Chương 1

Cập nhật: 3 ngày trước

1.

Khi những bình luận trôi nổi ấy xuất hiện trước mắt tôi.

Tôi cứ tưởng mình đau lòng quá độ nên sinh ra ảo giác

Nhưng chúng vẫn tiếp tục hiện lên:

[Nếu bây giờ nữ chính lên sân thượng, sẽ biết nam chính vốn chưa hề chết.]

[Nữ chính vì anh ta mà hai ngày nay gần như không ăn gì, đến đi lại cũng khó khăn, còn đòi lên sân thượng?]

Tôi lê từng bước nặng trĩu như đổ chì.

Hướng về phía sân thượng mà đi.

Chỉ còn vài bậc thang cuối cùng.

Tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc đến mức không thể quen hơn, mang theo chút giễu cợt:

“Đám tang của tôi vẫn chưa kết thúc à?”

Giọng nói phát ra từ điện thoại của Lục Phong, người anh em thân thiết của Bùi Yến.

“Chưa đâu, anh Yến.”

“Còn Trì Duệ thì sao? Cô ấy có phát hiện gì không?”

Lục Phong đáp: “Không thể phát hiện được đâu, chị dâu bận lo liệu mọi thứ, hôm qua còn suýt ngất vì quá đau lòng, chắc giờ vẫn đang khóc trong phòng.”

Bùi Yến thản nhiên: “Cậu thay tôi an ủi cô ấy nhiều vào.”

Bên cạnh, một người bạn khác là Tống Duy ThanhThanh  lại tiếp lời:

“Nhưng mà anh Yến, lần này anh thật sự động lòng với con chim nhỏ kia à? Giả chết chạy sang tận Anh theo đuổi nó, còn bắt bọn tôi diễn kịch với anh.”

Hóa ra, tất cả những gì mấy bình luận kia nói đều là thật.

Tôi siết chặt tay vịn cầu thang,

Từng tế bào trong cơ thể run lên bần bật.

Tôi nghe thấy Bùi Yến nói:

“Cậu đừng lo tôi có động lòng hay không, cứ giúp tôi giấu cô ấy là được rồi.”

Lục Phong hỏi: “Thế anh vẫn định cưới à?”

“Cưới chứ. Đợi tôi quay về, đám cưới vẫn sẽ tổ chức như thường. Nhưng trước khi cưới,

phải để tôi điên cuồng vì tình yêu một lần chứ, đúng không?”

“Ờ, nghe cũng đúng.”

“Sau khi kết hôn thì chỉ có thể xoay quanh một người thôi, không còn cơ hội nữa rồi, haha.”

Ba người họ cười phá lên như đã có giao ước ngầm với nhau.

Máu tôi như bị đông lại thành băng.

Lạnh đến thấu tim, khiến người ta run rẩy không thôi.

Tôi từng cầu nguyện vô số lần rằng Bùi Yến vẫn còn sống.

Nhưng chưa từng nghĩ, lại còn sống theo cách này.

2.

[Nữ chính đã thấy được sự thật rồi a a a, mong cô ấy kịp thời tỉnh ngộ!]

[Mau ra ngoài xé xác tra nam đi!!!]

Nhưng tôi không lập tức xông ra vạch trần tất cả.

Tôi quay người,

Lặng lẽ đi xuống lầu.

Nôn khan một trận trong nhà vệ sinh xong,

Tôi nhìn người phụ nữ trong gương.

Mấy ngày mấy đêm không chợp mắt, đôi mắt đỏ au, tiều tụy không thể tả.

Tôi vốc nước lên vỗ mặt,

Rồi dùng khăn lau sạch vệt nước mắt.

[Quả nhiên, nữ chính biết sự thật rồi mà vẫn chọn cách âm thầm chịu đựng, tức chết mất!]

[Phải đó, nữ chính quá yêu anh ta, chắc là nghe thấy nam chính nói sẽ quay về cưới mình nên mới nhẫn nhịn như vậy]

[Tôi thì thấy nữ chính không muốn vạch trần quá sớm, chắc là đang ủ mưu cho cú phản đòn lớn]

Tôi bước ra khỏi phòng.

Lục Phong đưa tôi hai tờ khăn giấy,

Ngoài mặt đầy vẻ quan tâm:

“Chị dâu đừng đau lòng nữa, anh Yến ở trên trời có linh thiêng, chắc chắn không muốn thấy chị như vậy đâu.”

Tôi ngẩng đầu nhìn gương mặt giả vờ nặng nề của hắn ta.

“Tôi hỏi này, cậu có nghĩ Bùi Yến chưa chết không?”

3.

Lục Phong khựng lại nửa giây,

Rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:

“Sao… sao lại như vậy được, quần áo và giày của anh Yến đều đã được vớt lên rồi, chị dâu cũng thấy mà.”

Một tuần trước.

Bùi Yến lái xe lao xuống sông giữa nửa đêm.

Cảnh sát suy đoán, anh ta bị dòng nước xiết cuốn đi trong lúc cố thoát khỏi xe.

Tôi thức trắng bên bờ sông suốt đêm.

Đội cứu hộ tìm kiếm nhiều ngày trời, chỉ vớt được áo khoác và giày của anh ta.

Tôi đau lòng đến suýt ngất.

Hôm nay vốn là ngày tổ chức đám cưới của chúng tôi.

Tôi ôm bức ảnh chụp chung, khóc đến mức đầu muốn nổ tung.

Giờ thì lại nói cho tôi biết.

Tất cả chỉ là màn kịch do anh ta dựng lên.

Nỗi đau của tôi từ đầu đến cuối chẳng qua chỉ là một trò cười.

[Nam chính học điều gì hay chả học, lại đi học nuôi “chim hoàng yến”, chán ghê.]

[Tôi cũng thấy vậy, mới đầu tưởng truyện ngọt sâu răng, ai ngờ giữa chừng bị nhét cả nắm rác vào mồm.]

[Nữ chính là đại tiểu thư rạng rỡ xinh đẹp của giới quyền quý thủ đô, anh ta không cần thì để tôi, tôi lấy ngay!]

Sự khó chịu trong lòng cùng cơn đau dạ dày đang trào lên.

Nhờ những dòng bình luận an ủi và khen ngợi này mà được xoa dịu phần nào.

Lục Phong lại nói:

“Chị dâu đừng nghĩ lung tung nữa, nếu anh Yến thấy được, chắc sẽ đau lòng lắm đó.”

Đau lòng sao…

Hai chữ này thật mỉa mai.

Buổi sáng tôi còn cảm ơn hắn ta đã giúp tôi lo liệu hậu sự cho Bùi Yến,

Thì ra chẳng qua là một lũ cá mè một lứa.

4.

Dựa theo gợi ý của mấy bình luận kia.

Tôi tìm được tài khoản Douyin của “chim hoàng yến” của Bùi Yến.

Mới phát hiện ra, cô ta từng nhiều lần xuất hiện ngay trước mặt tôi.

Là một hot girl nhỏ trực thuộc công ty truyền thông của Bùi Yến, tên là Tống Trân Trân.

Tài khoản của cô ta có tên là: “Đa Bùi Bùi Trân Trân”.

Video mới nhất là cảnh đường phố Luân Đôn, hai tay nắm chặt lấy nhau, ôm nhau đầy mệt mỏi sau hành trình dài.

Nốt ruồi nhỏ ở kẽ tay người đàn ông, tôi quen đến không thể quen hơn.

Phần mô tả viết:

“Những năm tháng yêu trong sáng nhất, anh ấy đã bỏ lại cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, vượt hơn mười nghìn cây số để tìm tôi. Cơn gió nhớ nhung của anh cuối cùng cũng thổi từ thành phố A đến tận Luân Đôn.”

Video rất hot, bình luận phía dưới không ngớt những lời cảm thán về tình yêu tuyệt đẹp này:

“Chim hoàng yến trốn, tổng tài đuổi theo, tiểu thuyết hóa thành hiện thực rồi a a a!”

“Tình tiết này tôi quen lắm, người kim chủ yêu thật ra là chị đấy, còn vị hôn thê chỉ là cái cớ để thúc đẩy anh ấy theo đuổi chị thôi~”

“Người si tình toàn sinh ra trong nhà giàu. Xin link kim chủ đi màaaa~”

Mấy bình luận kia lại tiếp tục phàn nàn:

[Mấy cái bình luận này toàn giả tạo, đây đâu phải truyện “chim hoàng yến”, rõ ràng là truyện tiểu tam đấy chứ!]

[Còn ” bỏ lại hôn thê môn đăng hộ đối” cơ, haha, đúng là biết tô son trát phấn cho tra nam! Đối tượng liên hôn trước kia của nữ chính thân yêu rõ là phản diện trong truyện!]

5.

Đúng, tôi và Bùi Yến không phải là liên hôn.

Gặp anh ta lần đầu là hồi cấp ba.

Khi ấy, ba mẹ tôi đã sớm chọn xong người để tôi liên hôn, chính là thiếu gia nhà họ Hoắc ở thủ đô, Hoắc Tranh.

Nhưng tôi không muốn gả cho anh.

Ba mẹ tôi lấy nhau cũng vì lợi ích.

Từ nhỏ tôi đã nhìn họ ngoài mặt ân ái, sau lưng lại dẫn người tình riêng về nhà.

Hiếm hoi lắm mới thấy họ ở bên nhau thì cũng toàn là cãi vã, chỉ trích nhau không dứt.

Tôi chán ngấy kiểu quan hệ gia đình giả dối, mục ruỗng đó.

Nên tôi rất bài xích chuyện liên hôn.

Năm lớp 11, Bùi Yến ngồi ngay phía sau tôi.

Khi tôi đang ở thời kỳ tăm tối nhất, anh ta lại như chú chó con vui vẻ, vẫy đuôi mà đến gần tôi.

Tôi chấp nhận lời tỏ tình của anh ta cũng là chuyện thuận theo tự nhiên.

Chúng tôi bắt đầu từ bộ đồng phục cho đến sau này là váy cưới.

Thời gian trước còn cùng nhau về trường cũ diễn giảng, là cặp đôi khiến ai cũng ngưỡng mộ.

Mọi người đều nói chúng tôi là cặp đôi trong tiểu thuyết học đường bước ra đời thực.

Tôi đắm chìm trong những lời tán dương ấy, tưởng rằng mình đã tìm được tình yêu đích thực.

Nào ngờ người mà tôi tin tưởng nhất lại lén nuôi “chim hoàng yến” từ lúc nào không biết.

Trong video, cô gái kia ngọt ngào gọi anh ta là “ông xã”,

Còn đăng mấy video kiểu “cuộc sống hàng ngày bên kim chủ”, cư dân mạng ào ào đòi cô ta cập nhật tiếp.

Bùi Yến ôm cô ta, cùng quay mấy điệu nhảy đang thịnh hành.

Tuy không lộ mặt, nhưng tôi nhìn là biết, anh ta rất hưởng thụ.

Những chuyến công tác của anh ta, lần nào cũng dẫn theo cô gái đó.

Nhiều đêm tôi tưởng anh ta đang tăng ca, thật ra anh ta đang ở bên một người con gái khác.

Có lần tôi bảo anh ta đừng vất vả thế nữa,

Anh ta lại nói:

“Anh muốn khiến ba mẹ em nhìn anh bằng con mắt khác, cũng muốn kiếm nhiều tiền hơn, cho em một đám cưới khiến người người ngưỡng mộ.”

Năm phút trước khi “gặp chuyện”, Bùi Yến còn nhắn cho tôi một tin:

“Dù có chuyện gì xảy ra, Bùi Yến cũng sẽ mãi mãi yêu em.”

Mỗi lần đọc lại tin ấy, tôi đều khóc.

Thế mà tất cả đều như bong bóng xà phòng bị bóp vỡ tan tành.

[Ngay cả lý do sau khi giả chết sống lại nam chính cũng nghĩ sẵn rồi, nào là bị cuốn xuống hạ lưu rồi được một nhà dân vớt lên, mất trí nhớ này nọ.]

[Quan trọng là nữ chính còn tin mới hay! Sau đó còn gả cho hắn, rồi bắt đầu một đời đau khổ, cuối cùng chết trong sự dày vò tha thứ lặp đi lặp lại. Giờ này vẫn còn mấy mụ tác giả đi theo mô típ ngược thân cổ lỗ sĩ này hả!!]

[Mà bây giờ cốt truyện lại rẽ sang hướng khác rồi nè, nữ chính biết sự thật từ trước rồi, mong là cô ấy đừng dẫm lên vết xe đổ nữa!]

6.

Tôi xuống tầng.

Mẹ Bùi đang ngồi trên sofa phòng khách, vừa thấy tôi đã trừng mắt đỏ hoe vì khóc:

“Nếu không phải cô giục con tôi về, nó đã không lái xe ngã xuống sông. Cô là tội đồ hại chết con trai tôi!”

Lúc ấy Bùi Yến đang công tác ở xa.

Hôm sau tai nạn là ngày chúng tôi hẹn đi thử váy cưới.

Đường tối, anh ta lái xe lao xuống sông.

Vừa nghe tin anh ta chết, tôi cố nén đau thương an ủi mẹ Bùi.

Vậy mà bà ta lại đẩy tôi ra: “Cô là con sao chổi, chính cô đã hại chết con trai tôi!”

[Gái có phúc giả chi nhà vô phúc, tranh thủ chưa cưới nữ chính mau chạy đi!]

[Cô ấy sẽ không chạy đâu, mấy hôm trước mẹ nam chính còn chửi cô ấy là sao quả tạ khắc chết con trai mụ ta, cô ấy còn tự trách mình, gánh hết mọi trách nhiệm, bị mụ già đó ngược đãi thôi rồi, sau lại đến lượt nam chính giả chết trở về tiếp tục ngược.]

Tôi và mẹ Bùi vốn đã không hợp tính.

Trước khi xảy ra chuyện, Bùi Yến từng hứa với tôi là sau khi cưới sẽ không sống chung với bà ta.

Chỉ là mấy ngày nay, vì áy náy, tôi để mặc bà ta trút giận lên mình.

Nhưng giờ phút này, nhìn bà ta ôm ảnh chân dung trắng đen của Bùi Yến mà khóc,

Tôi lại thấy giống như một trò hề.

Không hiểu sao, tôi bỗng bật cười thành tiếng.

Bà ta lập tức nổi giận đùng đùng: “Cô cười cái gì?”

Đứng dậy định xông tới tát tôi.

Tống Duy Thanh vội vàng chạy đến can: “Bác gái bớt giận ạ, chị dâu vì đau lòng quá nên thần trí hơi rối loạn, bác đừng chấp chị ấy.”

Lục Phong cũng nói: “Chị dâu, chị xin lỗi bác gái đi.”

Tôi chậm rãi bước đến trước mặt mẹ Bùi.

Bà ta tưởng tôi lại định dỗ bà ta, liền quay mặt đi đầy chán ghét.

“Cô nói gì tôi cũng không tha thứ đâu. Cô với con trai tôi chỉ mới đính hôn, đừng mơ lấy được một xu gia sản.”

Nhưng tôi chỉ cúi người,

Khẽ nói bên tai bà ta:

“Con bà chết là đáng, bà cũng già rồi, bao giờ mới theo nó xuống suối vàng đây?”

Bà ta tức đến ôm ngực, ngã thẳng ra sofa.

[Há há há mụ già bị chọc tức chết rồi, tôi ủng hộ nữ chính hết mình, dám chống lại cô ấy thử xem!]

[Quá đã quá đã, nữ chính cuối cùng cũng không chịu đựng nữa rồi!]

[Chỉ mong nữ chính thật sự tỉnh ngộ, sợ sau này nam chính quay lại cô ấy lại mềm lòng thì khổ…]

Mắt tôi rưng rưng:

“Nếu bác gái ghét cháu đến vậy, thì cháu chỉ còn cách rời khỏi nhà họ Bùi thôi.”

“Chị dâu đừng nói lời giận dỗi mà.”

Tôi: “Đừng khuyên nữa, tôi ở lại đây, bà ấy chỉ càng đau lòng thêm. Tôi đã quyết định sẽ dọn ra rồi.”

Lục Phong và Tống Duy Thanh nhìn nhau, rõ ràng tình hình này nằm ngoài dự tính của họ.

Lục Phong đi vào góc, nhắn tin cho Bùi Yến.