không tùy tiện xâm nhập lãnh địa của người khác.
Thế nhưng…
“Ầm!”
Kết giới vỡ rồi.
Tim ta cũng vỡ theo.
Trận bàn kết giới này là do ta cày cấy hai mươi năm mới tích cóp đủ tiền mà mua được.
Trước đó, ngày nào ta cũng phải canh phòng người phàm đi lạc, hoặc thú hoang ăn nhầm.
Linh dược linh thực, dược tính quá mạnh, người thường hay thú thường đều chịu không nổi.
Nổ chết vài con dã thú thì không sao, nhưng nếu nổ chết người… thì tội nghiệp to đấy.
Từ khi có kết giới, ta đỡ lo đi rất nhiều.
Kết giới vỡ rồi.
Lục Yên vận một thân lụa trắng mỏng manh, lơ lửng đáp xuống trước mặt ta, lạnh lùng nhìn ta từ trên cao, uy áp mạnh mẽ quét ngang toàn bộ đỉnh núi.
“Nghe nói ngươi trồng linh cốc không tồi, bản tiên tử đến mua một ít.”
Ta cạn lời.
Một kho linh mễ giá còn chưa bằng một phần mười cái trận bàn kết giới, vậy mà nàng ta phá của ta tan tành không nói một lời, lại còn muốn mua linh mễ?
“Không bán!”
“Không bán? Một tán tu thần thần bí bí như ngươi lấy cái gì ra không bán? Biết ta là ai không hả?”
Lục Yên khinh miệt liếc ta một cái.
Kiếp này, ta rút kinh nghiệm từ kiếp trước, mặc một thân áo bào đen rộng thùng thình, đầu quấn khăn đen, từ trên xuống dưới bịt kín như bánh tét, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Trong mắt người khác đúng là kiểu thần thần bí bí, nhìn cứ như có tật giật mình.
Nhưng mà ta làm vậy là vì tốt cho nàng ấy!
Ta che chắn kỹ như vậy, thế mà lúc từ gốc trà đứng dậy.
Một trận gió nhẹ thổi qua, tay áo phấp phới, thân hình mờ ảo thoắt ẩn thoắt hiện.
Đoạn Tinh Trạch chạy theo phía sau Lục Yên, lập tức bị ta hấp dẫn ánh mắt.
Không thể rời đi nổi.
Không hiểu sao, sư phụ ngày xưa lại nói ta sinh ra là phôi liệu cho Hợp Hoan Tông?
Ta trời sinh đã có mị cốt, hiểu không?
Lúc này Lục Yên mới phát giác có điều bất thường.
Đại sư huynh ngày thường luôn cưng chiều nàng ta, giờ phút này lại nhìn ta chằm chằm.
Ánh mắt lộ vẻ kinh diễm và chấn động, hoàn toàn không che giấu.
Điều đó khiến nàng ta vô cùng khó chịu.
“Hồ ly tinh!”
Nàng ta rút roi quất về phía ta.
“Khó trách không chịu bán linh mễ, thì ra là yêu tu tà đạo của Hợp Hoan Tông, xem ta thu thập ngươi thế nào…”
Ta nổi giận!
Ta cứ tưởng nàng ta chỉ não yêu đương, ai ngờ còn não tàn nữa.
Quả nhiên, ông trời đã mở cho nàng ta một cái cửa sổ tu luyện, thì nhất định phải đóng lại cái cửa trí tuệ.
Ta né roi nàng ta, lại trượt chân suýt ngã.
Má ơi, muốn giơ ngón giữa với ông trời thật sự.
Ta đâu có cần cái cửa sổ nhan sắc!
Ta cần là thực lực cơ mà!
Ngay lúc ta vừa đứng vững lại, Đoạn Tinh Trạch bất ngờ xuất hiện sau lưng, nhẹ nhàng ôm lấy eo ta.
“Đạo hữu, không sao chứ!”
Có chứ…
Ta hất hắn ra, khinh bỉ phủi phủi người.
Má nó!
Cảm giác mình bị bẩn rồi.
Trời ạ, ta đã tránh xa thế này, sao hai người này vẫn còn bám theo?
Ta nhất định phải trở thành một phần trong cái trò “play” của họ hay sao?!
3
Ta trừng mắt lườm Lục Yên.
“Vị tiên tử này, nói cho rõ ràng đi, ta không bán linh mễ cho ngươi là vì vừa rồi ngươi tới đã phá hủy kết giới trận bàn của ta.”
Lục Yên lạnh lùng hừ một tiếng.
“Chẳng phải chỉ là mấy khối hạ phẩm linh thạch thôi sao? Đúng là đầu óc nhà nghèo…”
Ta liếc nàng ta một cái, ánh mắt cũng lạnh không kém.
“Ngươi là đệ tử đại tông cao cao tại thượng, dăm ba khối linh thạch chẳng là gì. Nhưng ta chỉ là một tán tu bé mọn, những linh thạch ấy là do ta ngày ngày trồng trọt bao năm mới tích góp được.”
“Chút linh thạch vặt, ta trả gấp đôi cho ngươi là được chứ gì.”
Trên mặt Lục Yên là nụ cười lạnh liên hồi, rõ ràng là chẳng coi ta ra gì.
“Còn ngươi, ăn mặc lén lút, lại còn…”
Nàng ta nhìn chằm chằm vào ta, dù đã bị che phủ dưới áo bào đen rộng thùng thình, vẫn lộ ra thân hình yêu kiều lả lướt. Ánh mắt càng thêm khinh thường, hừ lạnh một tiếng.
Nâng roi lên, lại định quất về phía ta.
“Nhìn ngươi chẳng phải thứ tốt lành gì! Đợi ta bắt được rồi lục hồn ngươi, xem ngươi còn ngụy biện thế nào!”
Ta trợn trắng mắt.
Tu sĩ một khi bị lục hồn, nhẹ thì tàn phế, nặng thì mất mạng.
Trước kia ta không biết nàng ta lại độc ác đến mức này đấy!
Quả nhiên, yêu vào là não tàn, bây giờ thì đỉnh cấp ác nữ phụ là đây chứ đâu.
May mà tu vi hiện tại của nàng ta tuy cao hơn ta, nhưng vẫn chưa bằng Đoạn Tinh Trạch.
Có hắn che chắn, roi của nàng ta dù múa đến dày đặc cũng đều bị hắn đỡ xuống.
Thế là nàng ta càng đánh càng tức, càng đánh càng điên.
Mặt khi thì đen, khi thì trắng, rồi lại chuyển sang xanh lè.
“Đại sư huynh, huynh đừng để bị nàng ta mê hoặc! Nàng ta chắc chắn là tà tu, nếu không sao lại có yêu thuật mê hồn như thế!”
Ta…
“Tiên tử, chỉ vì đại sư huynh của ngươi nhìn ta hai lần, mà ngươi liền vu cho ta là tà tu, còn muốn giết ta bịt miệng. Ngươi có xứng làm đệ tử chính đạo không?”
Lúc này, Đoạn Tinh Trạch vừa giằng co với Lục Yên, vừa từ từ tiến lại gần ta.
“Đạo hữu, ta thấy ngươi tư chất không tồi, chi bằng theo ta về Thanh Vân Tông tu luyện. Sư phụ ta – Linh Hư tôn giả có một tấm Tẩy Tâm Kính, có thể soi thấu mọi yêu tà. Nếu ngươi không thẹn với lòng, thì…”
“Không đi!”
Ta dứt khoát từ chối.
Kiếp này, lão nương chỉ muốn độc hành thiên hạ.
Đoạn Tinh Trạch khẽ thở dài một tiếng.
“Vẫn bướng bỉnh như vậy, vậy thì không thể để ngươi tự quyết nữa rồi!”
Vừa nói dứt câu, hắn đã móc ra một sợi Trói Tiên Tác, quăng về phía ta.
Ta mẹ nó…
Hai kẻ này đúng là bị bệnh!
Ta trêu không nổi, chẳng lẽ còn không trốn nổi?
Thế là ta lập tức rút ra một tấm Phù Giấy Thiên Lý Thuấn Di, dưới ánh mắt sững sờ của hai người kia mà biến mất ngay tại chỗ.
Tấm phù này là ta dành dụm linh thạch nhiều năm mới mua được.
Chính là để dùng cho tình huống hôm nay.
Chỉ có điều, có một vấn đề là… đây là loại phù cấp thấp, điểm rơi cuối cùng ta cũng không kiểm soát được.
Nhưng mà… chẳng lẽ ta lại đen đủi đến mức đó?
Không ngờ rằng, khi xui thì uống nước cũng nghẹn.
Ta đúng là thoát được hai tai tinh kia thật.
Nhưng mà… ta lại rớt thẳng vào bồn tắm của Linh Hư – sư phụ kiếp trước.
Nhìn nam nhân tuấn mỹ trước mắt, tóc trắng, mắt vàng, cơ bắp rắn rỏi…
Khỉ thật…
Hắn là kẻ tu Vô Tình Đạo đấy, liệu có nghi ngờ ta là tà tu đến phá đạo tâm của hắn không?
“Yêu nghiệt phương nào?”