Chương 1
Cập nhật: 1 tháng trước
1.
Tôi và chồng, tên là Nghiêm Lương, yêu nhau ba năm.
Anh ấy mời người thân, bạn bè đến, tự tay chuẩn bị một màn cầu hôn thật lãng mạn dành cho tôi.
Tôi rưng rưng nước mắt, đưa tay ra cho anh, đeo nhẫn vào.
Chúng tôi cùng nhau bước vào lễ đường.
Trong lúc hôn lễ đang diễn ra, tôi và chồng đang mặn nồng tình tứ sau hậu trường thì đột nhiên nghe tiếng nhạc đám cưới trong đại sảnh dừng lại, sau đó là một giọng nữ da diết vang lên:
“Cảm ơn anh đã đặc biệt mời em, để chứng kiến tình yêu của anh…”
“Em luôn tự nhắc mình, đừng trốn tránh…”
Tôi sững người bước ra, đứng trên tầng hai nhìn xuống qua lan can.
Là Tiền Trà.
Bạn gái cũ của chồng, cũng là mối tình đầu của anh.
Tôi quen anh tại một buổi tiệc rượu công ty, hoàn toàn không biết gì về mối tình đầu thời đại học của anh.
Chỉ nghe lờ mờ từ lời mấy người bạn của anh rằng, trước kia Nghiêm Lương và Tiền Trà từng là cặp đôi khiến ai cũng phải ngưỡng mộ.
Còn sau đó chia tay thế nào thì tôi không rõ.
Tiền Trà giờ lại xuất hiện thế này… là vẫn chưa quên được, cố ý đến phá đám sao?
Còn chồng tôi… liệu anh ấy vẫn còn tình cảm với cô ta?
2.
Khi đầu óc tôi còn rối như tơ vò, thì đã thấy chồng tôi chẳng biết chạy xuống từ lúc nào, lao như tên bắn lên sân khấu.
Tôi lạnh cả người.
Ngay giây sau, tiếng nhạc ngừng hẳn, chồng tôi giật phắt micro trên tay Tiền Trà.
Giọng anh vang to, rõ ràng khắp đại sảnh qua micro:
“Đừng có mà gào gào thét thét nữa, còn chẳng dễ nghe bằng tiếng ngáy của vợ tôi!”
Tôi ôm mặt.
Hu hu hu…
Thế là cả hội trường ai cũng biết… tôi ngáy khi ngủ rồi.
Tiền Trà đỏ hoe cả mắt, nhìn chồng tôi:
“Anh Lương, lâu rồi không gặp.”
Chồng tôi trợn trắng mắt, lùi hẳn một bước lớn.
“Tôi không biết là thằng trời đánh thằng nào đã mời cô tới đây, nhưng mời cô cút lẹ đi, không thì vợ tôi nổi giận bây giờ đấy.”
Quên chưa nói, chồng tôi là người Đông Bắc.
Bình thường nói giọng phổ thông, mà cứ hễ kích động là tuôn ra giọng địa phương.
Chồng tôi còn chỉ tay về phía tôi:
“Cô là cái thứ phá gia chi tử, thấy chưa, vợ tôi bị cô làm cho sắp khóc rồi kìa.”
Tôi – đang cùng nhóm phù dâu vừa gặm hạt dưa vừa hóng chuyện: …
Khách khứa đều ngước lên nhìn về phía tầng hai, tôi đành giả vờ lấy tay lau mặt.
Tiền Trà ôm ngực, vẻ mặt đau lòng như bị đâm thủng tim vậy.
“Chẳng lẽ anh không còn chút tình cảm nào với em sao?”
“Trước đây anh yêu em đến thế, vì mua dây chuyền tặng em mà làm tới năm công việc…”
“Vậy mà bây giờ anh lại lạnh lùng như vậy?”
Cái giọng chất vấn này, nghe cứ như thể chồng tôi là gã tồi chuyên phụ bạc tình nghĩa cũ.
Chồng tôi mặt đỏ gay, nghẹn cả họng, mãi mới rặn ra được một câu:
“Cô có bị bệnh không đấy?”
“Cô biết không, chỉ hai câu cô gào nãy giờ thôi mà về tôi phải quỳ bàn giặt hai tiếng đấy biết chưa?”
Chồng tôi chỉ thẳng ra cửa:
“Thôi đừng nói nhảm nữa, cửa ở đằng kia, cút lẹ cho tôi nhờ!”
Thấy Tiền Trà vẫn đứng đó nước mắt ngắn dài, chồng tôi càng lúc càng cáu:
“Không cút à?”
“Tôi tuy không đánh phụ nữ, nhưng vợ tôi có đấy.”
“Nói cho cô biết, vợ tôi đai mười tán thủ tán cước, nổi điên lên thì đập người đến nỗi mẹ ruột cũng không nhận ra!”
Toàn bộ khách khứa lại đồng loạt ngẩng lên nhìn tôi.
Tôi thật sự chỉ muốn độn thổ.
Cảm ơn anh, người chồng lắm miệng của tôi.
Chỉ vì tôi từng đánh anh một trận vì tặng tôi món trang sức đắt quá, mà giờ còn ôm hận mãi không quên!
Tôi chỉ có thể ngẩng đầu nhìn trần nhà:
“Cái đèn này… đẹp thật đấy…”
Không thấy tôi không thấy tôi không thấy tôi.
Ngay khi tôi đang cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình, Tiền Trà bỗng trừng mắt, chỉ tay lên tầng hai:
“Anh bảo cô ta xuống đây!”
“Tôi muốn xem thử xem, không có tôi, anh tìm được cái loại gì!”
Chồng tôi hít sâu một hơi, ném ánh mắt cầu cứu xuống dưới.
Mẹ chồng tôi lập tức lao thẳng lên sân khấu, hất tay Tiền Trà ra.
“Đừng có mà vung tay múa chân ở đây, con dâu tôi là người cô có thể chỉ trỏ à?”
“Nói cho cô biết, con dâu tôi đẹp như tiên giáng trần, cô còn không bằng lông chân của nó nữa là!”
Tôi: …
Cảm ơn mẹ, giờ thì cả hội trường không chỉ biết tôi ngáy ngủ, mà còn biết tôi có lông chân rồi.
Ánh mắt mẹ chồng tôi đầy vẻ khinh thường, gần như muốn bắn ra lửa, nhưng Tiền Trà vẫn không chịu rời đi, cố chấp nhìn chằm chằm vào chồng tôi.
“Anh Lương, lúc trước khi em quen anh, nhà anh chỉ là một cửa hàng bán khẩu trang.”
“Giờ nhà anh phát đạt rồi, mở cả công ty lớn, liền bỏ rơi em sao?”
Mẹ chồng tôi hừ lạnh một tiếng:
“Ồ, giờ lại bắt đầu giở chiêu đạo đức giả à.”
“Anh Lương nể mặt cô nên chưa từng kể với ai chuyện giữa hai người, nhưng hôm nay cô đã mặt dày đến mức này, thì tôi sẽ nói cho mọi người biết!”
Thấy mẹ chồng tôi sắp cầm lấy micro, sắc mặt Tiền Trà tái nhợt hẳn, vội vã chặn tay bà lại.
“Con không hiểu vì sao cô lại ghét con đến thế.”
Tiền Trà che miệng, bộ dạng đau lòng còn bị chiếu to đùng trên màn hình lớn.
“Được, nếu mọi người không hoan nghênh tôi, thì tôi đi.”
Cô ta ngẩng đầu lên, hướng về phía tôi hét lên đầy bướng bỉnh:
“Nhưng tôi sẽ không từ bỏ anh Lương đâu, cô cứ chờ xem!”
Nói xong, Tiền Trà loạng choạng rời đi.
Bỏ lại một bóng lưng gầy yếu, như một bông hoa trắng nhỏ lay lắt trong gió.
Khúc nhạc cưới lại vang lên lần nữa.
Phục vụ nhanh chóng vào dọn dẹp sân khấu, MC đặt túi hạt dưa xuống rồi lên sân khấu tiếp tục dẫn chương trình.
Mọi chuyện sau đó đều rất suôn sẻ.
Ngoại trừ chuyện sau khi về khách sạn, Tiền Trà gửi cho chồng tôi một bài tiểu luận dài ngoằng.
Không biết cô ta kiếm đâu ra số điện thoại hiện tại của chồng tôi, rồi gửi tới tấp mấy bài “tâm thư thâm tình”.
Chồng tôi đưa luôn điện thoại cho tôi, bảo tôi thích xử lý sao thì xử.
“Anh Lương, năm xưa là em lừa anh, nhưng bây giờ em đã tỉnh ngộ rồi. Anh là người đàn ông duy nhất thật lòng với em.”
“Giờ em cũng đem lòng chân thành này dâng cho anh…”
Tôi chẳng hứng thú gì với chuyện cũ giữa hai người họ, chồng tôi cũng chưa từng chủ động kể, mà tôi thì càng chẳng buồn hỏi.
Nghĩ lại cũng đúng, Tiền Trà kiểu người như thế, chồng tôi lại ngốc ngốc ngọt ngào, hồi đó chắc bị cô ta dắt mũi xoay như chong chóng.
Tôi tiện tay nhắn lại:
“Tôi đã kết hôn rồi, đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa.”
Tiền Trà im lặng một lúc, rồi gửi qua một icon mặt khóc.
“Anh Lương, nhà em mất điện rồi, em sợ lắm.”
“Anh đến bên em một lát được không?”
Tôi đang định trả lời thì chồng tôi đã phủ người hôn tôi tới tấp.
“Vợ ơi, đêm xuân ngắn ngủi, đừng quan tâm đến cô ta nữa…”
Tôi vứt luôn điện thoại, lao vào trận chiến.
Rạng sáng, điện thoại của chồng tôi lại vang lên, đánh thức tôi dậy.
Chồng tôi vẫn đang ngủ say, tôi xuống giường mở điện thoại ra xem.
Là Tiền Trà gửi đến một bức ảnh của một bé trai chừng ba bốn tuổi.
“Anh Lương, đây là con trai của anh, anh không muốn đến nhìn một cái sao?”
WTF?
Ngực tôi như bị đè nặng, tôi phóng to ảnh, xem đi xem lại từng chi tiết.
Nghiêm Lương từng ngượng ngùng nói với tôi rằng, khi đến với tôi, anh ấy vẫn là lần đầu tiên.
Chẳng lẽ anh ấy nói dối?
Trong lòng tôi rối như tơ vò.
Cuối cùng, Nghiêm Lương trong lúc ngủ mơ vẫn vô thức ôm chặt lấy tôi, mơ hồ gọi một tiếng:
“Vợ ơi…”
Tôi thở dài, vòng tay ôm anh lại.
Vừa tỉnh dậy, tôi đã thấy Nghiêm Lương nhíu chặt mày, ôm điện thoại, ngón tay lia lịa như đang nhắn tin cho ai đó.
“Sao thế?” Tôi nhẹ giọng hỏi.
Nghiêm Lương đưa điện thoại ra trước mặt tôi, là tấm ảnh Tiền Trà gửi tối qua.
Khóe miệng tôi giật giật:
“Em xem rồi.”
Nghiêm Lương lập tức nói:
“Vậy sao em không gọi anh dậy? Cô ta mà gửi loại tin nhắn này, lỡ vợ anh hiểu lầm thì làm sao?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, nói rành rọt từng chữ:
“Chồng à, em tin anh.”
Nghiêm Lương cảm động đến mức ôm tôi đi rửa mặt, sau đó còn đích thân làm một bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng.
Lúc ăn sáng, điện thoại anh nhận được một tệp tin.
Nghiêm Lương đưa điện thoại cho tôi:
“Sáng nay vừa nhìn thấy tấm ảnh kia là anh bắt đầu tra danh tính của đứa trẻ.”
“Này, em xem đi.”
Tôi cầm lấy điện thoại, là một tấm ảnh khác: cậu bé tối qua Tiền Trà gửi, đang chơi đá bóng với một người đàn ông trung niên.
Hai người trông rất thân thiết.