Chương 1
Cập nhật: 1 tuần trước
1.
Lần đầu tôi gặp em gái là vào ngày khai giảng đại học.
Tôi năm ba, em ấy năm nhất.
Ba tôi đích thân đưa em nhập học, lái chiếc Rolls-Royce bản kéo dài, vừa vào cổng trường đã chói mắt không biết bao nhiêu người.
Thân xe màu đen ánh kim dưới nắng như một viên bảo thạch rực rỡ.
Còn bắt mắt hơn cả chiếc xe là ngoại hình nho nhã của ba tôi, vẻ đẹp cao quý kiều diễm của em gái, và phu nhân nhà họ Giang, người phụ nữ đeo đầy trang sức, toát lên khí chất quyền quý.
“Đó là Giang Thịnh Hạ kìa! Xinh thật đấy!”
“Tiếc là chẳng học hành gì ra hồn, ba cô ta phải tài trợ cho trường một phòng thí nghiệm sinh học mới nhét được vào.”
“Sinh ra đã ngậm thìa vàng, cần gì cố gắng? Xuất phát điểm của cô ta đã là điểm kết thúc mà bao người cả đời cũng không với tới được.”
…
“Ngữ Băng, cậu đứng ngẩn ra đó làm gì? Không phải cậu là người đón tiếp à?” Bạn cùng lớp huých nhẹ vào tay tôi.
Tôi hoàn hồn, điều chỉnh lại cảm xúc, cầm danh sách sinh viên mới, nở nụ cười đi về phía ba người nhà họ Giang.
Ba tôi đã nhìn thấy tôi từ trước, chỉ liếc nhạt một cái, ánh mắt dừng chưa tới một giây, như thể chẳng quen biết.
Lúc này đây, ông ta lại nhìn tôi, nhưng khóe mắt khẽ giật mạnh.
Hừ, sợ tôi gọi ông là ba trước mặt người nhà sao?
“Chào bạn Giang Thịnh Hạ, mình là Ninh Ngữ Băng, học cùng ngành, hiện đang năm ba, hôm nay mình phụ trách tiếp đón bạn.”
Tôi đứng trước mặt em gái, đưa tay phải ra.
Em nhìn tôi, thần sắc kiêu kỳ, đầy dò xét. Vài giây sau mới khẽ chạm đầu ngón tay vào tay tôi, xem như cho tôi chút thể diện.
Tôi hơi nhướng mày, rồi quay sang ba tôi và “dì Giang”, cười tươi:
“Chào chú, chào dì. Để cháu đưa mọi người lên phòng ký túc trước, mình sắp xếp hành lý đã nhé.”
Suốt quá trình sau đó, cả Giang Thịnh Hạ lẫn ba mẹ cô ta đều chỉ đứng xem, còn việc khuân vác, sắp xếp giường, nộp học phí… là chuyện của người giúp việc.
Tôi ngoài việc làm người chỉ dẫn, thỉnh thoảng cũng phụ giúp chút đỉnh.
Ba bạn cùng phòng khác lúc đầu còn gượng gạo nép ở góc phòng nhìn cảnh nhà họ Giang “trình diễn khí phái”, sau cùng dứt khoát đi luôn ra ngoài.
Đợi đến khi mọi việc xong xuôi, Giang Thịnh Hạ hất cằm ra lệnh:
“Ê, cô kia! Cho tôi wechat đi. Sau này có việc cô chạy vặt cho tôi.”
Tôi ngạc nhiên vì từ “Ê” đó, lại càng bất ngờ vì kiểu tùy tiện sai khiến người khác như osin. Tôi liếc nhìn ba tôi, đây là cách mà nhà họ Giang dạy con sao?
Tôi đưa mã QR cho em ấy, vẫn mỉm cười đáp:
“Bạn Giang, mình tên là Ninh Ngữ Băng, không phải là ‘Ê’. Có thể gọi mình là ‘chị Ngữ Băng’. Có gì chưa hiểu thì cứ hỏi mình, nhưng việc của bạn, bạn nên tự làm. Không ai có nghĩa vụ chạy vặt cho bạn đâu.”
Cô ta hừ lạnh một tiếng, trợn mắt nhìn tôi, lẩm bẩm:
“Không biết điều! Chỉ hơn hai khóa thôi mà tưởng giỏi lắm chắc!”
“Tôi chẳng giỏi gì đâu.” Tôi đè nén cơn giận, nhẹ nhàng đáp, “Chỉ là thủ khoa khối Tự nhiên cấp tỉnh, vào trường này chẳng cần ai tài trợ. Còn hiện tại là Chủ tịch Hội sinh viên. Chỉ vậy thôi.”
Giang Thịnh Hạ trừng mắt định quát thì ba tôi lên tiếng: “Thịnh Hạ!”
Giọng ông trầm, nhưng mang theo áp lực của người từng ngồi ở vị trí cao lâu năm, không giận mà vẫn khiến người khác rùng mình.
2.
Tôi là con ngoài giá thú.
Ba họ Giang, tôi họ Ninh, tôi theo họ mẹ.
Mẹ tôi không phải “tiểu tam”, mà là người bị ba tôi phụ bạc.
Khi ấy, mẹ đã mang thai tôi, hai nhà cũng đang chuẩn bị chuyện cưới xin, thì ba tôi bỗng bị một thiên kim tiểu thư nhà giàu để mắt tới.
Tư tưởng “đánh cược” nổi lên, ông ta lập tức vứt bỏ mẹ tôi, chạy theo cô tiểu thư kia.
Ba tôi đẹp trai, dẻo miệng, giỏi lấy lòng người, cuối cùng cũng tranh được vị trí bên cạnh thiên kim nhà giàu.
Từ đó, ông ta đổi đời.
Nhờ vợ là Giang phu nhân nâng đỡ, chỉ mười năm sau, từ một sinh viên ngành Sư phạm tầm thường, ba tôi lên làm tổng giám đốc công ty dược “Ái X”.
Còn mẹ tôi? Một giáo viên dạy Hóa cấp ba.
Năm đó mang thai ngoài ý muốn, bị bỏ rơi, chịu bao dị nghị. Sau này, bà một mình vất vả nuôi tôi lớn, chẳng còn tâm trí hay lòng tin để tái hôn nữa.
Ba tôi chỉ xuất hiện lại trong đời tôi năm tôi học lớp 11, nói muốn bù đắp, hứa mỗi tháng gửi mười vạn.
Mẹ tôi không từ chối. Nhưng bà bảo, chuyển thẳng vào tài khoản tôi.
3
Ban đêm, ba tôi gọi điện cho tôi.
Ông nói:
“Chuyện ban ngày để con chê cười rồi, Thịnh Hạ bị mẹ nó chiều hư thành bệnh công chúa, con đừng để bụng.”
Ông lại nói:
“Khi nào con làm Chủ tịch Hội sinh viên vậy? Sao không nói cho ba? Để ba mừng cho con.”
Ông còn nói:
“Tiền có đủ xài không? Không đủ thì cứ nói với ba.”
Rồi ông lại nói:
“Thịnh Hạ từ nhỏ không thích học, các con cùng ngành, nếu có cơ hội thì chỉ bảo cho con bé một chút.”
…
Tôi có thể nói gì?
Những lời đó của ba tôi có gài bẫy hay không, đáp án thế nào mới là đúng tuyệt đối, nên tránh xa hay nên giúp đỡ, chỉ có ông mới biết.
Vì vậy, tôi nói:
“Trong khả năng của con, nếu trùng hợp thì con sẽ cố gắng.”
Ông hài lòng cúp máy.
Tôi mở WeChat, công chúa nhà họ Giang từ chiều tối đã gửi cho tôi mấy tin nhắn thoại:
“Trạng nguyên tỉnh thì giỏi lắm hả? Chủ tịch Hội sinh viên thì oai lắm hả? Hừ! Nếu tôi chịu bỏ ra 1 triệu, cô – cái Chủ tịch này – cũng phải ngoan ngoãn cuốn xéo!”
“Cái đầu cô có bị úng nước không đấy? Dám làm tôi mất mặt trước ba mẹ tôi, khiến tôi bị…”
Câu sau còn chưa nói hết, tôi đoán chắc là bị ba mẹ mắng rồi.
“Nếu bây giờ cô bò tới đây quỳ xuống xin lỗi, tôi có thể suy nghĩ tha thứ cho cô.”
“Ninh Ngữ Băng, cô đúng là không biết điều! Tôi đã cho cô cơ hội rồi! Cũng không tự soi lại mình học ngành gì! Tôi chỉ cần một câu, là cả đời cô không kiếm nổi việc làm!”
Thật là ngang ngược quá mức!
Không trách khi chia người tiếp tân cho tân sinh viên, dù ai cũng biết cô ta là thiên kim tiểu thư của tập đoàn dược, nhưng không một ai muốn nhận cô ta.
Tôi xoa nhẹ giữa trán, chỉ cảm thấy ba tôi thật đáng thương, rơi trúng một đứa con gái thế này.
“Đại tiểu thư nhà họ Giang, rảnh thì đọc ít sách sử, học cách làm người, đừng để vấp ngã bởi chính mình.” Tôi nói.
“Con tiện nhân! Tao sẽ cho mày biết thế nào là hiện thực!” – cô ta nghiến răng mắng.
4
Tôi gọi cho bạn học cũ của Giang Thịnh Hạ, một cô bé học trên cô ta một khóa.
Trước đây lúc phân công đón tiếp tân sinh viên, cô ấy đã tha thiết khuyên mọi người tuyệt đối đừng nhận “củ khoai nóng” này.
“Lê Lê, cậu hiểu rõ Giang Thịnh Hạ đến mức nào? Có thể kể cho mình nghe chút chuyện về cô ta không?”
“Chị… chị không phải là bị cô ta bắt nạt đấy chứ?” Cô ấy hỏi rất dè dặt, không đợi tôi trả lời đã tuôn ra như trút nước:
“Em từng nói rồi, ai dính tới cô ta là xui xẻo! Cô ta xấu tính thật sự luôn!”
“Hồi đó, cô ta nổi tiếng khắp trường! Trường em vốn không có học sinh côn đồ, từ lúc cô ta tới thì ai cũng biết ‘côn đồ học đường’ viết thế nào!”
“Học hành thì dốt nát, nhưng lúc nào cũng nằm trong top ba lớp – trừ kỳ thi đại học. Bài tập có người làm giúp, thi có người cho chép. Nếu làm sai hay đề bài quá khó? Ăn đòn!”
“Có lần thi gian lận bị giám thị bắt, bị nêu tên phê bình. Chị đoán xem? Hôm sau giáo viên đó bị ném hơn chục quả sầu riêng, phải nhập viện.”
“Người ra tay là mấy tên du côn ngoài xã hội, bị bắt về đồn thì nhất quyết khai là nhìn thầy không vừa mắt, một chữ cũng không nhắc đến Giang Thịnh Hạ.”
“Suốt ba năm cấp ba, ai mà cô ta thích, người đó nhất định phải chia tay bạn gái. Không chia tay? Con trai thì không sao, nhưng bạn gái sẽ gặp chuyện.”
“Ném cặp sách từ lầu xuống, nhét cóc nhái vào hộc bàn, tạt cơm canh vào người khác, ép người ta nhảy xuống hồ bơi, chỉ là mấy trò nhẹ nhàng.”
“Năm lớp 11, cô ta thích một nam sinh lớp em, cậu ấy có bạn gái, cả hai đều không chịu chia tay. Một buổi tối học thêm, cô bạn ấy bị kéo ra công trường…”
Lê Lê nghẹn lời, phải mất một lúc mới tiếp tục được:
“Cô ấy sau đó nằm viện rất lâu, rồi chuyển vào viện tâm thần… Là bạn thân nhất của em. Học giỏi hơn em, là học sinh tiềm năng của Thanh Hoa – Bắc Đại, cuối cùng không thi nổi đại học…”
“Em hận Giang Thịnh Hạ cả đời! Dựa vào nhà có tiền, chuyện gì cũng dám làm!”
…
Tôi cúp máy, bàn tay xoa giữa trán vẫn chưa rời xuống.
5
Nửa tháng sau, tân sinh viên kết thúc huấn luyện quân sự.
Hội sinh viên các khoa rà soát danh sách ứng viên đăng ký làm cán bộ “Ban sự vụ sinh viên”, đồng thời gửi bản sao cho tôi.
Tôi lướt qua một lượt, lại thấy tên Giang Thịnh Hạ.
Cô ta chọn vào Ban học tập của khoa.
Ban này phụ trách tổ chức hội thảo học thuật, buổi chia sẻ kinh nghiệm học tập, thu thập thông tin ngành nghề, phát triển học thuật, tổ chức thi đấu chuyên môn, xét học bổng…
Tôi không tin cô ta hứng thú với những thứ này, càng không tin cô ta sẵn sàng phục vụ bạn học.
Ngón tay tôi gõ lên bảng danh sách mấy cái, không xóa tên cô ta, cũng không gọi điện báo ai.
Ba ngày sau, các khoa lọc danh sách vòng đầu, tên cô ta lại xuất hiện.
Gọi là “nhận rõ hiện thực”, ý chỉ thế này sao?
Nhưng tôi vẫn rất ngạc nhiên, từ buổi họp chuẩn bị chào tân sinh viên đến ngày nhập học, hình tượng của Giang Thịnh Hạ trong mắt người khác không tốt là mấy. Khoa tôi đây là muốn khiêu chiến với củ khoai nóng à?
Chủ tịch Hội sinh viên của khoa – Ái Nguyệt, ở cùng tầng ký túc xá với tôi, cách nhau đúng ba phòng. Tôi đi thẳng sang phòng cô ấy.
“Biết ngay là cậu sẽ qua.” Ái Nguyệt thấy tôi, chẳng hề ngạc nhiên.
Đơn xin gia nhập Hội sinh viên của Giang Thịnh Hạ nằm ngay trên cùng xấp hồ sơ, cô ấy đưa cho tôi.
“Cái này viết hấp dẫn thật đấy! Mình đã bàn với mấy trưởng ban rồi, nhận cô ta vào, lợi nhiều hơn hại. Thiên kim tiểu thư thôi mà, chịu đựng chút là qua.”
Tôi liếc qua bản đăng ký.
Lối hành văn chuẩn văn bản công sở, câu chữ nghiêm túc, chắc là thư ký công ty nhà cô ta viết giúp. Nội dung đại khái:
- Tận dụng tài nguyên gia đình,
- A. Mỗi học kỳ mời chuyên gia đầu ngành hoặc nhà khoa học trong ngành dược về tổ chức hội thảo học thuật, ít nhất 2 lần;
- B. Chia sẻ thông tin tiên tiến, cập nhật về ngành dược trong nội bộ doanh nghiệp;
- C. Mỗi năm tài trợ riêng cho khoa 300 ngàn học bổng, 300 ngàn cho hoạt động Hội sinh viên;
- D. Mỗi kỳ cung cấp không dưới 10 vị trí thực tập cho sinh viên ngành; …
Rõ ràng là chơi tiền thật.
Tôi nhìn Ái Nguyệt, trong mắt cô ấy đầy háo hức.
Tôi hiểu, nếu thực hiện được những điều đó, sẽ trở thành thành tích của cô ấy.
“Tính kỹ rồi hãy quyết, quân tử không đứng dưới tường đổ.” Tôi nói, “Chuyện nhân sự trong khoa, nguyên tắc là tôi không can thiệp.”
Sau đó, tôi chụp lại tờ đơn của Giang Thịnh Hạ, gửi cho ba tôi.
Nửa tiếng sau, ông nhắn lại:
“Hiếm khi nó có chí tiến thủ, cứ để nó rèn luyện đi.”
Câu trả lời nằm trong dự đoán.
Tôi gửi ông tấm hình đó, chỉ là để báo một tiếng.
Cuộc đời mà! Sân khấu càng lớn, thì gây họa càng to.