Chương 1
Cập nhật: 2 tháng trước
Năm 1984, bệnh viện quân khu Lĩnh Nam.
“Ha, đúng là bản lĩnh! Mới cưới vợ không bao lâu đã làm cô ấy đến mức phải nhập viện!”
“Ha ha ha, cậu đừng có bày cái mặt đen ra với tôi. Chuyện này là do vợ cậu gây ra, giờ thì cả khu gia thuộc đều biết ‘chiến tích vẻ vang’ của hai người rồi!”
“Rầm—”
Cánh cửa bị đẩy mạnh phát ra tiếng động lớn.
Đột nhiên, Vệ Thục Phân mở bừng mắt!
Trước mắt là một mảng tường trắng xóa, trên tường còn có dòng chữ đỏ chói ghi năm 1984, trông vô cùng nổi bật.
Cô trợn to mắt, không thể tin nổi, chẳng phải mình đã chết cô độc vì nhồi máu cơ tim trong căn nhà cũ rồi sao? Sao bây giờ lại trọng sinh về 30 năm trước!
Đúng lúc này, một giọng nói trầm khàn, lạnh lùng nhưng đầy từ tính vang lên bên tai:
“Vệ Thục Phân, cô có biết xấu hổ là gì không?”
Cô quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc quân phục màu xanh đứng bên cạnh giường.
Làn da anh ta ngăm đen, dáng người cao lớn, thẳng tắp, đôi mắt sắc lạnh đầy uy nghiêm. Đôi môi mím chặt càng toát lên vẻ nghiêm nghị, áp bức.
Vệ Thục Phân sững sờ: “Tần Quảng Xuyên!?”
Người trước mặt chính là chồng cũ của cô, đại đội trưởng quân khu Lĩnh Nam, Tần Quảng Xuyên!
Thời điểm này, hai người vẫn chưa ly hôn, cô mới theo anh ta đến quân khu được hai tháng.
Quan trọng hơn cả, bà ngoại cô vẫn còn sống!
Lúc này, một bác sĩ quân y mặc áo blouse trắng bước vào phòng, vỗ vai Tần Quảng Xuyên, trêu chọc:
“Khuyên vợ cậu bớt nghịch dại đi. Uống mấy thứ thuốc kích thích đó hại thân lắm, mà tôi thấy cậu cũng chẳng cần dùng đâu…”
Sắc mặt Tần Quảng Xuyên lập tức đen kịt, còn bác sĩ thì nín cười rời đi.
Ký ức như cơn lũ ùa về, Vệ Thục Phân lập tức cảm thấy chột dạ.
Cô nhớ ra rồi! Vì bất mãn với sự lạnh nhạt của Tần Quảng Xuyên, không chịu chạm vào mình, cô đã lén bỏ thuốc vào nước rồi đưa cho anh uống. Đã vậy còn cố tình kích thích: “Anh có phải đàn ông không?”… Kết quả là mất kiểm soát hoàn toàn.
Tần Quảng Xuyên nhìn biểu cảm của cô, mất kiên nhẫn nói: “Tự kiểm điểm lại đi.”
Vệ Thục Phân hoàn hồn, vội vàng xin lỗi: “Quảng Xuyên, em sai rồi…”
Nhưng anh chỉ quay đầu, dứt khoát bỏ đi không chút lưu luyến, như thể đứng cạnh cô thêm một giây cũng cảm thấy khó chịu.
Cửa phòng bệnh vẫn mở, những người đi ngang qua không nhịn được thò đầu vào nhìn, xì xào bàn tán.
“Nghe nói lâu rồi, đội trưởng Tần cưới cô vợ thanh mai trúc mã, trông cũng xinh phết đấy.”
“Xinh cái gì mà xinh? Từ khi Vệ Thục Phân đến đây, nhà đội trưởng Tần có ngày nào yên ổn đâu? Cứ nhìn đôi mắt to tròn hay lúng liếng kia là biết không phải người an phận rồi!”
“Đội trưởng Tần vừa đi kiểm tra bên khoa xét nghiệm, kết quả xác nhận đúng là bị hạ thuốc.
Dùng loại thuốc đó với chồng mình, không sợ sau này mất khả năng sinh con à?”
“Phải đó, tôi còn nghe nói người Đội trưởng Tần thật lòng yêu là Ngô Anh Ngọc bên đoàn văn công. Năm kia về nhà hủy hôn, ai ngờ đến nhà họ Vệ ăn một bữa cơm, chẳng hiểu thế nào lại lăn lộn với Vệ Thục Phân!”
“Vệ Thục Phân sau đó còn nói nếu Đội trưởng Tần không chịu cưới thì cô ta sẽ kiện lên chính ủy! Thế là Đội trưởng Tần mới phải bịt mũi cưới cô ta về!”
Càng nghe, sắc mặt Vệ Thục Phân càng trở nên tái nhợt.
Kiếp trước cô thật sự quá ngu ngốc, làm ra biết bao chuyện sai lầm…
Cô yêu Tần Quảng Xuyên bằng cách khóc lóc, làm loạn, thậm chí dọa tự tử. Kết quả là không chỉ mang tiếng xấu, bị Tần Quảng Xuyên buông tay, mà ngay cả bà ngoại, người thân duy nhất của cô cũng bị liên lụy đến mức chết oan uổng.
Được sống lại một lần nữa, cô nhất định phải sửa sai, học cách yêu thương cho đúng.
Không lâu sau, tiếng xì xào ngoài cửa dần tan, Tần Quảng Xuyên và y tá bước vào phòng bệnh.
Y tá rút kim truyền cho Vệ Thục Phân, rồi quay sang nói với Tần Quảng Xuyên: “Có thể xuất viện rồi, ngày mai đến thay thuốc một lần nữa là được.”
Nhưng Tần Quảng Xuyên mặt không chút biểu cảm, chẳng có vẻ gì là đang nghe.
Vệ Thục Phân thấy hơi lúng túng, vội lên tiếng: “Tôi biết rồi.”
Trên đường về khu gia thuộc, Tần Quảng Xuyên đi đằng trước, Vệ Thục Phân chỉ có thể bước từng bước nhỏ theo sau. Nhưng càng đi, bên trong hai chân cô càng bị ma sát đến đau buốt.
Cô hít sâu một hơi, cố chịu đau, đưa tay kéo lấy tay áo anh: “Quảng Xuyên, xin anh đi chậm một chút…”
Chưa nói dứt lời, người đối diện đã như bị lửa đốt mà hất tay cô ra: “Nếu cô không muốn ly hôn, thì từ nay đừng giở mấy thủ đoạn hèn hạ đó lên người tôi nữa!”
2.
Ly hôn?!
Vệ Thục Phân kinh hoảng sững người, không thể thốt ra nổi một lời.
Tần Quảng Xuyên chẳng thèm liếc nhìn cô, quay đầu đi thẳng về phía ngã rẽ.
Nhìn bóng lưng lạnh lùng của người đàn ông, ngực cô bỗng nghẹn lại.
Anh vẫn giống hệt kiếp trước, rất ghét cô.
Cô lặng lẽ trở về khu gia thuộc. Dưới lầu, mấy chị em quân nhân đang ngồi tụm lại nhặt rau, không khí rôm rả bỗng chốc im bặt khi nhìn thấy cô.
“Chà, con hồ ly phá nhà về rồi kìa.”
Vệ Thục Phân quay đầu nhìn sang, chạm mặt với người vừa nói, đối phương lại hất mặt lườm trắng mắt.
Người này là Tô Doanh vợ của Trung sĩ Dương. Miệng mồm đanh đá, chuyên thích châm chọc người khác. Ngay ngày đầu cô đến khu gia thuộc, cả hai đã cãi nhau một trận.
Nhưng lần này, Vệ Thục Phân nắm chặt tay, giả vờ không nghe thấy, xoay người bước lên lầu.
Tần Quảng Xuyên đã chán ghét cô đến tận cổ, nếu cô lại gây chuyện, anh thật sự có thể đòi ly hôn.
Thấy cô im lặng, Tô Doanh lại càng được đà buông lời chua chát.
“Mấy người nhìn đi, cái dáng lẳng lơ kia kìa.”
“Mấy hôm trước tôi còn thấy cô ta đi chung với tên vô lại chuyên quyến rũ góa phụ Dương Hổ! Ai biết chừng có gì mờ ám thật thì sao?”
“Loại đàn bà thèm đàn ông đến mức phải nhập viện, đúng là làm ô uế cả khu gia thuộc này! Không sợ trời đánh à!”
Lời còn chưa dứt, một chậu nước bất ngờ hất thẳng từ trên xuống, khiến đám người giật nảy mình đứng bật dậy.
Vệ Thục Phân sững sờ, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lên.
Một gương mặt già nua mà quen thuộc khiến mắt cô cay xè.
Bà ngoại!?
Từ tầng hai, bà ngoại ôm chậu nước, trừng mắt nhìn Tô Doanh đang định chửi ầm lên: “Ông trời có đánh thì cũng phải đánh chết loại đàn bà miệng thối như cô trước!”
Nói xong, bà thả chậu, vội vàng xuống lầu đưa Vệ Thục Phân về nhà.
Vừa vào đến cửa, vẻ nghiêm khắc của bà liền biến mất, thay bằng sự ân cần dịu dàng. Bàn tay thô ráp xoa lên khuôn mặt trắng bệch của cô: “Đừng để mấy lời bậy bạ ấy vào lòng. Sao rồi, cơ thể có sao không? Quảng Xuyên sao không đưa cháu về?”
Nghe thấy giọng nói chỉ từng vang lên trong mơ, Vệ Thục Phân suýt nữa bật khóc.
Cô nắm lấy bàn tay khô gầy như vỏ cây của bà, nghẹn ngào nói dối: “Cháu không sao đâu ạ, Quảng Xuyên bận huấn luyện nên cháu tự về.”
Người già trước mặt tóc đã bạc gần hết, nhưng tinh thần vẫn vô cùng minh mẫn.
Bà thở dài, gương mặt đầy lo lắng: “Mới đi có một ngày mà hai đứa đã thành ra thế này, bảo bà sao dám yên tâm về quê.”
Lời trách móc đầy yêu thương khiến tim Vệ Thục Phân nhói đau.
Nhưng rất nhanh, cô lấy lại tinh thần: “Bà yên tâm, từ giờ cháu sẽ không làm ầm lên nữa. Nhất định sẽ nói chuyện tử tế với Quảng Xuyên, sống cho đàng hoàng.”
Kiếp trước, bà ngoại gặp chuyện bất ngờ qua đời, đến phút cuối cô cũng không kịp gặp mặt…
Ông trời thương xót, đã cho cô cơ hội sống lại, đời này, cô nhất định sẽ chăm sóc bà thật tốt!
Nói được làm được. Tối hôm đó, Vệ Thục Phân không còn lười biếng như trước, chủ động xuống bếp.
Cô còn đặc biệt phần cơm cho Tần Quảng Xuyên, hâm nóng lại, ngồi chờ trong phòng khách.
Đêm khuya, bà ngoại đã ngủ say, Vệ Thục Phân vẫn đợi mãi. Đúng lúc cô nghĩ Tần Quảng Xuyên sẽ không về, thì “két” một tiếng, cửa mở ra.
Tần Quảng Xuyên toàn thân mang theo hơi lạnh bước vào nhà, vừa đi vừa cởi chiếc áo đại cán trên người.
Vệ Thục Phân mừng rỡ, vừa nói vừa bước lại gần: “Để em lấy áo cho anh, anh đi ăn cơm đi, em đã hâm nóng rồi—”
Nhưng Tần Quảng Xuyên vung tay tránh ra, đi thẳng vào phòng.
Vệ Thục Phân khựng lại, cổ họng nghẹn ứ vì thất vọng, nhưng cơ thể lại không kiềm được mà lặng lẽ đi theo vào.
Chỉ thấy Tần Quảng Xuyên ôm một chiếc chăn quân màu xanh trên giường, đặt xuống đất: “Từ nay trở đi, chúng ta ngủ riêng.”
Giọng điệu như ra lệnh khiến Vệ Thục Phân nghẹt thở.
Kiếp trước cũng vậy, bắt đầu từ lúc ngủ riêng, cô cứ thế làm ầm lên, cuối cùng thành ra ly hôn…
Không, lần này cô không được như thế nữa.
Tần Quảng Xuyên mặt vẫn lạnh tanh, chuẩn bị sẵn sàng để hứng trận nước mắt và ầm ĩ, nhưng không ngờ lại thấy Vệ Thục Phân chủ động lùi ra cửa, nhỏ giọng nói: “Ban đêm nhiệt độ xuống âm mấy độ, anh nằm đất dễ bị cảm. Anh cứ ngủ trên giường đi, em cũng tiện qua ngủ cùng bà ngoại.”
Nói xong, cô liền vội vã bước ra khỏi phòng, sợ anh sẽ từ chối ý tốt của mình.
Đêm đó trằn trọc khó ngủ.
Sáng sớm, Vệ Thục Phân đến trạm y tế thay thuốc, đến khi về đến khu gia thuộc mới hơn 8 giờ.
Đang đi thì nghe phía trước có người gọi to: “Chị dâu nhà Đội trưởng!”
Vệ Thục Phân ngẩng đầu, liền thấy một gã đàn ông tóc vuốt ngược, dáng đi cà lơ phất phơ tiến tới.
Là tên vô lại nổi tiếng khu này, Dương Hổ!
Gã thường xuyên giúp cha mình mang rau đến bếp ăn. Kiếp trước chỉ vì cô chỉ đường cho gã một lần mà cả đời bị người ta đâm chọc sau lưng!
Sắc mặt Vệ Thục Phân lập tức trầm xuống, đang định coi như không thấy thì Dương Hổ đã bước tới chặn trước mặt, nheo mắt cười: “Chị dâu sao không thèm để ý đến tôi thế? Tán gẫu chút đi, trong khu gia thuộc này, chị là người xinh nhất rồi.”
Câu nói đầy mờ ám khiến người qua đường xì xào bàn tán.
Ánh mắt khó chịu từ mọi phía khiến Vệ Thục Phân thấy vô cùng bối rối, đang định nổi giận thì Dương Hổ đột nhiên khựng lại, gượng gạo cười về phía sau lưng cô: “Đội trưởng Tần? Anh huấn luyện xong rồi à…”
Vệ Thục Phân quay đầu lại, liền đối diện với ánh mắt đen láy của Tần Quảng Xuyên.