Chương 1

Cập nhật: 3 tháng trước

01.

Tôi quay về năm năm tuổi, đúng ngày em gái bị nhận nuôi.

Lần này, em gái tôi, vốn thông minh, lanh lợi lại tỏ ra vô cùng vô lễ, thậm chí còn háo hức hét lên rằng sau này mình sẽ thành người giàu có, khiến ông chủ nhà họ Thẩm cau mày, rồi chuyển sang chọn tôi, một đứa bé trầm tĩnh và điềm đạm hơn.

Tôi và em gái nhìn nhau, tôi thấy trong mắt nó lóe lên tia cười gian xảo.

Tôi biết, em ấy cũng trọng sinh rồi.

Tôi và em gái là cặp song sinh khác trứng.

Kiếp trước, em gái được nhà họ Thẩm nhắm trúng, một gia đình hào môn giàu có bậc nhất Quảng Thành.

Lúc được đưa đi, nó mở to mắt nhìn tôi, nói:

“Chị ơi, em sẽ đến tìm chị.”

Nhưng sau đó, tôi không bao giờ gặp lại em gái nữa.

Tôi bị một gia đình bình thường nhận nuôi, nhưng lý do họ nhận tôi lại chẳng hề đơn giản, họ có một đứa con trai thiểu năng, muốn nuôi tôi để sau này gả cho nó.

Tôi lớn lên trong những trận đòn roi và mắng nhiếc, liều mạng học hành, thuyết phục họ rằng tôi có tiền đồ, có thể mang lại lợi ích cho họ.

Giữa những lần bị bắt nạt và sỉ nhục, tôi đỗ vào một trường đại học top đầu, sau đó thi công chức thành công.

Nhưng em gái tôi, đứa bé từng được đưa vào hào môn lại mang tiếng xấu đầy mình, cuối cùng nhảy từ tầng thượng xuống.

Trước khi chết, em gái nhắn tin cho tôi:

“Chị sống tốt chứ? Nếu là chị được nhà họ Thẩm nhận nuôi, chắc chắn sẽ không thảm như em, đúng không?”

Hai phút sau, tài khoản của tôi có thêm năm trăm vạn.

Đó là toàn bộ tài sản mà em gái để lại cho tôi.

Nhưng tôi còn chưa kịp hưởng số tiền này, vài ngày sau, tôi bị tên con trai thiểu năng nhà kia lao đến, đâm chết ngay tại chỗ.

Lúc tỉnh lại, tôi đã quay về năm tôi năm tuổi.

02.

Tôi được đưa đến nhà họ Thẩm, đổi tên thành Thẩm Vãn Địch.

Tôi có một căn phòng riêng, có cha mẹ mới, và một người anh trai tên Thẩm Thiên Thần.

Ngày đầu tiên ăn cơm ở nhà họ Thẩm, tôi vô tình làm rơi một cái bát.

Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị đánh đập.

Nhưng cơn đòn tôi mong đợi không giáng xuống.

Ngược lại, tôi được quan tâm, họ hỏi tôi có bị thương không.

Lần đầu tiên trong đời, tôi biết rằng làm vỡ bát không có nghĩa là bị đánh.

Nhà mới có đầy đủ mọi thứ.

Bố không thường ở nhà, mẹ cũng không quản tôi.

Việc nhà có người giúp việc lo, có bảo mẫu chơi với tôi, và cả anh trai Thẩm Thiên Thần cũng chơi cùng tôi.

Nếu không phải vì cái chết của em gái luôn nhắc nhở tôi, có lẽ tôi đã đắm chìm trong sự xa hoa và hạnh phúc giả tạo này.

Thẩm Thiên Thần có thể chất yếu bẩm sinh.

Một thầy bói nói rằng nhà họ Thẩm phải nhận nuôi một bé gái từ cô nhi viện, làm em gái của Thẩm Thiên Thần, để giúp anh ta cải thiện sức khỏe, mọi chuyện sau này sẽ thuận lợi.

Hóa ra, đây chính là lý do nhà họ Thẩm nhận nuôi trẻ mồ côi.

Thẩm Thiên Thần ít nói, cả người luôn có cảm giác u ám.

Tôi cũng không phải kiểu người hướng ngoại, nên hai chúng tôi không thân thiết lắm.

Nói một cách nghiêm túc, tôi giống như một kẻ tá túc tại nhà họ Thẩm.

Nhưng tôi được hưởng tất cả những điều tốt đẹp nhất.

Tôi rất biết ơn.

Lên cấp hai, thể chất của Thẩm Thiên Thần đã cải thiện, tính cách cũng thay đổi ít nhiều.

Tuy học chung trường với tôi, nhưng giữa chúng tôi xa lạ như người dưng, không ai biết mối quan hệ giữa tôi và anh ta.

Tôi không thiếu gì cả, ngoại trừ tiền bạc tự do.

Tôi ăn ở tại nhà họ Thẩm, không có cơ hội quay lại thị trấn để tìm em gái.

Đến khi lên cấp ba, tôi mới hiểu được rằng:

Sự ác ý mà tôi trải qua kiếp này khác hoàn toàn với sự ác ý kiếp trước.

Hồi nhỏ bị bắt nạt và khi lớn bị bắt nạt là hai thứ khác nhau.

Ác ý tôi đối mặt lúc này kiêu ngạo hơn, thầm lặng hơn, là dòng nước ngầm cuộn trào.

Chỉ có một điểm chung:

Nó đều chí mạng.

Nhưng cũng chính lúc này, tôi mới có cơ hội đi tìm em gái của mình.

03
“Đừng tưởng học giỏi là có thể khiến Thẩm Thiên Thần để mắt đến. Loại mọt sách như mày, sao có thể được anh ấy thích chứ?”

“Mày giả vờ thanh cao cho ai xem? Ai mà không biết mày lén lút quyến rũ Thẩm Thiên Thần hả? Đồ tiện nhân!”

Vài nữ sinh chặn tôi trong nhà vệ sinh, túm tóc tôi, cảnh cáo tôi không được tiếp xúc với Thẩm Thiên Thần nữa.

Tôi kéo lại tóc mình, bình tĩnh nói: “Thẩm Thiên Thần là anh trai tôi, chúng tôi sống chung một mái nhà.”

Bọn họ sững sờ. Dù tôi cũng họ Thẩm, nhưng giữa tôi và Thẩm Thiên Thần không có chút nào giống anh em ruột.

Tôi nói tiếp: “Từ nhỏ đến lớn tôi luôn học giỏi, ba mẹ rất thương tôi. Tôi không muốn bị bàn tán, chỉ muốn tập trung học hành, vì thế mới giả vờ không quen biết anh ấy ở trường.”

“Anh ấy không thích những người hay bắt nạt người khác, ba mẹ tôi càng không. Nếu không tin lời tôi, mấy người cứ tự đi tìm hiểu.”

Tôi bình thản bước ra khỏi nhà vệ sinh. Nhưng đến giờ nghỉ trưa, tôi lại bị đàn em của Thẩm Thiên Thần gọi đến.

Thẩm Thiên Thần cau mày, vẻ mặt đầy khó chịu: “Tại sao lại nói với người khác về quan hệ của tôi và em?”

“Bởi vì sự tồn tại của anh khiến tôi bị bắt nạt. Đám người ái mộ anh nghĩ rằng tôi thích anh.”

Ánh mắt Thẩm Thiên Thần ánh lên vẻ thích thú, hơi mang theo chút chế nhạo, như thể đang nói: “Chẳng lẽ em không thích anh sao?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, thản nhiên nói: “Tôi cũng không muốn người tôi thích hiểu lầm.”

Sắc mặt Thẩm Thiên Thần hơi thay đổi, sau đó bật cười nhẹ: “Người em thích? Ai?”

Tôi nghiêm túc, kiên định đáp: “Vân Chí Cảnh.”

Sắc mặt Thẩm Thiên Thần lập tức trở nên khó coi, đúng lúc đó, sau lưng tôi bỗng vang lên một tiếng cười khẽ.

“Tiểu Vãn Địch thích tôi ở điểm nào vậy? Tôi thật vinh hạnh quá.”

04
Vân Chí Cảnh là bạn thân của Thẩm Thiên Thần, kiếp trước, cũng là người gần gũi với em gái tôi nhất.

Khi tôi bị cô lập và xa lánh trong trường, Vân Chí Cảnh xuất hiện bên cạnh tôi, như nắng xuân ấm áp, như gió chiều mùa hạ. Đến lúc đó, tôi mới hiểu vì sao em gái mình tuyệt vọng đến mức nhảy lầu.

Em gái tôi hoạt bát, thẳng thắn, dễ dàng kết bạn. Nói cách khác, cũng rất dễ bị lừa.

Khi em mất, thân phận của em chính là tình nhân của Vân Chí Cảnh. Một ngày trước khi nhảy lầu, cũng chính là ngày cưới của anh ta.

Người ta nói rằng em tôi vốn dĩ không yên phận, sau khi vào Thẩm gia, đầy tham vọng, tận lực lấy lòng ba mẹ nuôi. Sau đó, em gái còn dám quyến rũ thiếu gia nhà họ Thẩm.

Kết quả, bị thiếu gia Thẩm đuổi ra khỏi phòng, từ đó, Thẩm gia càng ghét bỏ em hơn.

Nhưng em vẫn không từ bỏ giấc mộng gả vào hào môn, chuyển sang trèo lên giường của bạn thân Thẩm Thiên Thần – Vân Chí Cảnh.

Suốt ba năm làm tình nhân của anh ta, em gái tôi cứ ngỡ mình có thể trở thành chính thất. Nhưng cuối cùng, giấc mộng hào môn lại một lần nữa vỡ tan.

Không chịu nổi cú sốc, em chọn cách kết thúc cuộc đời.

Người chơi đùa tình cảm của người khác, cũng phải chuẩn bị tâm lý một ngày nào đó sẽ bị người khác chơi đùa lại.

Tiếng nói giận dữ của Thẩm Thiên Thần kéo tôi về thực tại.

“Em mới bao nhiêu tuổi? Em biết cái gì gọi là thích sao? Lo mà học hành tử tế đi, dám yêu sớm, anh đánh gãy chân em đấy!”

“Thiên Thần hung dữ quá đấy, đừng dọa Tiểu Vãn Địch của chúng ta chứ.”

Tôi len lén liếc nhìn Vân Chí Cảnh, mặt bất giác đỏ lên.

Còn Thẩm Thiên Thần, mặt đen sì, hậm hực bỏ đi.

Sau khi tôi công khai quan hệ với Thẩm Thiên Thần, anh ấy cũng không phủ nhận. Từ đó, những ác ý, xa lánh từng vây quanh tôi, dường như biến mất.

05

Lên cấp ba, tôi có tiền sinh hoạt, lại được ở ký túc xá, cuối cùng cũng có chút tự do. Hôm nay, tôi xin nghỉ một ngày để đi tìm em gái.

Tôi tìm thấy em trong một con hẻm gần trường cấp ba huyện. Trên tay em cầm một thanh sắt, mặt vẫn còn vết máu, chân giẫm lên lưng một nam sinh, vẻ mặt ngang tàng bất cần.

Bên cạnh em, còn có hai nam sinh khác đang co rúm, ôm đầu ngồi xổm.

“Tác oai tác quái thật đấy, Lương Triều Húc.”

Nghe thấy giọng tôi, em sững người một chút, sau đó quay đầu lại, trợn mắt nhìn tôi, rồi hung dữ mắng: “Ở đâu ra cái đứa lo chuyện bao đồng thế hả? Cút ngay!”

Tôi đứng yên không nói gì. Em gái đá một cú vào tên con trai dưới chân, đuổi bọn chúng đi, rồi ngồi phịch xuống đất, rút một điếu thuốc ngậm vào miệng, giọng điệu giễu cợt:

“Ồ, chẳng phải bà chị may mắn được nhà giàu nhận nuôi của tôi sao? Sao hôm nay lại nhớ tới đứa em gái nghèo khổ này thế?”

“Đến cho tôi tiền à? Đưa đây!”

Tôi nhìn theo bóng ba người vừa rời đi, không khỏi siết chặt nắm tay. Đám người đó, chính là những kẻ đã từng bắt nạt tôi hồi cấp hai.

Thời trung học, những đứa con gái có vòng một phát triển tốt thì bị gọi là ‘bò sữa’, đứa nào hơi béo thì bị trêu là ‘xe tăng’.

Cái biệt danh đáng xấu hổ ‘bò sữa’ mà tôi phải chịu suốt những năm cấp hai chính là do bọn chúng đặt ra.

Em gái thấy tôi không nói gì, bực bội trừng mắt: “Câm à? Không có tiền thì cút!”

Tôi bước tới, giật điếu thuốc trong miệng em ném đi, rồi lấy số tiền sinh hoạt mình dành dụm ra, chỉ giữ lại một chút cho bản thân, còn lại đưa hết cho em gái.

Em gái nhanh tay chộp lấy tiền, cười khẩy: “Coi như chị còn chút lương tâm. Sau này nhớ đến thăm tôi thường xuyên đấy, không mang tiền theo thì đừng có đến!”

Tôi bất ngờ lao tới ôm chặt em, khẽ hỏi: “Em vào cấp ba rồi chứ? Chẳng phải em muốn làm minh tinh sao?”

“Đi thi nghệ thuật đi, học cấp ba cho tốt, điểm văn hóa không cần cao lắm. Em muốn học gì, tôi có tiền, tôi sẽ lo cho em.”

Tôi cảm nhận được cơ thể em cứng lại, sau đó cũng nhỏ giọng đáp: “Vào rồi. Thằng ngốc chết rồi, trong nhà chỉ còn trông cậy vào em thôi. Không cho học, em làm loạn.”

“Học cái gì chứ? Em có cái gì chưa từng thử qua đâu? Với điều kiện của em, nhất định sẽ trở thành ngôi sao sáng nhất.”

Thằng ngốc chết rồi?

Tôi kinh ngạc nhìn em gái. Em hất tóc, lạnh nhạt nói: “Chết do tai nạn.”