Chương 1

Cập nhật: 1 tuần trước

1
Nghe đến đây, suýt nữa tôi phì cười thành tiếng, da mặt Giang Lệnh Viễn dày đến mức nào mới có thể nghĩ tôi vẫn còn không rời nổi hắn chứ.

Thấy ánh mắt tôi đầy vẻ mỉa mai, hắn lập tức sa sầm mặt.

“Vân Nhiễm, đến bây giờ cô vẫn cứng đầu như vậy à?”

“Sao, ba năm làm công không dạy được cô bài học nào à? Còn muốn ở lại thêm ba năm nữa không?”

Hắn liếc nhìn tôi, khóe môi cong lên đầy châm chọc.

“Không soi gương lại bản thân à, còn tưởng mình vẫn là tiểu thư da trắng mịn đẹp ở Bắc Kinh sao?”

“Bây giờ cái dáng vẻ đen nhẻm như quỷ của cô, nói là người châu Phi tôi cũng tin đấy.”

“Muốn làm vợ tôi, tôi còn thấy nhục!”

Tôi sững người, theo bản năng ngẩng tay nhìn, lớp da bị nhuộm đen bởi dầu mỏ dính chặt, rửa mãi không ra.

Sáng nay vừa xuống hầm kiểm tra công việc, đúng lúc công nhân đào trúng mạch dầu, cả người tôi bị bắn đầy dầu.

Dầu mỏ khó tẩy, nhìn như bị cháy nắng.

Không định giải thích, tôi lạnh lùng đáp lại.

“Đã ghét tôi như vậy thì về đi, tôi ở đây sống rất ổn, chẳng cần anh đón.”

Giang Lệnh Viễn bị nghẹn họng, rồi như chợt nhớ ra điều gì, bật cười đầy vẻ hiểu rõ.

“Vân Nhiễm, cô còn định giả vờ gì nữa?”

“Hồi đó là ai gửi tôi tận ba trăm bức thư, cầu xin tôi đưa cô về?”

Tôi lập tức nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng run rẩy không thể kiềm chế.

“Anh… anh đều nhận được?”

Khi hắn vứt tôi đến cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này, đến cả cái điện thoại cũng không để lại.

Tôi từ nhỏ chưa từng động tay làm việc nặng, chưa sáng đã phải xuống hầm đào dầu, khuya mới được nghỉ.

Tay đầy vết phồng rộp, vỡ rồi mọc, mọc rồi lại vỡ.

Gần như ngày nào tôi cũng viết thư cầu xin Giang Lệnh Viễn đưa tôi về, trong thư luôn xin lỗi, nhận sai, thái độ rất chân thành.

Viết suốt hai năm trời, chưa từng nhận được hồi âm, tôi cứ tưởng hắn không nhận được, ai ngờ là cố tình không trả lời.

Người đàn ông đó nhìn tôi mất bình tĩnh đầy thỏa mãn, ánh mắt khinh thường, giọng nhàn nhạt.

“Không chỉ nhận được hết, tôi còn đưa hết cho anh em tôi đọc rồi đấy.”

“Nói thật, cô viết cũng hay đấy, nếu không sợ bố mẹ phát hiện thì tôi đã in mấy trăm lá thư xin lỗi đó phát cho người ta đọc rồi.”

Trong lòng tôi dâng lên một trận buồn nôn, nếu sớm biết bộ mặt thật của Giang Lệnh Viễn, tôi đã không ngu ngốc thích hắn tận mười năm.

Thấy vẻ mặt đắc ý của hắn, tôi lập tức quay người bỏ đi.

2

Nhưng hắn lại bất ngờ túm lấy tay tôi, giọng đầy mất kiên nhẫn.

“Chuyện qua rồi còn giận dỗi cái gì? Tôi chẳng phải đến đón cô rồi đây à.”

“Ngày mai là lễ đính hôn của chúng ta, bố mẹ vẫn tưởng cô đi du học ở Luân Đôn, về rồi nhớ đừng lỡ lời.”

“Người cô đen như vậy, lý do tôi nghĩ sẵn rồi, cứ bảo là giữa đường ghé Brazil, quên bôi kem chống nắng.”

Giọng hắn mang đầy đe dọa, từng chữ như lời cảnh cáo.

“Nếu cô dám nói sai một câu, hoặc trước mặt bố mẹ nói xấu Tang Ninh, thì đừng trách tôi không nể tình mười năm!”

Da thịt bị hắn chạm vào khiến tôi nổi hết gai ốc, tôi cố sức giằng ra.

“Buông ra! Giang Lệnh Viễn, anh dựa vào đâu mà nghĩ tôi vẫn muốn về với anh?”

Hắn cười khẩy, giữa đôi mày toàn là vẻ ghét bỏ.

“Hừ, ba năm không gặp, cô cũng học được trò mèo vờn chuột này rồi cơ đấy.”

“Chỉ tiếc là tôi ghét nhất ai giở trò này trước mặt tôi!”

Hắn còn định nói tiếp, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại trên cổ tay tôi, nhíu mày.

“Cái vòng nhựa rách nát này ở đâu ra thế? Vân Nhiễm, cái vòng tay tôi tặng cô đâu?”

Tôi theo phản xạ cúi đầu nhìn cổ tay, vẻ mặt thoáng sững lại.

Tay tôi đang đeo chiếc vòng ngọc phỉ thúy băng chủng chồng tôi tặng vào ngày cưới.

Còn cái vòng bạc Giang Lệnh Viễn từng tặng tôi năm mười tám tuổi, tôi đã sớm ném đâu mất rồi, chắc giờ nằm trong bãi rác nào đó.

Nghĩ đến đây, tôi nhướng mắt nhìn hắn, hờ hững đáp.

“Anh nói cái vòng tay rách đó à? Tôi vứt lâu rồi.”

Trong mắt Giang Lệnh Viễn lóe lên lửa giận, hắn bất ngờ giật chiếc vòng ngọc trên tay tôi xuống, đập mạnh xuống đất vỡ tan tành.

Mặt tôi tái đi, lập tức nhào tới nhặt từng mảnh ngọc, ánh mắt không thể tin nổi.

“Giang Lệnh Viễn, anh điên rồi à?”

Hắn nhướng mày, giọng độc địa.

“Cô chẳng phải muốn chọc tôi tức chết sao? Đây là cái giá của việc không biết điều.”

Nói xong, hắn phất tay ra hiệu cho vệ sĩ phía sau.

“Trói cô ta lại, đưa lên máy bay.”

Lúc này không có ai, tôi lập tức bỏ chạy, nhưng cuối cùng vẫn bị vệ sĩ bao vây bắt lại.

“Bảo họ thả tôi ra! Tôi…”

Chưa kịp nói hết câu, đã bị người ta bịt miệng, trước lúc ngất đi, tiếng gầm rú của máy bay riêng ngày càng rõ.

Lúc tỉnh lại, tôi đã về nước.

Khung cảnh quen thuộc trước mắt là căn phòng của tôi trong nhà họ Giang, nơi tôi đã sống suốt mười năm từ khi bố mẹ qua đời lúc tôi mười hai tuổi và được gia đình họ Giang nhận nuôi.

Đúng lúc ấy, mẹ Giang bước vào, ngồi xuống mép giường, ánh mắt đầy thương xót.

“Tiểu Nhiễm, con nói thật với mẹ đi, lúc trước con không nói không rằng bỏ sang Luân Đôn, có phải là vì con bé Hạ Tang Ninh đó không?”

Thấy tôi im lặng, bà càng chắc chắn với suy đoán của mình, giọng đầy phẫn nộ.

“Mẹ biết ngay cái con nhỏ đó không phải loại tốt lành gì!”

“Con gái mẹ đáng thương quá, bị tổn thương tình cảm phải ra nước ngoài chữa lành, còn bị nắng làm đen sạm hết cả người.”

“Nó không giỏi dụ đàn ông sao? Ở Ấn Độ có vẻ hợp với nó đấy, mẹ sẽ tìm người quăng nó sang đó!”

Tôi vừa định ngăn bà lại thì “rầm” một tiếng, cửa bị đạp tung.

Mẹ Giang hoảng sợ rời đi ngay, còn Giang Lệnh Viễn nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.

“Vân Nhiễm, cái miệng cô không biết ngậm lại thì chết à?”

“Tôi không nói gì cả, tin hay không tùy anh.”

Tôi quay mặt đi, chẳng buồn nhìn hắn thêm nữa.

Nhưng Giang Lệnh Viễn càng như phát điên, mắt đỏ ngầu, không nói không rằng bế bổng tôi lên rồi đi thẳng ra ngoài.

“Thả tôi xuống! Anh định đưa tôi đi đâu hả?!”

Hắn thô bạo ném tôi vào xe, mặc cho tôi đập đầu vào khung cửa, rồi đạp mạnh chân ga.

3

“Thay vì để cô xúi mẹ tôi ném Tang Ninh sang Ấn Độ, chi bằng sớm đưa cô vào lớp học chăm sóc trẻ, học thêm được ngày nào hay ngày đó.”

Trước cửa trung tâm huấn luyện, Hạ Tang Ninh đã đợi từ lâu.

Cô ta đôi mắt long lanh đầy dịu dàng, làm nũng nói.

“Anh Viễn à, chị ấy là người cao quý thế kia, sao có thể để chị ấy làm mấy việc thế này chứ.”

“Hơn nữa em chỉ mới trễ một ngày, đâu chắc chắn là mang thai đâu.”

Giang Lệnh Viễn hừ lạnh một tiếng, liếc tôi đầy khinh bỉ.

“Cao quý cái gì mà cao quý, nếu không phải năm đó được bố mẹ tôi nhận nuôi, thì chắc giờ đến làm lao công cũng không đủ tiêu chuẩn!”

Tôi siết chặt tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cặp chó má trước mặt, cất giọng u ám.

“Giang Lệnh Viễn, anh thực sự tự tin vậy sao?”

“A, ánh mắt của chị ấy làm em sợ quá.”

Tang Ninh giả vờ sợ hãi, nép chặt vào ngực hắn.

Giang Lệnh Viễn lập tức sa sầm mặt, quay sang ra lệnh với cô giáo phụ trách lớp học.

“Trong một ngày, nếu cô ta không học xong hết kiến thức chăm con, tôi sẽ rút vốn.”

Người phụ nữ kia lén giấu một cây gậy điện sau lưng, mặt mày nịnh nọt.

“Giám đốc Giang yên tâm, tôi dạy là nhanh nhất đấy.”

Tang Ninh chu môi chỉ vào con búp bê đang nằm dưới đất, không hài lòng nói.

“Chơi với búp bê thì có ích gì chứ, sao mà giống thật được.”

“Anh Viễn à, em thấy ít nhất cũng phải dùng cái gì đó sống động hơn mới ra cảm giác chứ.”

Cô giáo tranh lời, cười toe toét.

“Nhà tôi đang có một con heo đấy, để tôi bảo chồng tôi mang đến, để nó đóng vai đứa trẻ là hợp nhất.”

Tôi kinh hãi lùi lại một bước, cổ họng nghẹn lại, ngước mắt nhìn Giang Lệnh Viễn.

“Sao? Muốn tôi tha cho cô à?”

Hắn bỗng nhiên tiến sát lại gần, cúi người nói khẽ bên tai tôi.

“Lần này coi như cho cô một bài học, xem cô có còn dám vứt mấy thứ tôi tặng nữa không.”

Tôi giơ tay định tát hắn nhưng bị hắn chụp lấy cổ tay, rồi thô bạo đẩy tôi vào trong phòng.

Tối đó hắn quay lại đón, nơi huấn luyện đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Vì da tôi vốn đã đen, nên vết tím do bị điện giật không quá rõ.

Cô giáo huấn luyện đẩy tôi tới trước mặt hắn, sốt sắng đòi tôi trình bày kết quả sau một ngày học.

Giang Lệnh Viễn xua tay bảo cô ta cút, trầm giọng hỏi.

“Vân Nhiễm, biết sai chưa?”

Trong mắt tôi đầy căm hận, khi hắn đưa tay kéo tôi, tôi bật lên một tiếng đau không kìm được.

Ba xương sườn của tôi đã bị con heo kia giẫm gãy, để đứng đây đã là nhờ cắn răng chịu đựng.

Giang Lệnh Viễn khựng lại, lần hiếm hoi lộ ra vẻ hoảng.

“Sao vậy?”

Tôi nghiến răng, từng chữ đều đầy căm tức.

“Liên… quan… gì… tới… anh!”

Sắc mặt hắn chợt trầm xuống, giọng lạnh như băng.

“Xem ra cô vẫn chưa rút được bài học gì.”

“Qua ngày mai, tôi sẽ cho cô sang Ấn Độ một năm, học cách làm vợ làm mẹ cho tử tế.”

“Một năm sau trở về, vừa đúng lúc Tang Ninh cũng sinh con xong.”

Tôi giận đến mức toàn thân run rẩy, hắn lại vứt cho tôi một bộ váy dạ hội màu xanh lá chói mắt.

“Đây là đồ đặt may riêng cho cô đấy, Tang Ninh nói da cô đen nên mặc màu xanh huỳnh quang là nổi bật nhất.”

Hắn bóp nhẹ cổ áo, lạnh lùng ra lệnh.

“Lễ đính hôn ngày mai tôi sẽ rút ngắn quy trình, lên sân khấu phát biểu một câu rồi đi luôn, mấy phần còn lại để cô lo.”

“Tôi còn phải đến lễ đường cưới Tang Ninh. Cô ấy đang mang thai, tôi không thể để cô ấy chịu thiệt. Cô có gì, cô ấy cũng phải có!”

“Xong hết mọi việc, tôi sẽ về làm thủ tục đăng ký kết hôn với cô.”

Tôi đứng ngẩn tại chỗ, đầu óc như bị ai đập mạnh, trống rỗng.

Thấy tôi đờ người, tâm trạng hắn càng vui, liếc tôi đầy đắc ý, chờ đợi phản ứng.

Tôi khó khăn nuốt nước bọt.

“Chuyện này… là phạm tội tảo hôn đấy.”

Nhưng hắn lại cười phá lên như nghe chuyện nực cười nhất đời, tưởng tôi đang dọa hắn.

“Đám cưới với Tang Ninh chỉ là hình thức thôi, sao gọi là tảo hôn được?”

Tôi ngước mắt nhìn hắn, ánh nhìn bình tĩnh mà sắc lạnh.

“Tôi nói… người phạm tội là tôi.”